Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:27
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Âm khựng , bên cạnh là Ngọc Lộ cũng lớn tiếng :
“Lấy chứng cớ gì để vu khống tiểu thư nhà biển thủ tài vật? Tiểu thư rời trong vội vã, ngay cả đồ đạc cá nhân còn kịp về thu xếp nữa là!”
Tô thị sững .
Trước khi đến đây hôm nay, bà ghé qua Yến gia phủ, định hỏi Lý thị xin ít ngân lượng.
Lão Thái quân đúng là khó hầu hạ, khi thì than giường cứng ê lưng, khi thì chê yến sào nhạt nhẽo, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi khiến cả phủ rối như ong vỡ tổ. Không hiểu nổi phu nhân trưởng phòng nhẫn nhịn ?
Lý thị chỉ xòe tay tiền, hỏi thêm thì bảo bạc là của Sở Nhược Âm, giờ nàng mang về hết .
Tức thì Tô thị liền lớn tiếng:
“Ngươi đừng hòng gạt ! Nhị tẩu ngươi đích ngươi mang hết bạc ! Đó đều là tiền cứu mạng của Lão Thái quân! Hiện nay bà chỉ dựa yến sào và nhân sâm để bồi bổ thể!”
Sở Nhược Âm còn kịp mở miệng, bà v.ú Sở chống nạnh quát lên:
“Lão Thái quân nhà các ngươi mang họ Yến, chứ mang họ Sở? Muốn truy tìm ngân lượng thì tìm nhà họ Yến các ngươi! Lại đến tìm tiểu thư nhà , hòa ly, há chẳng là vô lý ?”
Tô thị nghẹn lời, tức giận :
“ bạc đó là của Yến gia! Không tìm nàng thì tìm ai?”
“Là của Yến gia ?”
Ngọc Lộ lạnh, lập tức lấy từ trong lòng một tờ giấy:
“Trước khi tiểu thư nhà gả phủ các ngươi, mua cho Lão Thái quân một củ sâm núi ngàn năm, trị giá hai trăm lượng bạc trắng. Sau khi thành hôn, tiểu thư Lão Thái quân đổi bộ nội thất trong viện thành gỗ tử đàn và hoàng hoa lê quý hiếm, tổng trị giá hai vạn lượng. Sau đó, vì cứu Hầu gia nhà các ngươi, tiểu thư mua hai bức thư pháp của danh sĩ, trị giá ba vạn lượng. Tổng cộng , kể tiền quần áo, lương thực, chi hơn năm vạn hai ngàn lượng bạc . Các ngươi nghĩ những thứ là từ trời rơi xuống ?”
Tô thị đến nín lặng. Bà Sở Nhược Âm tiền, nhưng ngờ hào phóng đến thế đối với trưởng phòng.
Sở Nhược Âm khẽ thở dài:
“Nói cũng thật hổ thẹn với mẫu … khoản ngân lượng , khụ khụ, đều là do đem cầm cố hết đồ hồi môn mà mẫu chu chuẩn ...”
Chuyện vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng của tiểu Giang thị. Bà mười mấy cửa tiệm, mỗi năm thu mười mấy vạn lượng bạc, mà đều nữ nhi bán sạch.
Đáng tiếc hiện tại tiện phát tác, đành cố nén ý mà phụ họa theo:
“Nói gì thế, đều là do mẫu suy tính chu , để con đến nỗi ngay cả bạc phòng cũng …”
Người xung quanh thế đều lắc đầu thở dài.
Có tiểu thư khuê các nào mới gả đem đồ hồi môn bán lấy tiền lo toan cho nhà chồng ?
Đây độc phụ gì, rõ ràng là hiền thê mới đúng!
Tô thị thấy tình thế , liền :
“Vậy ngươi đuổi Tổ mẫu khỏi Tướng quân phủ, chuyện thật chăng?”
