Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 463
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:11:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thủ phụ cáo lão hồi hương?”
Đế vương là Đế Nhiếp Yến Trừng, tờ sớ từ chức dài dằng dặc đến ngàn chữ, chân mày khẽ nhíu .
Tào Dương một mực cung kính khải tấu:
“Bệ hạ, lão thần tuổi cao, công vụ nội các nặng nề, thực sự lực bất tòng tâm. Huống hồ lão thần vốn là cựu thần tiền triều, Bệ hạ nay thúc đẩy tân chính, cải cách tệ cũ, cũng nên tuyển dùng lớp mới. Lão thần Nhiếp chính vương hồi kinh, mấy vị hiền sĩ nổi danh thiên hạ cùng xuất thế, thêm nhóm nhân tài trẻ tuổi tuyển chọn từ khoa cử , triều nhân tài đông đúc, thiếu lão thần một .”
Yến Trừng vẻ do dự:
“ nếu Thủ phụ cáo lão, bên Nội các…”
Tào Dương rành mạch:
“Nội các hiện tạm do Tô Đình Quân xử lý, nhưng quá mức quân tử, thể phó nhưng thể chấp chính. Lão thần cho rằng đợi Bùi Ngọc cứu tế trở về, thể để Nội các, từ thế gia tử tuyển chọn một nữa, để ba đồng quản Nội các.”
Yến Trừng liền thấu tỏ.
Tô Đình Quân phía hậu thuẫn, thể cô thần; Bùi Ngọc xuất chinh trở về, tiến Nội các để cổ vũ lòng ; chọn một từ thế gia để cân bằng, Nội các như mới định.
Trong lòng tỏ tường như gương, ngoài mặt vẫn vẻ khó xử:
“ trẫm từng hứa với Bùi Ngọc, để nhận chức Thượng thư Bộ Binh…”
Tào Dương thấu đang giả vờ hồ đồ, liền nghiến răng :
“Bệ hạ! Võ tướng triều chẳng ít ỏi gì! Tần vương, phụ tử nhà Mộc gia, Tạ Tri Châu, còn Lục của Bệ hạ... Dù Bệ hạ kiêng dè tiền triều dùng Tần vương, thì những còn ai chẳng gánh vác nổi chức Thượng thư Bộ Binh?”
Yến Trừng vẫn bộ im lặng, Tào Dương bèn thẳng:
“Khải bẩm Bệ hạ, vị trí Thủ phụ Nội các, lão thần cho rằng chẳng bao lâu nữa thể để Bách Thanh đảm nhiệm. Mà chức Đại tướng quân, cho chút thời gian thì cũng là của Văn Cảnh! Xin Bệ hạ nể tình lão thần suốt bao năm tận tâm tận lực, để lão thần rút lui thôi, cứ tiếp tục thế , trưởng tử của lão thần cũng sắp chẳng nhận phụ nó !”
Lời cuối dứt, khóe môi đế vương mới khẽ hiện ý :
“Cữu phụ rốt cuộc cũng thổ lộ lời thật lòng ?”
Tiếng “Cữu phụ” cất lên, Tào Dương liền việc chấp thuận, bất đắc dĩ than:
“Bệ hạ, lão thần mỗi ngày xử lý công vụ tám canh giờ, Bệ hạ xuất chinh , lão thần càng gần như ngủ ở Nội các. Phu nhân Hứa nhi nay gọi mẫu là tổ mẫu, nhưng cứ chịu gọi phụ , lão thần thực sự nợ mẫu con nàng quá nhiều, cầu Bệ hạ thành !”
Tào Hứa, chính là trưởng tử của Tào Dương.
Yến Trừng cũng gần đây vất vả ít, bèn cất lời:
“Trẫm chuẩn!”
