Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái phó Vinh nhắm mắt hồi lâu một lời.
Vừa lúc , tiểu nữ Vinh Tố xông thư phòng, quỳ sụp xuống:
“Phụ ! Tỷ phu c.h.ế.t oan, An Ninh hầu càng thêm oan uổng! Xin Phụ nể tình Tỷ tỷ mà tay tương trợ một !”
Nhắc đến trưởng nữ, ông càng đau đớn, nắm chặt tay.
Ai nấy đều rõ, trưởng nữ nhà Vinh phủ khi xưa nổi danh khắp kinh thành, ngay cả Thái hậu cũng ngớt lời ngợi khen.
Đáng tiếc nàng bạc mệnh, tuổi còn trẻ , để đứa trẻ nay cũng thành cô nhi...
Tim ông như xé nát. Sở thấy , Sở Nhược Yên cũng quỳ gối xuống:
“Thái phó, hiểu đạo lý lớn lao gì, chỉ rằng, về nhà, ngài là thông gia của chúng ; về quốc, ngài và cha là đồng liêu triều đình. Xin ngài vì nghĩa nhà nghĩa nước mà tay cứu lấy Tam lang một phen!”
Sau một hồi trầm mặc thật dài.
Thái phó Vinh tự giễu:
“Tam thiếu phu nhân thật giỏi ăn , ‘nghĩa nhà nghĩa nước’, lão phu từ chối cũng lý do nào nữa.”
Sở Nhược Yên mừng rỡ, Vinh Tố reo lên:
“Phụ đồng ý ?”
Thái phó Vinh chậm rãi gật đầu:
“Ta quan cả đời, luôn giữ đạo trung dung, tránh can dự tranh đấu triều cục, nhưng , sợ rằng phá lệ mà thôi... Tố nhi, con lui .”
“Vâng, Phụ !”
Sau khi Vinh Tố lui , Thái phó Vinh mới nghiêm nghị Sở Nhược Yên:
“Tam thiếu phu nhân, lão phu thể mặt, cầu xin Thánh thượng xét xử công bằng vụ án , nhưng chỉ thì đủ.”
Sở Nhược Yên trầm ngâm:
“Thiếp e Thái phó lo ngại chứng cứ đủ? Bên cạnh An Ninh hầu còn Kỷ Hòa thể chứng...”
Nàng kể sự tình cụ thể, nhưng Thái phó Vinh vẫn lắc đầu:
“Kỷ Hòa chỉ thể chứng minh bản đồ phòng thành là do nha đầu đ.á.n.h cắp, thể rửa sạch tội cho Yến Tam, nhưng đủ để chứng minh Bình Tĩnh hầu chính là kẻ chủ mưu.”
Sở Nhược Yên lập tức hiểu ý:
Phải khiến A Giao mở miệng, chỉ đích danh Bình Tĩnh hầu! Bằng , hết thảy đều là công dã tràng!
“Xin Thái phó cứ yên lòng, đến gặp Tào đại nhân, nhờ trung gian hòa giải!”
“Tào Dương?” Thái phó Vinh ngẩn , “Thì là . Ban đầu lão phu còn lấy lạ, vị đại nhân với nhà họ Yến vốn giao tình, đột nhiên cứu Yến Tam, hóa là nhờ Tam thiếu phu nhân khéo léo tác động...”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, chút ngượng nghịu.
Thái phó Vinh :
“Vậy ngươi , nhớ nhanh chóng! Lão phu khi liên lạc xong với vài vị đại thần, sẽ lập tức tiến cung!”
“Đa tạ Thái phó!”
Rời khỏi Vinh phủ, nàng lập tức sai Ngọc Lộ đưa Văn Cảnh về Yến phủ. Sau đó, gọi Mạnh Dương đến tìm Kỷ Hòa. Ba dám nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức phi ngựa thẳng tới Bộ Hộ.
Tào Dương thiếu phu nhân nhà họ Yến đến tìm , đầu như sắp nổ tung.
“An Ninh hầu phu nhân! Nàng thấy quá mức ? Đây là Bộ Hộ, là nha môn của Bộ Hộ đấy!”
Hắn cảm thấy bản tựa như dính cục kẹo mạch nha, gỡ bỏ . Sở Nhược Yên nghiêng đầu đầy khó hiểu:
“Thiếp chẳng lẽ thể đến Bộ Hộ ? Vậy thì sẽ đợi đại nhân hồi phủ cũng .”
Tào Dương đến việc nàng định chờ ở phủ, liền nhớ tới lão mẫu ở nhà. E rằng đến lúc đó, nha đầu chẳng sẽ thế nào nữa, đành ôm đầu than thở:
“Thôi , ! Có sự tình gì, ngươi mau !”
