Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:18:48
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tựa hồ một tiếng sét giữa trời quang.
Sở Nhược Yên cầm danh xem xét, quả nhiên đó chính là bát tự sinh thần trao đổi khi tiến hành lễ nạp thái vấn danh!
Sở Hoài Sơn cũng phần do dự. Dẫu , hiện giờ trong cung vẫn gật đầu vì còn nể mặt Yến gia, nếu bọn họ chủ động mở lời , chừng chấp thuận hủy hôn…
Ông đầu nữ nhi:
“Yên nhi, nếu nhường nửa phần thuốc, thể con sẽ…”
“Không thể!” – Sở Nhược Yên gần như thốt lên kịp suy nghĩ.
Hai đồng loạt nhíu mày, nàng vội giải thích:
“Phụ , ý nữ nhi là linh d.ư.ợ.c thể nhường, nhưng hôn sự tuyệt đối thể đàm luận .”
Phương quản sự ngỡ nàng lo Yến gia bội tín, lập tức thề thốt cam đoan:
“Sở đại cô nương cứ yên lòng, lão nô dám lấy sinh mệnh bảo chứng, Tam công tử nhà lời như đinh đóng cột, tuyệt đối bội ước!”
Quốc công gia trấn an:
“Yên nhi con chớ lo, Yến gia ba đời công huân hiển hách, lấy chữ tín lập . Chưa từng tiền lệ ngôn xuất bất hành.”
Sở Nhược Yên mím chặt môi, thật ngờ chính tự đào một cái hố lớn đến .
Thuốc tất nhiên đưa, bằng lão phu nhân Yến gia khó giữ tính mạng.
lúc để dập tắt ý niệm từ hôn của phụ và Yến gia đây?
“Phụ , Phương quản sự, Nhược Yên nghĩ việc hệ trọng , vẫn cần chờ song phương tề tựu, hội ý thấu đáo mới nên bàn bạc.”
Lời dứt, sắc mặt Phương quản sự liền lạnh xuống:
“Sở đại cô nương e là rõ, Yến phủ từ Đại tướng quân phu phụ trở xuống, bốn vị thiếu công tử đều tử trận. Lão phu nhân tin dữ thì hôn mê bất tỉnh, Ngũ thiếu phu nhân cũng trở về nhà đẻ. Hiện giờ, chỉ còn Tam công tử cùng Nhị thiếu phu nhân quỳ giữ linh cữu, và một vị tiểu thiếu gia mới tròn năm tuổi.”
“Đại cô nương chẳng lẽ định để vị tiểu thiếu gia mới lên năm tuổi của chúng đến đây thương nghị chuyện hủy bỏ hôn ước với ?”
Tình cảnh của Yến gia so với nàng tưởng còn thê lương hơn nhiều.
Sở Nhược Yên thở dài một , cũng định vòng vo thêm nữa:
“Phương quản sự hiểu lầm, ý của Nhược Yên là, Nhược Yên hủy hôn.”
“Cái gì?!”
Phương quản sự và Sở Hoài Sơn gần như cùng lúc thốt lên.
Sau cơn kinh ngạc, Sở Hoài Sơn còn mang thêm vài phần trầm trọng:
“Yên nhi, con đang gì ?”
Sở Nhược Yên khom hành lễ:
“Phụ , sính lễ hạ, hôn thư thành, nào đạo lý trả hôn sự.”
Dứt lời, nàng sang Phương quản sự, lớn tiếng tuyên bố:
“Ngươi lầm. Sở thị đích nữ Nhược Yên, nguyện gả cho Yến gia Tam lang.”
Chính sảnh nhất thời tĩnh lặng như tờ.
Không chỉ Yến gia kinh ngạc, ngay cả Tiểu Giang thị tiễn Trình đại phu về cũng ngỡ ngàng dám tin tai .
Tình cảnh Yến gia thê t.h.ả.m ai mà tỏ tường? Nam đinh duy nhất còn trong phủ là một kẻ tàn phế!