Tào Dương như trút gánh nặng, nhưng còn kịp thở trọn vẹn, đế vương tiếp lời:
“Có điều, Cữu phụ là tài, tướng mạo chấp chính, cứ thế mà , trẫm thực sự luyến tiếc. Vậy nên chức Thủ phụ thể miễn, nhưng chức Thái tử Thái phó, tuyệt đối thể từ!”
Tào Dương lập tức cảnh giác, còn kịp lên tiếng cầu khẩn, thấy Doãn Thuận tươi chúc mừng:
“Chúc mừng Tào Thái phó, Công tử Văn Cảnh và tiểu công tử nhà họ Tước đều thích ngài giảng bài, hai vị tiểu hoàng tử cũng chắc hẳn thích như . Thái phó còn mau tạ ơn?”
Tào Dương đầu óc ong ong loạn cả lên, quả thực chẳng ngờ hoàng đế định buông tha lão!
nghĩ kỹ , Thái phó dù vẫn nhẹ hơn Thủ phụ, ít còn thời gian bồi tiếp Tĩnh nhi và các tiểu hài tử…
Hắn nghiến răng cúi :
“Lão thần… tạ ơn Bệ hạ!” – mà là tạ ơn cái quỷ gì đây!
Cùng lúc đó, ngoài cửa cung đình.
“Yến nhị phu nhân, hai vị thiếu công tử cùng thiếu phu nhân, hạ quan chịu linh động, mà thực tình là nhận thánh chỉ, dám để quý vị nhập cung a!”
Tướng thủ cung kính bày vẻ tươi , phu nhân họ Tạ tức giận quát:
“Sao thể như ? Gia yến của Thánh thượng, ngươi cái gì gọi là gia yến ? Tam phòng phạm trọng tội, mời thì thôi , nhưng nhị phòng chúng là thích duy nhất của Hoàng thượng, phần?”
Yến Thừa Vũ âm thầm kéo tay mẫu , can ngăn, Phùng Anh liền dịu giọng :
“Mẫu bớt nóng giận, vị quan thủ vệ đây chắc hiểu hết nhẽ, đợi chúng cung bái kiến Thánh thượng, tự khắc sẽ rõ ràng chuyện.”
Nàng dứt lời định tiến lên, tướng thủ dám ngăn, nhưng bỗng dưng xuất hiện hai nữ quan.
Một trái một , án ngữ ngay cửa cung.
Phùng Anh lộ vẻ hổ xen lẫn phẫn nộ, phu nhân họ Tạ cau mày kéo nàng qua một bên:
“Phương pháp ngươi quả nhiên vô dụng! Cửa cung còn , thì Thừa Vũ, Thừa Dũng mà cầu ban tước lộc?”
Bà suy tính đơn giản, nay tân đế nhất quyết chịu ban quan chức, ban cho tước vị hiển hách cũng !
Nhìn gia tộc Hoàng hậu mà xem, đủ loại cáo mệnh, quận chúa phong ban như nước chảy, lẽ nào nhà họ Yến trắng tay ?
Phùng Anh còn đang định mở miệng, bỗng tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Một chiếc xe ngựa viền đỏ chậm rãi dừng , từ bên trong bước xuống một nam tử phong thần tuấn lãng. Phùng Anh theo bản năng siết chặt chiếc khăn tay thêu thùa tinh xảo, chỉ thấy nọ chẳng hề liếc về phía nàng một cái, , cẩn thận dìu một xuống xe.
“A Âm, cẩn thận một chút.”
Chỉ thấy Sở Nhược Âm vận cẩm bào tơ lụa màu sen nhạt, mày mắt nhu hòa, thản nhiên đặt bàn tay ngọc ngà lòng bàn tay .
Phùng Anh kìm mà gọi khẽ:
“Cửu ca!”
Thân hình Mộ Dung Cẩn khẽ cứng , nhưng hề đầu, vẫn đỡ nữ tử xuống xe. Tướng thủ vội vã tiến lên khom :
“Tần vương Điện hạ cùng Hoa Âm quận chúa đến ? Mời , Sở quốc trượng cùng Hoa Lan quận chúa cũng đến cách đây chừng một nén nhang.”
