Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình Khang phường lúc tối đen. Gia đinh do Sở Tĩnh mang theo, mỗi đều cầm đuốc, ánh lửa rực sáng cả một khu vực.
Tước Linh chỉ một căn nhà: “Mẫu , chính là gian phòng !”
Sở Tĩnh vung tay áo, lạnh giọng: “Bao vây cho , dù chỉ là một con ruồi cũng thoát !”
Trong phòng, Hầu gia Tước Quý đang ôm ấp Lý góa phụ, tình tứ vô ngần. Ban đầu chỉ định ghé qua thăm nàng một chút vì lo lắng, nào ngờ nàng eo thon, ánh mắt đưa tình, khiến mê mà tự chủ trèo thẳng lên giường.
lúc , Sương Nham đột ngột xông : “Lão gia! Mau trốn , phu nhân tới !”
Tước Quý sợ đến run rẩy cả , vội vàng lăn lộn bò đến bên cửa.
“Không kịp nữa lão gia, mau chui xuống gầm giường !”
Tước Quý vội vàng cúi thấp , vặn chui thì "Rầm!" một tiếng lớn— cánh cửa đá bật tung, ánh lửa sáng rực lập tức chiếu thẳng trong.
Sở Tĩnh thấy cảnh tượng , lập tức gầm lên: “Hay cho Sương Nham ngươi, dám tùy tùng của hầu gia mà thông dâm với góa phụ! Bắt cho !”
Gia đinh ào lên, đè Sương Nham xuống đất. Hắn ánh mắt đau khổ của lão gia gầm giường, trong lòng chỉ than khổ thôi.
Chẳng lẽ thưa rằng giúp hầu gia lén lút hưởng lạc ?
Nếu , phu nhân nhất định sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mất!
Lúc Lý góa phụ giường đang ôm chặt chăn run rẩy. Sở Tĩnh bóng dáng nàng , chợt thấy quen mắt: “Ngươi là…”
Chưa dứt lời, Tước Linh vội chen : “Mẫu , xem Sương Nham quần áo chỉnh tề, mà góa phụ trần truồng như , chỉ e trong phòng còn kẻ khác ẩn nấp.”
Sở Tĩnh giật , lập tức quát lớn: “Một đứa con gái xuất giá như ngươi đây gì? Mau lui ngoài! Chuyện ô uế thế sợ bẩn đôi mắt !”
Tước Linh bực bội đáp lời , lập tức dán tai lên cửa ngóng. Nàng chỉ thấy trong phòng vang lên một trận lục lọi, quả nhiên mẫu theo lời nàng!
Vài giây , thét lên: “Dưới gầm giường còn !”
“Chắc chắn là gian phu! Cẩn thận binh khí!”
“Trước tiên đ.á.n.h gãy tay !”
Ngay đó là tiếng đ.ấ.m đá hỗn loạn vang lên. Lát , kinh hô: “Không đúng, trông giống Hầu gia thế?”
“ là Hầu gia! Mau dừng tay!”
Tước Linh thấy, ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo, lập tức xông thẳng phòng.
Đám gia đinh đều quỳ sụp xuống thành một vòng. Hầu gia Tước Quý đ.á.n.h đến mức mặt mày bầm tím, đang khoác tạm chiếc áo ngoài bên giường mà kêu than oai oái.
Sở Tĩnh sững sờ, dám tin mắt : “Ngươi là cùng đồng liêu ở Bộ Công uống rượu… Ngươi uống rượu kiểu đó ?!”
Câu cuối cùng cao vút gần như tiếng thét. Tước Quý rụt cổ , lắp bắp: “Chuyện… Chuyện chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm nào khiến ngươi quần áo xộc xệch? Hiểu lầm nào khiến ngươi giường của một góa phụ?” Nhắc đến góa phụ, Sở Tĩnh chợt nhớ điều gì, lập tức lao tới kéo phụ nữ khỏi giường.
Ánh lửa rọi lên gương mặt nàng . Sở Tĩnh cứng đờ: “Ngươi… ngươi chính là… Ảnh Hồng?”