Bà chắc mẩm Sở Nhược Âm sẽ dám rõ sự thật, dù lời đoán mệnh "cô tinh nhập mệnh" là tử huyệt đối với Yến Trừng.
Không ngờ Sở Nhược Âm kịp mở lời, thì một giọng trẻ con mềm mại, xen chút tò mò vang lên từ đám đông:
“Nhị thẩm đang chi ? Ngày chẳng Nhị thúc và Nhị thẩm kiên quyết đòi đón Tổ mẫu về phủ ?”
Mọi đầu , chỉ thấy một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, bà v.ú dắt tay tới.
Sở Nhược Âm ánh mắt khẽ động, khẽ gọi một tiếng:
“Văn Cảnh.”
Tiểu Văn Cảnh nàng ngọt ngào, nhưng khi ngẩng đầu Tô thị thì trong nụ đó ẩn giấu vẻ lạnh lẽo.
“Nhị thẩm, nhớ nhầm ?”
Tô thị sửng sốt:
“Văn Cảnh? Sao cháu đến đây? Lúc đó cháu ở hiện trường…”
“Văn Cảnh ở đó, nhưng Nhị bá mẫu mặt mà. Bà tận mắt thấy Nhị thẩm với Tam thẩm vì tranh đón Tổ mẫu, còn suýt nữa thì động thủ. Hơn nữa…”
“Đừng nữa!” Tô thị cuống quýt thất kinh, chỉ sợ tiểu tử sẽ phơi bày hết chân tướng ngày hôm .
Văn Cảnh chớp mắt ngây thơ:
“Sao ? Nhị bá mẫu bảo với Văn Cảnh rằng, các vị vì tranh phần gia sản Tổ phụ để , nên mới tranh giành đón Tổ mẫu về phủ...”
Tô thị tối sầm mặt mày.
Xung quanh lập tức xôn xao.
Vì tranh gia sản mà đón rước bề về, bỏ tiền nuôi dưỡng, giờ còn nỡ đổ tội lên đầu phụ nhân hòa ly ?
Phòng nhị của Yến gia đúng là lòng rắn rết!
Tô thị cảm nhận ánh mắt khinh miệt xung quanh, chỉ cảm thấy cũng vững nữa. Rõ ràng bà tới là để khiến Sở Nhược Âm thiên hạ phỉ nhổ, cớ giờ đây chính bản thành trò cho bàn dân thiên hạ?
“Ngươi, nếu thực sự , thì hòa ly với Tam lang?”
Bà cuống lên gào to một tiếng, tiểu Văn Cảnh lập tức nhíu mày, ánh mắt Sở Nhược Âm cũng trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-66.html.]
Việc hiện tại ở kinh thành đồn đại ầm ĩ, ai ai cũng tò mò nguyên nhân.
Nếu lý do hợp lý…
Trong lúc nàng còn đang do dự, thì giọng Mạnh Dương đột nhiên vang lên rõ ràng:
“Là do công tử nhà tự thấy mặc cảm, cảm thấy bản xứng với đại tiểu thư Sở gia, nên chủ động đề xuất hòa ly!”
Mọi cùng sửng sốt.
Chỉ thấy Mạnh Dương đang dắt một chiếc xe ngựa chở ba cái rương lớn, từ từ đến.
Hắn chẳng thèm liếc Tô thị, thẳng đến mặt Sở Nhược Yên, cung kính khom lưng:
“Tam thiếu phu nhân, công tử nhà lời nhắn. Hắn , một kẻ tàn phế như , dám lỡ dở đời đích nữ của Quốc Công phủ. Nay đặc biệt sai tiểu nhân đưa sính lễ hòa ly hậu hĩnh , mong phu nhân thể vấn tóc mai, tìm bậc lương duyên khác. Từ nay về , hai đường phân rẽ, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Nói xong liền khom hành đại lễ, hai tay dâng lên một chiếc hộp gấm bằng gỗ hương.
