Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:11:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trên gương mặt Vân Ninh Đế thoáng hiện nét hoảng hốt, toan biện giải thì Nhiếp chính vương bất chợt phất tay, lập tức giải khai huyệt câm của Vân Tử Hạo.

 

“Hoàng thúc phụ! Người rõ ràng hứa sẽ giúp giành giang sơn, cớ nhất tâm tìm lấy cái c.h.ế.t?”

 

Vân Ninh Đế trầm mặc, hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Hoàng thúc phụ lừa ngươi đấy…”

 

Vân Tử Hạo trừng to mắt, chỉ y khổ: “Năm xưa, giang sơn họ Vân vì một niệm tư tâm của mà trao tay khác, nay còn mặt mũi nào tranh đoạt …”

 

Nói đoạn, y đầu về phía phu thê Yến Trừng cùng Sở Nhược Yên, vẻ mặt rõ là vui buồn: “Diểu Diểu, hai ngươi quả thực quá tinh tường, chỉ một kẽ hở nhỏ cũng rõ. , quả giấu diếm, nhưng đến nước , còn nghĩa lý gì?”

 

Sở Nhược Yên cùng Yến Trừng liếc , ai lên tiếng.

 

Họ phó thác quyền quyết định cho Nhiếp chính vương. Người , ánh mắt hờ hững như băng giá, chỉ thản nhiên thốt duy nhất một chữ:

 

“Nói.”

 

Vẻ mặt vua Vân Ninh biến hóa phức tạp, như là tiếc nuối, như hối hận: “Vâng… Vương , còn nhớ lời dạy mà năm xưa lưu khi rời kinh đô ?”

 

Nhiếp chính vương khẽ khựng : “Ngươi đang nhắc đến ‘phép hai thuế’?”

 

Phép hai thuế, thứ nhất là thu thuế hai vụ mùa hạ và thu, thứ hai là thu thuế dựa lượng điền sản và tài sản. Nói tóm , kẻ giàu nộp nhiều, dân nghèo nộp ít. Đây là đề xuất của một vị học sĩ họ Dương. Khi , y còn phá lệ đề bạt Thị lang Bộ Hộ, chỉ để vị chủ trì việc .

 

Ánh mắt vua Vân Ninh lộ vẻ cay đắng: “ , phép hai thuế tính theo đầu , ngăn chặn sự gian lận của quan , cứu giúp dân nghèo, quả là lưỡng kỳ mỹ. vương từng nghĩ, biện pháp sẽ tổn hại lợi ích của thế gia vọng tộc, bọn họ thể đồng lòng chấp thuận?”

 

Nhiếp chính vương khẽ lạnh: “Bọn chúng tính là gì? Có tư cách định đoạt cơ chứ? Vân Ninh, bản vương sớm với ngươi, bậc quân vương thì thủ đoạn của quân vương. Với đám thế tộc loạn , kẻ cầm đầu thì c.h.é.m đầu vài tên, kẻ lời thì an ủi một phen, thì chia rẽ – lôi kéo, cách , chẳng lẽ chỉ vì một chữ ‘’ của chúng, mà ngươi liền bỏ mặc thi hành chính lệnh?”

 

Yến Trừng tán đồng.

 

Chỉ là tự tay quyết liệt như Nhiếp chính vương, mà đa phần sẽ để Mộc Hạc Hiên – kẻ gai góc cứng rắn tiên phong khai đạo, đó để Tể tướng Tào Dương đóng vai lương thiện, đợi khi sự tình thể vãn hồi mới đích xuất diện, đổi thuế pháp, thu phục nhân tâm.

 

Nghĩ , liền ghé tai thê tử thì thầm: “A Yên, pháp hai thuế của nhạc phụ đúng là tệ, chờ hồi kinh cũng thử xem!”

 

Sở Nhược Yên bật khẽ, biện pháp của phụ tuy , nhưng cũng minh quân mới thể thực thi.

 

Mà Yến Trừng chính là vị minh quân !

 

Vân Ninh Đế ngây hồi lâu, mới chậm rãi cúi đầu: “ , cách thì nhiều, nhưng dùng nổi cách nào… Vương , , Thị lang Dương – đề phép hai thuế, cũng từng khuyên nên dùng thủ đoạn cứng rắn. bọn họ điện liền quỳ xuống lóc, ngay cả Thái phó dạy thuở , ngoài tám mươi cũng đến van xin, thực sự đành lòng…”

 

Sắc mặt Nhiếp chính vương dần trở nên u ám.

 

Năm đó y chọn , chính là vì tâm tính nhân từ, chẳng ngờ điều trở thành tử huyệt trí mạng.

 

“Cho nên… ngươi mới bịa đặt chuyện ôn dịch hoành hành trong kinh thành, lừa trở về ngươi xử lý?”

 

Vân Ninh Đế gật đầu cay đắng. Nhiếp chính vương hỏi: “Vậy còn Mộ Dung Phong? Ngươi vì gửi thư cho , xúi giục tay tàn độc với mẫu tử Thanh Nhi?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-459.html.]

