Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:14
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Sở Nhược Yên thoáng hiện vẻ bừng tỉnh.
Thảo nào nàng thấy cô mẫu luôn bênh vực Yến Trừng, hóa là ngấm ngầm giở thủ đoạn!
Chỉ là... "thương xuân bi thu"? Yến Trừng?
Hai từ vốn tương hợp đặt cạnh , khiến nàng dấy lên một loại vui mừng quái dị đến khó diễn tả.
Yến Trừng vạch trần, sắc mặt phần ngượng nghịu: "Sao các ngươi tới đây, mau trở về!"
Mạnh Dương rụt cổ .
Yến Văn Cảnh thì chẳng sợ chút nào: "Tam thúc, thể như thế! Người quên , phụ , sai việc thì nhận ! Lần là sai, giấu tam thẩm khiến lo lắng sợ hãi, xin !"
Tiểu đoàn tử nghiêm trang như lớn, Sở Nhược Yên xong, trong lòng dấy lên vài phần vui thích, cảm giác như thấy con lớn khôn.
Thế nhưng Yến Trừng nhướng mày: "Vì xin ? Nàng lo lắng cho , nếu gặp sự cố, há chẳng vì nỗi lo mà hỏng đại sự ?"
"Vậy hỏng việc gì ?" Sở Nhược Yên phản bác.
Yến Trừng im lặng.
Sự thật là, nàng chẳng những hỏng việc, mà còn giúp ít.
Trong sân lặng một hồi.
Mạnh Dương thấy tình hình , len lén kéo Yến Văn Cảnh rời .
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, phát tiếng xào xạc.
Khi Sở Nhược Yên cho rằng sẽ gì nữa, cất giọng: "Là suy xét vẹn ."
Nàng sững .
Dường như ngờ vị Yến tướng quân sát phạt quả quyết thật sự cúi đầu, thấp giọng: "Sau khi trưởng qua đời, quen cô độc một , ... sẽ thử đưa nàng những điều suy tính."
Lời quá đỗi chân thành.
Thật đến mức khiến tim Sở Nhược Yên thắt .
Hắn từ nhỏ cô độc, ngoài đại ca còn ai gần gũi, việc đều tự giải quyết.
Không trông chờ khác, tất nhiên cũng tính đến cảm nhận của khác.
"Thực , cũng phần thất thố…"
Nàng còn xong, Yến Trừng chợt cắt lời: "Không cần xưng ' '."
Sở Nhược Yên chớp mắt, tiếp: "Cứ như lúc , như cảm thấy nàng thật hơn một chút."
Sở Nhược Yên giật .
Tên Yến Tam quả thực nhạy bén, nàng chỉ vì phút xúc động nhất thời mà kiểm soát , thấu là đang gắng gượng!
"...Yến Trừng…"
"Cũng đừng gọi là 'Hầu gia', cứ gọi thẳng tên."
Sở Nhược Yên hé miệng, cảm thấy chút nổi thành lời.
Yến Trừng cũng cưỡng cầu, tay khẽ vuốt ve quyển sách, chợt cất lời: "Nàng đại nạn của Yến gia, chỉ một Bình Tĩnh Hầu gây ?"
Sở Nhược Yên thu vẻ vui đùa, sắp chính sự.
"Bình Tĩnh Hầu sai A Giao trộm bản đồ phòng thành, khiến đại ca khỏi thành tác chiến, đó chỉ là một phần. Trước đó, Yến gia cắt đứt lương thực suốt nửa tháng."
"Cái gì?" Sở Nhược Yên thất sắc.
Việc cung ứng lương thảo cho Hàm Cốc Quan do Hộ Bộ phụ trách, chẳng lẽ việc dính líu tới Hộ Bộ ?
Yến Trừng khẽ nhếch môi lạnh: "Những quan viên quá đỗi xảo quyệt, dám cắt lương trực tiếp, dùng gạo mốc trộn lẫn , khiến khẩu phần vốn đủ dùng một tháng, chỉ cầm cự mười ngày…"
Sở Nhược Yên kinh hoàng đến mức che miệng .
Khó trách ngày địch quân dùng kế rõ ràng là dụ địch, mà đại tướng Yến vẫn xuất thành giao chiến.
Thì là ép đến đường cùng!
"Còn một việc nữa," lấy từ tay áo một thanh đoạn đao, "Sợ ?"
Sở Nhược Yên lắc đầu, đưa tay nhận lấy.
Thoạt thì sắc bén, nhưng nhẹ bất thường.
Lông mày nàng nhíu chặt, bất ngờ c.h.é.m mạnh xuống bàn đá—
"Keng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-54.html.]
Lưỡi đao nữa gãy đôi, mà bàn đá hề tổn hại!
"Đây chính là binh khí mà họ mang chiến trường." Yến Trừng thản nhiên .
Sở Nhược Yên lập tức hiểu : binh khí cũng vấn đề!
Từ lương thảo, binh khí, đến bản đồ phòng thành.