Tước Linh chấn động.
Nàng từng mẫu kể, phụ nàng từng một tỳ nữ vô cùng sủng ái tên là Ảnh Hồng.
Chỉ vì kết với phủ Quốc công Sở gia mà Ảnh Hồng, lúc đó mang thai, buộc phá thai đưa nơi xa…
Không ngờ phụ lén lút tìm nàng trở về, nuôi ngoại thất, thậm chí còn sinh cả hài tử!
Ảnh Hồng vội vàng lóc cầu xin: “Ngàn sai vạn sai đều là của nô tỳ, cầu xin phu nhân đừng trách hầu gia, hầu gia chỉ là nhất thời si tình mà thôi—”
Si tình?
Sở Tĩnh tức đến mức lồng n.g.ự.c đau nhói, suýt chút nữa phun ngụm máu.
Tước Linh quát: “Nơi đến lượt một tiện tỳ như ngươi mở miệng ? Mau bịt miệng nàng !”
Bọn gia đinh thấy đây là của hầu gia nên ngần ngại dám tay, Tiểu Sâm liền túm lấy giẻ lau gần đó nhét thẳng miệng Ảnh Hồng.
Tước Quý cau mày khó chịu: “Thôi phu nhân, mặt con cái, nàng đừng loạn nữa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-68.html.]
“Làm loạn? Là loạn ?” Sở Tĩnh thẳng , ánh mắt đầy sự ngờ vực dám tin, như thể đầu tiên thấu con đầu gối tay ấp với bấy lâu nay.
Tước Quý im lặng một lúc, chậm rãi mở lời: “Linh nhi, con hãy đưa hạ nhân ngoài , phụ chuyện riêng với mẫu con.”
Ngày thường Tước Linh sẽ răm rắp theo, nhưng lúc nàng chỉ : “Mọi hết .” Đám hạ nhân lục tục lui , riêng nàng vẫn vững hề nhúc nhích nửa bước.
Tước Quý cau mày định gì đó, nhưng nén xuống: “Phu nhân, chuyện đến nước , cũng giấu nữa. Quang Lâm là cốt nhục của , nhận nó con thừa tự cũng là ý của mẫu . từng nghĩ sẽ tổn thương nàng…”
“Chưa từng tổn thương ? Vậy Hầu gia cho rằng thế nào mới gọi là tổn thương đây?” Sở Tĩnh phẫn nộ, nước mắt đầm đìa khuôn mặt, “Từ khi gả Hầu phủ, một ngày nào lơi là bổn phận, tròn trách nhiệm phu nhân ? Ta quản gia tề nội, nuôi dạy con cái, hiếu kính chồng, điều nào hết lòng hết ? Vậy mà đối xử với như thế ?”
Tước Quý trầm mặc. Những năm qua nàng chủ mẫu, quả thật điều gì đáng trách cứ.
“Chuyện là với nàng, nhưng đến nước , bằng cho con họ phủ, thể cho Quang Lâm ghi tên danh nghĩa đích tử của nàng…”
Sở Tĩnh trừng mắt , từng lời nào vô liêm sỉ, trơ trẽn đến như .
Tước Linh nhịn nữa, lập tức quát: “Phụ ! Người định để con của ngoại thất đường hoàng bước cửa ?”
“Con cái ngoại thất gì? Quang Lâm cũng là của con…”
Tước Linh tức đến bật chua chát: “Một đứa từ bụng tiện tỳ hạ cấp sinh , cũng xứng của con ?”
Ảnh Hồng thổn thức đôi tiếng, đôi mắt đẫm lệ ngước Tước Quý.
Tước Quý trân trân như phỗng, ấp úng: “Vậy các ngươi xem, rốt cuộc định xử trí ?”
“Đưa họ nơi khác!” Tước Linh đỡ lấy mẫu gần như suy sụp, buột thốt lên.
Tước Quý lập tức quát lớn: “Không thể !” Nói xong, cảm thấy khẩu khí quá mức cứng rắn, liền dịu giọng: “Quang Lâm dù cũng là cốt nhục của , là huyết mạch của Tước gia, thể để lưu lạc bên ngoài?”