 

Vân Ninh đế nghiến răng, thốt một lời. Vương phi dường như lĩnh hội điều gì đó, đáy mắt nàng thoáng qua một tia u ám:

 

“Là bởi vì ngươi hận , đúng ?”

 

Vân Ninh đế run lên. Chỉ giọng dịu dàng của nàng, như một lưỡi d.a.o sắc bén, lập tức lột sạch lớp vỏ bọc bên ngoài:

 

“Là bởi vì , Vương gia cam tâm từ bỏ ngôi vị Cửu ngũ chí tôn, cho nên ngươi mới hận , mượn tay Mộ Dung Phong hãm hại cùng các hài tử, nhằm bức ép Vương gia hồi cung, chăng?”

 

Không gian chung quanh lập tức tĩnh lặng như tờ.

 

Chỉ còn thấy tiếng thở dốc nặng nề.

 

Ngón tay Vân Ninh đế bấu chặt lòng bàn tay, hồi lâu mới cất tiếng thảm: “ , hận nàng!”

 

Một loạt tiếng hít khí lạnh vang lên. Chỉ thấy vị đế vương cuối cùng của Thịnh triều thản nhiên thừa nhận:

 

“Vương tài hoa tuyệt thế, vốn dĩ nên là vị minh quân lưu danh sử sách, thế nhưng chỉ vì nàng – một nữ nhân Tây Cương mà từ bỏ đế vị, cam lòng Nhiếp chính vương! Nàng bao mong mỏi đăng cơ chăng? Có bao nhiêu bách tính đang trông chờ mở thái bình thịnh thế? tất cả… tất cả đều nàng hủy hoại, nàng hủy hoại cả !!!”

 

Y càng càng kích động, gương mặt dữ tợn như nuốt .

 

Giữa mi tâm Vương phi thoáng hiện nét đau thương. ngay đó, một tiếng "Chát!" giòn giã vang lên, cái tát giáng thẳng gương mặt Vân Ninh đế. Là Nhiếp chính vương tay.

 

“Vô sỉ! Việc hoàng đế là do bản vương tự quyết, can hệ gì đến Vương tẩu của ngươi!”

 

Vân Ninh đế ôm mặt lớn: “Vương hãy xem, vẫn cứ như … Bất luận xảy chuyện gì, vĩnh viễn đều về phía nữ nhân ! Cũng như năm xưa nhất quyết rời , quỳ xuống khẩn cầu, nhưng vẫn ngoảnh đầu , chỉ vì nàng mà bỏ mặc tất cả. Trong lòng , là gì? Vân gia là gì? Đại Thịnh xã tắc là cái gì chứ?!”

 

Mi tâm Nhiếp chính vương nhíu chặt , gân xanh nơi thái dương cuồn cuộn nổi lên, tựa hồ đang cố kiềm chế cơn giận đang sục sôi:

 

“Vân Ninh! Bản vương sớm , ngươi nếu ở đôi cánh của , vĩnh viễn thể trưởng thành!”

 

Trên gương mặt đẫm lệ của Vân Ninh đế, thoáng hiện những đường nét non nớt của tuổi thiếu thời: “ Vương ! Ta căn bản dũng khí, cũng thủ đoạn như ! Đơn độc đối mặt với triều chính, đối mặt với các thế gia… chống đỡ nổi, chống đỡ nổi …”

 

Y ôm đầu bật , sụp đổ, chẳng khác nào đứa trẻ năm xưa, đến chẳng còn hình tượng.

 

Nắm tay của Nhiếp chính vương siết chặt đến mức phát tiếng "răng rắc", nhưng đối với cảnh tượng , y chỉ cảm thấy một sự bất lực vô tận, như nắm đ.ấ.m đ.á.n.h khối bông.

 

Rốt cuộc, đây chính là vị hoàng đế mà năm đó y mù mắt lựa chọn!

 

Yến Trừng khẽ nhướng mày, mắng một câu: “Giờ ngươi mới bản thể ư?” đây xét cho cùng là chuyện riêng của khác, tiện mở lời.

 

Vân Lang thì chẳng cố kỵ gì, lạnh giọng châm biếm:

 

“Chậc, năm xưa phò tá ngươi lên ngôi hoàng đế chẳng thấy ngươi than rằng ? Vì ngươi mà đày Vương thúc Tấn vương trấn thủ lăng tẩm cũng thấy ngươi ? Cớ gì đợi đến lúc an tọa long ỷ , mới bất tài vô dụng?”

 

Vân Ninh đế , càng dữ dội: “Phải! Ta thừa nhận! Khi thấy việc hoàng đế thật mới lạ, cũng khiến Vương thất vọng… mới thứ như tưởng tượng! Vương xin vốn nên đồng thuận kế vị… đó càng nên cho phép Mộ Dung Phong tay ám hại Vương tẩu… Ta ngờ Mộ Dung gia sẽ thật sự loạn… càng ngờ vì Vương tẩu mà sa sút, giam cầm nơi Mai Sơn hơn mười năm ròng… Tất cả, tất cả đều là của , xin hãy tay g.i.ế.c c.h.ế.t !!!”

 

---

Loading...