Lúc Sở Nhược Yên mới mỉm :
“Là việc về A Giao... Nghe hôm Thánh thượng đưa An Ninh hầu khỏi Thiên Lao, cũng giao nha đầu cho đại nhân xử lý?”
Tào Dương cảnh giác hỏi :
“Thì ?”
Sở Nhược Yên lập tức thuật cuộc đối thoại với Thái phó Vinh. Tào Dương xong, kinh ngạc đến mức thất sắc:
“Ngươi... ngươi thuyết phục cả Thái phó Vinh?”
Một như Thái phó Vinh, trấn giữ triều đình ba mươi năm, dựa chính là đạo trung dung! Người từng về phe phái nào, cũng tham gia đảng tranh, bởi Thánh thượng càng thêm trọng dụng.
Mà giờ đây, ...
Sở Nhược Yên phủ nhận, chỉ ngẩng đầu thẳng :
“Đại nhân, giúp là giúp?”
Tào Dương lập tức đưa quyết định:
“Giúp! Đương nhiên là giúp!” Có Thái phó mặt, cho dù sơ hở gì, cũng mũi chịu sào!
Đại Lý Tự, tại Hình phòng.
Sở Nhược Yên cùng Mạnh Dương, Kỷ Hòa kiên nhẫn chờ đợi, chẳng bao lâu thì Tào Dương dẫn tới.
Dù từng trải qua ít sóng gió, nhưng khi thấy nha đầu , nàng vẫn nhịn mà kinh hô khẽ:
“Ngươi chính là A Giao?”
Nha đầu nào còn hình dáng con nữa?
Toàn đẫm m.á.u khô đặc, mái tóc rối bù che kín cả dung nhan, chỉ vùng mắt là còn sạch sẽ đôi chút.
Tào Dương hừ lạnh một tiếng:
"Phạm nhân quả thực cứng đầu, thẩm vấn mấy đêm cũng chịu mở miệng. Nếu Thánh thượng giữ tính mạng nàng , chỉ cần vài trận tra tấn, ắt khai từ lâu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-56.html.]
Mạnh Dương lắc đầu:
"Không moi , đại nhân đó thôi. Nàng từng trong tay chúng , dùng thủ đoạn cũng chịu khai, bất đắc dĩ chúng mới buộc thả nàng , hòng dùng nàng mồi nhử để theo hung thủ màn..."
Nghe đến đây, A Giao – vốn đang bẹp đất như một xác c.h.ế.t, chậm rãi ngẩng đầu lên. Mái tóc rối bời rũ xuống, giọng nàng khản đặc đến đáng sợ:
“Ngươi... ngươi gì cơ...”
Mạnh Dương lạnh một tiếng:
"Ngươi còn ? Với chút bản lĩnh cỏn con của ngươi, mà vọng tưởng thoát khỏi tay chúng ư? Nằm mơ! Là công tử thấy thể moi thêm gì từ miệng ngươi, nên mới chủ động bảo chúng thả ngươi , để theo dấu vết mà truy tìm kẻ chủ mưu màn..."
Đồng tử A Giao co rút mạnh mẽ, nàng gần như hét lên:
“Súc sinh! Bọn ngươi, một lũ súc sinh!”
Mạnh Dương lạnh giọng quát:
"Có sức mắng chửi, chi bằng mau luôn Bình Tĩnh hầu sai ngươi những gì, mau!" Hắn dứt lời, liền giật mạnh tóc nàng. A Giao lạnh lùng:
“Là Yến Trừng! Hắn sai lấy bản đồ phòng thành!”
"Ngươi!" Mạnh Dương giận đến tím mặt, nhưng phía chợt vang lên một giọng khàn khàn, trầm đục:
“Ngươi hãy tránh ...”
Hắn khựng trong giây lát, lùi sang một bên.
A Giao thấy nọ, tóc tai hỗn loạn, cảm thấy chút quen thuộc:
“Ngươi... ngươi là ai...”
"Không nhận giọng , thì hẳn nhận gương mặt chứ?" Kỷ Hòa bất ngờ vén tóc che mặt, để lộ nửa gương mặt hủy hoại đến mức ghê rợn.
A Giao hét toáng lên, thất thanh kinh hãi:
“Kỷ Hòa? Sao là ngươi?!”
"Vì là ? A Giao, ngươi quả thực quá nhẫn tâm! Năm xưa lừa gạt kết thành phu thê, dỗ ngọt chỗ cất bản đồ phòng thành, phóng hỏa thiêu ! Ngươi nghĩ rằng còn sống sót ư?"