Sở Nhược Âm nhẹ gật đầu xem như tạ ơn.
Mộ Dung Cẩn nắm tay nàng, bước thẳng cung, coi xung quanh như khí.
Phùng Anh hận đến mức vò nát khăn lụa, rõ ràng vị trí đáng lẽ là của nàng, cớ gì ...
Nàng bất giác bước lên phía , phu nhân họ Tạ lập tức hiểu , liền tát cho một cái vang dội:
“Tiện nhân!”
Phùng Anh lúc mới giật nhớ còn phu quân và bà mẫu chồng bên, giải thích, nhưng cái tát thứ hai của phu nhân họ Tạ như vũ bão giáng xuống:
“Hay lắm! Ta cứ thắc mắc ngươi bỗng chốc đổi tâm tính, khẩn thiết van cầu dẫn cung, gì mà cầu tước cho Thừa Vũ, Thừa Dũng, hóa là còn ôm mộng cũ, câu dẫn Tần vương chứ gì? Đồ hạ tiện! Xem về nhà dạy dỗ ngươi thế nào!”
Nói xong liền nắm tai kéo Phùng Anh , chỉ để tiếng kêu thê lương của nàng vang vọng trời cao.
Tướng thủ cùng chúng nhân thầm lắc đầu. So với sự lễ độ hiểu chuyện của nhà họ Sở, nhà họ Yến thật quá mất mặt, chẳng trách Hoàng thượng cho họ nhập cung.
Trong cung, tại Chung Túy cung.
Sở Nhược Yên và Sở Tĩnh trêu đùa hài tử xong, liền sai bế bọn trẻ xuống cho bú.
“Cữu mẫu ,” Sở Nhược Yên quanh, “Sao thấy lão phu nhân Tào gia, bà vẫn khỏe chứ?”
Lần cả nhà họ Tào đều mời dự tiệc, ngay cả Tào tam, Tào tứ cũng mang theo thê tử và nhi đồng cung, chỉ vị trấn trạch chi bảo là đến, nàng vì thế mới thấy lo lắng.
Sở Tĩnh vỗ vỗ tay nàng, :
“Yên tâm , mẫu thể cường kiện lắm! Chỉ là đến vì…”
Như chợt nghĩ đến chuyện gì thú vị, nàng bật :
“Tây Cương một truyền giáo sĩ, chẳng từ học cách đ.á.n.h mạt chược mới, mẫu mê mẩn vô cùng. Nửa tháng hẹn mấy vị phu nhân hầu phủ lên trang viên nghiên cứu học hỏi, đến giờ vẫn trở về! Người còn để lời: ‘Nghiệp tinh vu cần, hoang vu hí, mong Bệ hạ và Nương nương rộng lòng tha thứ, năm nay gia yến về nữa!’”
Khóe miệng Sở Nhược Yên khẽ co rút.
Cái câu “Nghiệp tinh vu cần, hoang vu hí” dùng trong tình cảnh há chẳng thích hợp ? Dù , thấy Lão phu nhân tinh thần vẫn khỏe mạnh, còn tâm tư "nghiên cứu" như thế, cũng là chuyện . Nàng liền bảo dẹp bớt một chỗ , nhắc đến chuyện nữa.
lúc , Sở Hoài Sơn vặn đặt chân đến.
Nàng lập tức tiến lên nghênh đón, chỉ thấy dưỡng phụ sắc mặt hồng nhuận thêm mấy phần, tay trái dìu tiểu Giang thị, tay nắm Nhu Mẫn, nét mặt tươi hỏi:
“Yên nhi, con sinh thêm cho hai đứa ngoại tôn? Người , mau dẫn chúng đến cho chiêm ngưỡng một phen!”
Sở Nhược Yên khẽ bĩu môi:
“Phụ , thể như , hỏi han nữ nhi một tiếng nào, chỉ mải nhớ đến tiểu ngoại tôn!”