Trong hộp là một bao kiếm từ da trăn quý giá, chính là món quà tân hôn mà Đại ca Yến Trừng tặng họ khi xuất chinh…
Sở Nhược Yên cay xè chóp mũi, đôi mắt ngấn lệ.
Nàng nghiêm cẩn đưa tay đón lấy bao kiếm :
“Xin chuyển lời đến hầu gia, Nhược Yên từ lúc gả thê tử, tay kề tay, vai kề vai, từng một hối hận. Nguyện giữ lấy , vạn phần bảo trọng.”
Giọng dần nghẹn ngào nơi cuối câu, thể thốt thêm lời nào.
Mấy tháng ngắn ngủi tựa như một giấc mộng xuân thu. Đến khi tỉnh mộng, trong lòng nàng nảy sinh cảm giác luyến lưu chẳng nỡ rời xa.
Mạnh Dương quỳ hai gối xuống đất, dập đầu hành lễ:
“Tuân mệnh Tiểu thư. Hầu gia , đa tạ Tiểu thư đồng hành suốt chặng đường. Ngày chỉ cần Tiểu thư lời, dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng tuyệt chối từ!”
Hành động của Yến Trừng gánh bộ trách nhiệm hòa ly về phía .
Người xem xung quanh ai nấy cũng xúc động thôi, thậm chí cả kể chuyện lén ghi bộ sự việc, định đem về biên thành, dùng đề tài dư tửu hậu.
Tiểu Văn Cảnh mắt đỏ hoe, hỏi:
“Tam thẩm, Văn Cảnh còn thể đến bái phỏng nữa ?”
Sở Nhược Yên xoa đầu bé, mỉm :
“Được chứ, Văn Cảnh đến, lúc nào cũng .”
Tiểu Văn Cảnh gật đầu thật mạnh. Lúc xoay theo Mạnh Dương, bé còn cố ý vấp một cái ngay mặt Tô thị.
“Á!”
Cậu nhóc ngã nhào đất, gương mặt ấm ức Tô thị:
“Nhị thẩm, đẩy Văn Cảnh?”
Tô thị sững sờ. Người bên cạnh lập tức xì xào mắng nhiếc:
“Xì, đến trẻ con cũng tha…”
“Chắc là hận thằng bé vô tình chân tướng.”
“ là độc phụ rắn rết, phòng nhị Yến gia đúng là ô danh phủ Đại tướng quân!”
Khắp nơi là lời chê bai, Tô thị định mở miệng biện bạch, nhưng há miệng tối sầm mặt mày, ngã lăn đất.
“Nhị phu nhân!”
“Phu nhân!”
……
Sau màn kịch náo loạn , Sở Nhược Yên liền an tâm tĩnh dưỡng trong phòng bệnh.
Trong thời gian , Trương viện phán từng ghé qua, bắt mạch xong thì tấm tắc khen ngợi, còn hỏi nàng là danh y phương nào chữa trị.
đến của Bách Hiểu Các thì ông liền sầm mặt, dám nữa…
“Tiểu thư, biểu tỷ đến thăm !”
Ngọc Lộ dứt lời, Tô Linh lao , ôm chầm lấy nàng:
“Muội đúng là hồ đồ! Ta , nơi đó là hoàng cung đấy! Muội dám chuyện như thế ?”
Sở Nhược Yên chớp mắt:
“Giờ vẫn khỏe mạnh ở đây, tỷ đừng quá lo lắng.”
Tô Linh cẩn thận xem xét nàng từ đầu đến chân, mới xuống cạnh giường, thở dài:
“Muội như cũng , ít là vì trong lòng mà bất chấp tất cả, chẳng giống như mẫu …”
Nói đến đây, nàng bỗng dừng , mặt đầy lo lắng. Sở Nhược Yên lập tức nghiêm túc:
“Cô mẫu xảy chuyện gì?”