A Giao mặt . Kỷ Hòa bóp chặt cổ nàng, giận dữ gằn giọng:
"Nhìn cho kỹ! Dung mạo chính là do tay ngươi hủy hoại! A Giao, thật sự hiểu nổi! Nhà họ Yến đối đãi với ngươi như thế, Yến phu nhân ngươi mắc bệnh còn tự canh bên giường suốt hai ngày hai đêm hề chợp mắt! Cớ ngươi nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức đẩy bọn họ chỗ c.h.ế.t cơ chứ?!"
A Giao nhắm nghiền mắt , dáng vẻ bất động, tựa như nước lửa thể xâm phạm.
Kỷ Hòa vì quá tức giận, suýt chút nữa bóp c.h.ế.t nàng . Tào Dương vội vàng quát lớn:
“Mau kéo !”
Mạnh Dương kịp thời kéo Kỷ Hòa , A Giao ngã vật xuống đất, thở dốc từng hồi.
Tất cả đều chịu bó tay, ngay cả Mạnh Dương, Kỷ Hòa Tào Dương thẩm tra nàng mấy ngày cũng thể khiến nàng hé răng nửa lời.
Lúc Sở Nhược Yên đột nhiên cất lời:
“A Giao, ngươi tâm duyệt Thế tử, đúng ?”
Cô gái mồ côi chấn động, ngẩng phắt đầu.
Chỉ thấy nữ tử nàng bằng ánh mắt bi ai, thậm chí chút thương xót:
“Thân thể ngươi tanh hôi, rách nát đến t.h.ả.m hại, duy chỉ đôi mắt là vẫn sạch sẽ tì vết... Yến Trừng từng , Thế tử yêu nhất đôi mắt của vợ khuất. Ngươi và cố phu nhân nét tương đồng, nên, giữ gìn đôi mắt chính là ý nguyện của ngươi vì , ?”
Như thể góc sâu nhất trong tâm hồn phơi bày, A Giao thẹn quá hóa giận, hét lên:
“Ngươi bậy, bậy!”
“Nếu là bậy, ngươi kích động đến như thế?”
A Giao nghẹn lời, một lúc bật chua chát:
“Là , là tự chuốc lấy ngu xuẩn! Ta từng khuyên buông bỏ lời thề non hẹn biển, nhưng cố chấp , tìm đến cái c.h.ế.t, hà cớ gì trách cứ ?”
“Thật ?” Giọng Sở Nhược Yên đột nhiên thấp xuống, “ Thế tử quy tiên, ngươi lấy thỏa mãn chăng?”
A Giao ngẩn .
Thỏa mãn ư?
Một chút cũng hề vui sướng. Dẫu nàng hận từng liếc mắt , nhưng khi nàng bệnh sắc t.h.u.ố.c mua ô mai, nàng trật chân cõng cả mười dặm về doanh trại, binh sĩ trêu ghẹo nàng, luôn chắn mà mắng ...
Một đến , nàng nỡ để c.h.ế.t cơ chứ?
“A Giao, Bình Tĩnh hầu phái ngươi , nhất định là nhiệm vụ. đến nước , ngươi thành . Chẳng lẽ ngươi sống vì chính một ?”
Giọng nữ tử ôn tồn như dẫn dụ, ánh mắt A Giao dần trở nên mê man:
“Sống... vì ?”
“ . Thế tử c.h.ế.t, nhưng những yêu quý vẫn còn sống. Nếu ngươi cứu họ, thì khi xuống suối vàng, Thế tử hẳn cũng sẽ oán hận ngươi nữa...”
Trong lao phòng tĩnh lặng như tờ.
Tất cả đều vô thức nín thở.
Bởi vì họ thấy gương mặt A Giao — từ bi thương đến vui mừng, trở về bi thương. Nàng ngẩng đầu lên, gần như vô lực hỏi:
“Thế tử... Thế tử thật sự sẽ oán hận nữa ?”
Sở Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu, nàng nắm lấy xích sắt:
“Được, xin nhận tội... Kẻ chủ mưu là Bình Tĩnh hầu, chính sai đ.á.n.h cắp bản đồ phòng thành…”
Lời dứt, mừng rỡ như điên, Tào Dương vội hô:
“Người ! Mau cung trạng!”
Tờ cung trạng cực nhanh, nét cuối hạ xuống, liền đưa tới mặt A Giao để nàng điểm chỉ.
ngay khi ngón tay cụt sắp chạm giấy, một giọng vang lên như sấm:
“Thái hậu chỉ — tuyên cô nhi A Giao yết kiến!”
---