Tước Linh sững sờ, ngờ phụ cố chấp bảo vệ con Ảnh Hồng đến .
lúc , một giọng yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên: “Tước Quý, chúng hòa ly …”
“Mẫu ?” Tước Linh đầu . Chỉ thấy gương mặt mẫu nàng tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi chán chường: “Chàng thể đoạn tuyệt tình cảm, thành cho các . Chàng cứ cùng nàng dây dưa đến bạc đầu, trăm năm hòa hợp cũng là điều nên .”
Sở Tĩnh xong, lưng toan rời . Tước Quý hoảng hốt: “Tĩnh nhi, nàng đừng !”
Sở Tĩnh là của Sở Hoài Sơn, bản tài cán yếu kém, chức Tư vụ ở Bộ Công cũng nhờ đại cữu nâng đỡ mà thôi!
Hắn nghiến răng hạ quyết tâm: “Được , sẽ đưa con họ nơi khác!”
Ảnh Hồng lập tức giãy giụa phản đối. Sở Tĩnh mỏi mệt đáp: “Không cần nữa. Chàng giấu nuôi ngoại thất suốt năm năm trời, mẫu để con của ngoại thất thừa kế gia nghiệp. Bao nhiêu năm qua, sống tại Tước phủ tựa hồ như dưng. Cuộc sống thế , còn gì để lưu luyến?”
Tước Linh dù phụ mẫu ly tán, nhưng mẫu đầy chán chường mỏi mệt, vẫn c.ắ.n răng nắm lấy tay bà: “Mẫu , bất luận quyết định , nữ nhi đều ủng hộ .”
Tước Quý thấy nàng giống lời bâng quơ, lòng cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Dù thế nào cũng thể hòa ly, càng thể để Sở Quốc công chuyện !
“Phu nhân, nàng cũng . nàng nghĩ đến Linh nhi ? Nhà họ Sở một nữ hòa ly, giờ nàng về, thì hôn sự của Linh nhi sẽ ? Giờ con bé đang cùng môn sinh của là Trương Cát bàn tính hôn sự đấy!”
Sở Tĩnh run rẩy, cả ngã quỵ xuống đất.
Tước Linh vội vàng đỡ lấy bà: “Mẫu , nữ nhi thể …” Chưa dứt lời thì thấy mẫu ngất lịm: “Mẫu ! Mẫu !”
Một đêm trôi qua ngủ.
Đến trưa hôm , Tiểu Sâm đến Bồ Đề viện báo chuyện, Sở Nhược Âm khẽ thở dài: “Là liên lụy đến cô mẫu .”
Một nhà mà đến hai nữ nhân hòa ly, đừng Sở Nhược Âm và Sở Nhược Lan gặp trở ngại trong hôn sự, ngay cả biểu tỷ là ngoại tộc cũng khó tránh liên lụy.
Tiểu Sâm lắc đầu: “Biểu Tiểu thư thể trách ? Phu nhân cũng là vì biểu Tiểu thư nên mới nhẫn nhịn. con Ảnh Hồng đưa , là biểu Tiểu thư tự tìm môi giới bán , chắc chắn sẽ tìm nữa. Hầu gia cũng đồng ý để công tử Bách Thanh phòng nhị con thừa tự, chắc sẽ còn chuyện nữa .”
Không còn chuyện?
Chưa chắc.
Sở Nhược Âm nhớ giấc mộng, khi cô mẫu phát điên, phụ mấy đến thăm đều biểu tỷ chặn ngoài cửa…
Nếu thật sự chỉ vì con Ảnh Hồng, thì biểu tỷ thể phản ứng như , chỉ e trong chuyện còn sóng ngầm sâu xa.
“Này Tiểu Sâm, ngươi về với biểu tỷ, ngày phủ Hầu mở từ đường, hãy gửi thiệp mời đến phủ Quốc công một tấm, đến dự lễ.”
“Vâng.”
---