Trước là bởi chịu sự ràng buộc của thánh chỉ, tiện mở miệng từ hôn. Nay Yến gia chủ động tới cửa, cơ hội trời cho bày ngay mắt, chịu nắm lấy cơ hội , chẳng là hồ đồ đến mức ngốc nghếch ?
Cảm nhận ánh mắt của Quốc công gia quét tới, Tiểu Giang thị đành lấp liếm:
“Đại cô nương, con lòng là điều đáng quý, nhưng vì đồng tình mà gả , cũng chẳng kế lâu dài…”
Sở Nhược Yên phụ đang gật đầu bên cạnh, liền dứt khoát :
“Phụ , Nhược Yên vì thương hại Yến gia, mà là bởi Nhược Yên ngưỡng mộ Tam lang từ lâu!”
“Cái gì?!”
“Ngưỡng mộ?!”
Chính sảnh nhất thời xôn xao như nổ tung.
Tiểu Giang thị cũng kinh ngạc hỏi:
“Sở Nhược Yên, việc là từ khi nào? Ta chẳng nhớ con từng gặp mặt bao giờ!”
Sở Nhược Yên cùng Yến Trừng, ngoài mấy tương phùng trong mộng, thực tế chỉ từng thấy qua bức họa tuyển phu.
Cảm tình sinh từ một bức họa, chỉ sợ chẳng ai tin.
Nàng khẽ rũ mắt, bình tĩnh :
“Mẫu . Năm ngoái Tết Nguyên Tiêu, con từng ở lầu Vọng Sương đoán đố đèn, tình cờ thấy Tam công tử từ xa. Khi , cứu một cô nương mồ côi khỏi đám công tử nhà giàu hống hách. Ân huệ cầu hồi đáp, phong tư lạc như , khiến tâm phục. Khi đó Nhược Yên âm thầm thề rằng: Đời , nếu Tam lang thì Nhược Yên quyết lấy chồng!”
Từng lời từng chữ, như đang họa nên một đoạn giai thoại mộng ảo, lay động lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-5.html.]
Tất cả trong sảnh đều đến xuất thần, ngay cả Ngọc Lộ cũng mơ hồ, cảm thấy tiểu thư nhà thật sự từng đến lầu Vọng Sương, thật sự thầm mến Yến tam lang.
Phương quản sự nghiêm sắc mặt, chắp tay :
“Trước đó lão nô tấm lòng đại cô nương, nhiều lời mạo phạm, mong thứ .”
“Phương quản sự khách khí , ngươi theo Ngọc Lộ lấy t.h.u.ố.c .”
Phương quản sự cảm kích dập đầu tạ ơn.
Chờ lui , Sở Hoài Sơn thôi:
“Yên nhi, con—”
Sắc mặt ông tựa hồ đang : “Con ngưỡng mộ ai , chọn Yến tam lang ?”
Sở Nhược Yên quỳ xuống:
“Phụ , là nữ nhi tùy hứng, khiến phiền lòng.”
Sở Hoài Sơn thở dài một tiếng:
“Phụ quan tâm những điều . Dù Yến Trừng học rộng tài cao, chọn đường quan, nhưng chân tàn phế, Hoàng thượng tuyệt nhiên thể vì một mà phá bỏ tổ chế! Không thể quan, đường quan lộ của Yến gia xem như tận. Con gả qua đó, chỉ sợ sẽ chịu trăm bề khổ cực mà thôi!”
Theo tổ chế Đại Hạ, những thể khiếm khuyết tàn tật phép bước quan lộ.
phụ nào , tương lai sẽ quyền khuynh triều dã, đến mức cả kinh thành cũng dậy sóng!
Sở Nhược Yên rũ mi mắt, dám đối diện phụ . Sở Hoài Sơn thở dài một tiếng:
“Thôi, là quyết định của con, phụ cũng thêm. Chỉ cần con nhớ kỹ, dù ngày nào về, Quốc công phủ vĩnh viễn là chốn hậu thuẫn vững chắc cho con.”