Sở Nhược Lan cũng uất ức chen lời:
“Phải đó đó, Đại tỷ , Phụ hồi kinh tới nay chỉ hỏi thăm tiểu Hoàng tử, chuyện hôn sự của và tên cá c.h.ế.t cũng chẳng buồn ngó ngàng!”
Nói , nàng còn nhéo nhẹ bên cạnh một cái. Yến Chiêu đau đến nhe răng, miệng rối rít đáp lời.
Sở Nhược Yên khẽ , cất tiếng chào hỏi:
“Lục cũng đến .”
Yến Chiêu gật đầu, bất đắc dĩ liếc Nhược Lan, đưa mắt quanh:
“Hoàng thượng Tam ca ? Sao giờ vẫn thấy đến?”
“Hoàng thượng đang cùng Thủ phụ thương nghị đại sự, e rằng sẽ đến trễ một chút.”
Sở Nhược Yên đáp lời, ánh mắt dừng nơi cạnh Phụ :
“Phụ , hai tiểu Hoàng tử cùng Hứa nhi đều cho bú, lát nữa sẽ bế chúng lên. Còn Nhu Mẫn nàng…”
Lời dứt thì dừng .
Thiếu nữ mù gọi tên phần kinh hoảng, vội vã nép sát Sở Hoài Sơn.
Sở Hoài Sơn vỗ nhẹ đầu nàng an ủi, :
“Như các con thấy đó, một chuyến Ngũ Đài Sơn, tình trạng định hơn nhiều, chỉ là tâm thần vẫn còn vững, cứ như đứa trẻ thơ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-463.html.]
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, thầm nghĩ, kết cục là điều nhất đối với nàng.
Sở Đình Phong đỡ Lâm Vận Thi bước đến, bụng của nàng lộ rõ hình hài.
Sở Nhược Yên kinh ngạc hỏi:
“Đã bao nhiêu tháng ?”
Lâm Vận Thi liếc Sở Đình Phong, e thẹn đáp:
“Hơn bốn tháng, gần năm tháng . Khoảng thời gian vẫn luôn tĩnh dưỡng thai, Đình Phong vững mới phép gặp …”
Hơn bốn tháng, gần năm tháng? Quả là lợi hại, che giấu kín kẽ đến thế!
Người nhà họ Sở thầm liếc mắt Sở Đình Phong. Y hổ gãi đầu.
Đột nhiên một cái đầu nhỏ thò , hớn hở chạy đến bên cạnh Lâm Vận Thi:
“Là ? Nhất định là !”
Sở Nhược Yên bật , Yến Chiêu vươn tay nhấc về:
“Văn Cảnh, lo học hành tử tế, lén chạy đây gì?”
Yến Văn Cảnh vung vẩy đôi tay nhỏ, thấy giãy giụa thoát, liền tủi ngoảnh đầu :
“Nhị Thẩm thẩm! Lục thúc bắt nạt con!”
Lý thị bước tới :
“Lục , thả Văn Cảnh , hôm nay là Phu tử đặc biệt cho nó về dự gia yến đó.”
Yến Chiêu bấy giờ mới buông tay. Thấy tiểu tử nhào tới bên Lâm Vận Thi, Sở Nhược Yên liền hỏi:
“Đệ , mời đại phu xem qua , là quý tử thiên kim?”
Lâm Vận Thi mặt càng thêm đỏ ửng, Sở Đình Phong nàng đáp lời:
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Đã mời Thái y xem xét, là… nam thai.”
Sắc mặt Yến Văn Cảnh lập tức ủ dột hẳn xuống.
Sở Nhược Yên cũng thấy buồn , chẳng lẽ trong một đại gia tộc lớn như , thật sự nổi một đứa con gái nào ?
“Sinh nam sinh nữ thì gì khác biệt, đều là phiền phức!”