Đây là một cái bẫy c.h.ế.t do nhiều phe cùng thiết kế, đưa Yến gia chỗ c.h.ế.t!
Trong đó dính líu đến Hộ Bộ, Binh Bộ, còn cả Bình Tĩnh Hầu… quan viên liên quan quá nhiều, nàng dám tưởng tượng tình thế đằng !
Yến Trừng xong liền im lặng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, mãi đến nửa nén hương mới : "Sở thị, nàng là thông tuệ, tình cảnh Yến gia , cạn, là lưu rời , tùy nàng định đoạt."
Sở Nhược Yên sững .
Hôm nay dường như nàng ngẩn ít , nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
Yến Trừng, sẽ đưa nàng trong tâm tư, đem hết thảy chân tướng bày , chút che giấu, giao phó trọn vẹn niềm tin, thậm chí quyền lựa chọn cũng tùy nàng quyết định.
"Vậy còn ?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Yến Trừng cụp mắt, giọng nhẹ như mây trôi: "Ta mang họ Yến, món huyết cừu của Yến gia, tất nhiên lấy m.á.u để thanh toán."
Lấy m.á.u trả máu?
Nói thì dễ.
Chỉ riêng Bình Tĩnh Hầu thôi là ngoại thích của Tô Thái hậu, Hoàng đế nhất định bảo vệ , lấy gì để đòi?
Sở Nhược Yên hề nghi ngờ lời , chỉ lặng lẽ : "Chàng cho những điều , sợ ngoài mật báo ?"
Chỉ cần lộ nửa câu, Yến Trừng chắc chắn vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng Yến Trừng chỉ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như hồ thu, bình thản nàng: "Nàng sẽ ?"
Sở Nhược Yên đáp.
Hắn khẽ lắc đầu: "Nàng sẽ , nếu nàng chẳng cứu khỏi thiên lao, càng vì Yến gia mà đến mức ."
Làm đến mức ?
Phải , chẳng từ khi nào, nàng quen giúp , giúp Yến gia…
Sở Nhược Yên khẽ giãn đôi mày liễu, môi nở nụ thanh thoát, nơi đuôi mắt cong lên, tựa như đóa hoa đào rộ nở đầu xuân tháng Ba.
“Yến Trừng, nếu hết , cớ gì còn hỏi thêm nữa?”
Yến Trừng khẽ khựng , ngón tay bất giác siết chặt.
Đây là phản ứng vô thức lúc căng thẳng, Sở Nhược Yên thấy càng thêm thâm thúy: “Chàng bất an, đúng ? Bất an rằng sẽ chẳng còn ở đây, nên mới thẳng thắn thăm dò, cố ý chất vấn. Chàng đang lo sợ sẽ lưng bước , ?”
Lo sợ ư?
Kể từ ngày trưởng qua đời, cảm xúc lâu còn xuất hiện nơi lòng .
Trận chiến tang thương bào mòn cảm xúc, chỉ còn sự tê dại, mỏi mệt, để lê tấm tàn phế, cô độc bước con đường vô định…
Hắn chẳng , cũng chẳng sẽ đến , cho đến một ngày, Phương quản sự một nữ tử ngưỡng mộ , nguyện sống c.h.ế.t rời xa…
Yến Trừng khép mắt .
Khóe môi cong lên một nụ mỉa mai đầy quạnh quẽ.
Con , rốt cuộc vẫn thoát khỏi sự yếu đuối. Đến giờ phút , mới minh bạch, thực sự lo sợ nàng sẽ bỏ rơi .
“Yến Trừng.” Giọng nàng tựa gió thoảng mây trôi, “Ta cam đoan sẽ rời . Ít nhất là khi thể vững, gánh vác Yến gia, sẽ .”
Yến Trừng hé môi , nàng như đoán : “Chàng nguyên do ? Nói thật, đích xác mưu đồ. khi gả Yến gia, chợt nhận , sự tình như những gì hằng tưởng.”
Ánh mắt Yến Trừng chợt tối sầm.
Nàng mưu đồ , nhưng khi gả tới phát hiện, xứng với sự tưởng tượng của nàng…
Sở Nhược Yên hiểu lầm ý , trầm mặc một lát, : “Giờ đây vẫn mơ hồ về thứ . Chi bằng thế , hứa với một điều, nếu minh bạch mục đích của , sẽ đích tìm đến , ?”
Yến Trừng mắt nàng, đôi mắt trong suốt như nước suối đầu nguồn.
Hắn thật lâu, mới chậm rãi : “Được.”
Ngay lúc , gia đinh trông cổng Tào phủ vội vã chạy đến, trong cung đến, gặp Yến Trừng.
Sở Nhược Yên theo ngoài. Vừa đến cửa, thấy Ấn Thuận, tên tổng quản cận của Hoàng đế, đang đợi sẵn, tay cung kính nâng thánh chỉ:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu : Nay triệu An Ninh Hầu lập tức cung yết kiến, chậm trễ. Khâm thử.”
---