Sở Nhược Yên đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
Nàng nào sợ chịu khổ, cũng chẳng màng đường lui, chỉ sợ thể đổi kết cục t.h.ả.m khốc trong giấc mộng !
Yến phủ, linh đường.
Cờ tang phấp phới, bạch lăng phủ kín, khí lạnh lẽo thê lương.
Phương quản sự hành đại lễ linh vị, đoạn lui sang một bên, khẽ hỏi thăm:
“Thiếu công tử dùng bữa ?”
Mạnh Dương – theo Yến Trừng nhiều năm – chỉ đành lắc đầu. Quay , chỉ thấy một thiếu niên hình gầy guộc, lưng thẳng tắp quỳ linh vị. Người đó chính là Yến Trừng.
Bên cạnh , hộp cơm đặt đó vẫn hề mở nắp. Phương quản sự lo lắng mặt:
“Thiếu công tử vẫn còn mang thương tích nặng… cứ giữ cái lối , thể chịu đựng nổi?”
Mạnh Dương khổ đáp:
“Tính tình của công tử, ngươi còn lạ gì nữa? Hắn một lòng quỳ, phàm nhân như chúng thể khiến dậy?”
Từ lúc hộ linh cữu hồi kinh, Yến Trừng cứ như quỳ linh đường, ăn, uống, hề hé răng nửa lời.
Dù là văn võ bá quan hoàng quốc thích đến phúng viếng, vẫn bất động như một tượng đá, khiến ai nấy cũng chỉ đành lắc đầu, đều thầm cho rằng Yến tam lang vì quá bi thương mà hóa dại mất .
Mạnh Dương thở dài, đoạn ghé thấp giọng hỏi:
“ , chuyến ngươi đến Sở phủ ? Đã lấy phần t.h.u.ố.c quý ?”
Trong mắt , việc vốn chắc trong tay Sở Nhược Yên. Dùng nửa phần t.h.u.ố.c đổi lấy việc hủy hôn, Sở gia hẳn cảm kích vô cùng.
Không ngờ Phương quản sự lắc đầu:
“Cả phần t.h.u.ố.c mang về, nhưng hôn sự hủy bỏ .”
Mạnh Dương kinh ngạc sững .
Trong linh đường, Yến Trừng dường như cũng thấy, thể cứng như tượng đá khẽ động đậy.
Phương quản sự vội vàng bước lên:
“Thiếu công tử, Sở đại cô nương rằng, nàng ái mộ từ lâu, thề sống c.h.ế.t cũng chịu từ hôn!”
Yến Trừng chấn động, cực kỳ chậm rãi đầu .
Vì mấy ngày ăn uống, đôi môi khô nứt đến cực điểm, mắt đầy tia m.á.u đỏ, cứ thế chằm chằm Phương quản sự.
“Nàng… … … gì?”
Âm thanh khàn đặc, gần như thành tiếng. Phương quản sự suýt bật vì vui mừng khôn xiết.
Đây là câu đầu tiên của thiếu công tử kể từ khi trở về phủ!
Ông nén kích động trong lòng, nhanh chóng thuật bộ lời của Sở Nhược Yên, cuối cùng thêm:
“… nô tài nghĩ rằng đây là linh hồn của phu nhân và lão gia trời cao phù hộ , giúp gặp hiền thê hiếm , để mai dẫu hoạn nạn gian nguy, hai vẫn mãi bên đến đầu bạc răng long!”
Sắc mặt Yến Trừng chuyển từ kinh ngạc sang sững sờ, đoạn bất chợt ngửa mặt lên trời, bật điên dại.
“Một cô nương khuê các… ái mộ …”
“Ha ha ha…”
Hắn lớn, điên cuồng lắc đầu, đột ngột phun một ngụm m.á.u tươi đỏ lòm!
---