Một giọng lạnh lẽo, đầy khí thế, đột ngột vọng đến từ ngoài điện. Mọi đồng loạt đầu . Chỉ thấy Nhiếp chính vương vận hắc bào, tay ôm Vương phi trong trang phục cung trang đơn sắc bước . Phía là Vân Lang tóc trắng áo đỏ, ung dung theo.
Cả nhà , nam nhân tuấn tú phi phàm, nữ nhân mỹ lệ tuyệt trần, khí chất xuất chúng hơn . Đến mức ít cung nhân cũng lén lút đưa mắt dõi theo. Đặc biệt là vài tiểu cung nhân, thấy gương mặt khuynh thành của Vân Lang, đều như câu hồn đoạt phách.
“Phụ , Mẫu , Nhị ca.”
Sở Nhược Yên tiến lên hành lễ chào, ba khẽ gật đầu đáp .
Sở Hoài Sơn là kích động hơn cả, bật dậy, thể run rẩy thôi:
“Nhiếp chính vương... Vương gia!”
Ngay cả trong thư phòng, ông cũng treo họa tượng của vị . Nào dám nghĩ ngày tận mắt diện kiến chân nhân!
Nhiếp chính vương miễn cưỡng gật đầu, trong lòng đầy phiền muộn.
Vốn dĩ đến, nhưng Thanh nhi dỗ dọa, ép buộc đến mức thể mặt!
Thấy chỉ qua loa chiếu lệ, Vương phi đành bất đắc dĩ bước lên, hành lễ:
“Đa tạ ngài thu lưu Diểu Diểu, chăm sóc nó trưởng thành.”
Sở Hoài Sơn vội vã lễ:
“Không dám nhận, Vương phi nương nương quá lời . Năm xưa nếu Nhiếp chính vương tay cứu giúp, còn họ Sở chúng hôm nay? Cả phủ chúng thần đều ghi nhớ đại ân, dù lửa sôi dầu bỏng cũng dám chối từ!”
Vương phi lắc đầu, định thêm điều gì, Nhiếp chính vương đột ngột hỏi:
“Là ngươi nuôi lớn Diểu Diểu?”
Sở Hoài Sơn sửng sốt, đáp . Chỉ thấy vị Vương gia đầu liếc Vân Lang. Kẻ nọ đang lười biếng tựa cột điện, liếc mắt đưa tình với đám tiểu cung nhân lén lút , khiến các nàng đỏ bừng cả mặt.
“Ngươi dạy con cái quả thực tồi. Đứa cũng nên mang về mà dạy dỗ cho .”
Nhiếp chính vương thản nhiên chút khách khí . Sở Hoài Sơn sợ đến mức xua tay lia lịa.
Vân Lang liền thu nụ , cất lời:
“Lão điên, đừng tưởng ngươi đang toan tính điều gì. Muốn đuổi để độc chiếm Nương ? Đừng hòng! Ngươi tuyệt đối cửa !”
Nhiếp chính vương nheo mắt đầy nguy hiểm:
“Ngươi chịu đòn?”
“Ai sợ ai? Có bản lĩnh thì ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t , xem Nương còn thèm để ý đến ngươi !”
Hai phụ tử mắt đỏ ngầu, định lao đấu một trận. Vương phi nhức đầu đưa tay ôm trán:
“Đủ . Nếu còn tranh giành thêm nữa, ai cũng đừng mơ về Mai Sơn với nữa!”
Nhiếp chính vương lập tức thu hồi sát khí, Vân Lang cũng cất vẻ khiêu khích, cả hai khôi phục vẻ ung dung, tĩnh tại thường ngày.
Hai nhà Sở – Tào từng chứng kiến cảnh tượng quái gở như thế, đều trố mắt há hốc mồm, nhất thời thốt nên lời nào.
Sở Nhược Yên khẽ rùng , vội vàng hỏi:
“Nhị ca, Lão Thần Y ? Sao thấy lão đến?”
Vân Lang thản nhiên đáp:
“Lão gia tử ? Mới đ.á.n.h gãy tứ chi của Đại Tế Ti, hiện đang nối xương cho y đó, là xem tốc độ hồi phục của Tây Vực thể so với chúng .”
Sở Nhược Yên: “……”
Chúng nhân: “……”
Quả thực nhà họ Vân hiếm ai bình thường, so , Hoàng hậu nương nương đây là một dòng suối mát lành giữa rừng loạn .
May mắn , đúng lúc Tần Vương dẫn theo Sở Nhược Âm tiến , kế tiếp là Tào Dương, Mạnh Dương, Mộc Hạc Hiên cũng lượt đến, đều hàn huyên đôi chút.
Chẳng bao lâu, Đế Vương giá lâm.
Chúng nhân đồng thanh hô vạn tuế, đó lượt an tọa theo phẩm cấp.
Sở Nhược Yên ghé sát tai y, khẽ hỏi:
“Huynh ? Sao giờ mới tới?”
Yến Trừng nắm tay nàng ống tay áo, thấp giọng đáp:
“Ta thăm Đại ca.”
Sở Nhược Yên chợt hiểu , gia yến trọng đại như thế , quả thực báo cho bạch nguyệt quang một tiếng. Giống như sáng nay, nàng cũng ghé tiểu Phật đường dâng hương cho Vân Triều .
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ban đầu vì quen, khí còn đôi phần câu nệ.
vài tuần rượu, ai nấy đều thả lỏng. Mộ Dung Cẩn và Mộc Hạc Hiên kính rượu Nhiếp chính vương, Tào Dương cùng Sở Hoài Sơn vì tuổi cao, uống nửa chừng liền cáo lui. Lúc cáo lui, Tào Dương vẫn còn lầm bầm:
“Hoàng thượng, xin tha cho lão thần … Lão thần đem Tạ Tri Châu giao cho ngài …”
Sở Tĩnh đỏ bừng mặt, vội vã đỡ cữu phụ rời . Sở Nhược Yên lườm Yến Trừng một cái:
“Huynh xem, dọa Cữu phụ thành thế nào kìa!”
Đế vương khẽ :
“Ta học từ A Yên đấy thôi!”
Sở Nhược Yên trừng mắt:
“Phải , hôm nay thấy Biểu tỷ phu ?”
“Chẳng lẽ A Yên còn ? Hắn quy y cửa Phật , ngay tại am đường nơi biểu tỷ nàng xuất gia đấy.”
“Am đường chẳng chỉ nhận ni cô ?”
“ , nên giờ đây các vị sư thái đều cầu xin biểu tỷ nàng đừng cạo đầu, mau tục …”
Sở Nhược Yên thoáng ngẩn , khóe môi dần cong lên thành một nụ rạng rỡ.
Trong tiệc yến, rượu ngon cứ thế chảy ngừng, tiếng cũng chẳng bao giờ dứt.
Đế vương ngắm khuôn mặt nghiêng của nàng, chợt nghiêng ghé sát:
“A Yên, nàng còn nhớ lễ sắc phong Hoàng hậu năm xưa bọn họ từng gì ?”
“Nói gì?” Nàng tiểu nương tử chỉ uống chút nước quả, giờ cũng chếnh choáng men.
Yến Trừng cúi đầu, khẽ c.ắ.n vành tai nàng, thủ thỉ:
“Họ , Đế Hậu đồng tâm, thiên thu vạn tuế.”
Cảm giác tê dại từ nơi c.ắ.n lan thẳng lên đại não, Sở Nhược Yên lập tức tỉnh táo, bật đẩy n.g.ự.c y:
“Nếu thật thiên thu vạn tuế, chẳng chúng sẽ hóa thành yêu quái ?”
Yến Trừng nghiêm giọng, thề nguyện:
“Ta nguyện cùng nàng, thiên thu vạn tuế!”
(Toàn văn )