Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:11:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Quả thực là lâu gặp.

 

Lâu đến nỗi ngay cả Thái Phó cũng nhất thời nhận , cau mày một hồi lâu mới lạnh nhạt cất lời:

 

“Con trai của Tấn Vương ? Sao nông nỗi quỷ quái đến mức ?”

 

Chuyện gãy tay gãy chân thì thôi bàn đến, nhưng cái thứ tô vẽ mặt rốt cuộc là gì? Lòe loẹt phối cùng sắc da trắng bệch, ngay cả vai hề trong gánh hát cũng chẳng đến mức nực như !

 

Vẻ mặt khinh bỉ khiến Vân Tử Hào nổi trận lôi đình, điên cuồng gào thét:

 

“Là ! Là hảo nhi tử của ngươi gây !”

 

Thái Phó hiểu lầm, lười nhác liếc Vân Lang, ngữ điệu vẫn đầy khinh bạc:

 

“Thẩm mỹ quả thật kém cỏi, để mai mốt bảo ngươi dạy dỗ .”

 

Vân Lang hờ hững đảo mắt:

 

“Hắn là gân tay gân chân cắt, nào đề cập đến mấy cái sở thích quái đản . Một phận như Thái Phó mà thể hiểu lời khác ?”

 

Thái Phó lườm một cái, lời lẽ sắc bén:

 

“Hắn còn coi là ?”

 

Vân Lang: “…”

 

Ngẫm , hình như… quả thực giống một bình thường.

 

Vài câu qua giữa phụ tử bọn họ khiến Vân Tử Hào tức đến thổ huyết, giận sôi gan ruột.

 

Rõ ràng hại c.h.ế.t Vân Triều, tưởng chừng bọn họ sẽ hận thấu xương. Nào ngờ nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi mà chuyện, căn bản thèm để mắt.

 

Dựa mà dám khinh thường ? Năm xưa Phụ vương cũng vị Vương thúc đè đầu cưỡi cổ, nay đến cả ánh mắt khinh miệt cũng xứng nhận !

 

Vân Tử Hào chợt quát lớn: “Tuyết Vũ!”

 

Tuyết Vũ lập tức bước , yểu điệu quỳ rạp xuống:

 

“Tuyết Vũ tham kiến Chủ thượng.”

 

Cả sân lập tức lặng như tờ.

 

Việt Thiên Trùng ngẩng phắt đầu, dám tin tai :

 

“Chủ thượng? Ngươi… ngươi là của …”

 

Tuyết Vũ lạnh lùng đáp, giọng khác với vẻ dịu dàng thường ngày: “Không sai. Tuyết Vũ là phụng mệnh Chủ thượng trộn Cố phủ, hòng ly gián tình cảm giữa Cố Lan Chi và Việt gia.”

 

Người nhà họ Cố bên cạnh đều ngây ngẩn, như c.h.ế.t lặng.

 

Cố lão phu nhân nhịn mở miệng hỏi: “Sao như ? Vì ngươi những chuyện ?”

 

Trước đó vì nàng mà Cố phủ rối ren, Cố Dự từng nghiêm lệnh cho Lan Chi thu nhận nàng, chính bà vì thương con mới cầu xin Lão gia cho nàng phủ. Nào ngờ…

 

Ánh mắt Tuyết Vũ lạnh lẽo quét qua từng , khẽ nhếch môi lạnh lùng:

 

“Vì ư? Đương nhiên là để diệt Cố gia. Việt Thiên Trùng chỉ duy nhất một trưởng tỷ, nếu nàng xảy chuyện, ngươi xem liều c.h.ế.t với Cố gia ? Khi đang là Chỉ huy Ngũ thành binh mã ti, Phụ đang giữ chức trọng trong Nội các. Nếu hai bên quyết liệt đối đầu, tất sẽ ngọc đá cùng tan, thể đại phá thế lực hoàng gia… Đáng tiếc!”

 

Nàng ngừng . Vân Lang lười nhác tiếp lời:

 

“Đáng tiếc là Tỷ phu đ.á.n.h thẳng kinh thành, một đăng cơ xưng Đế. Giấc mộng phục quốc của các ngươi tan thành mây khói, ngược còn biến thành áo cưới cho khác, đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-456.html.]

 

Ánh hận lóe lên trong mắt Tuyết Vũ. Cố lão phu nhân lảo đảo lùi về mấy bước.

 

Sao thể như thế thể như thế

 

Năm đó Việt thị từng quỳ gối mặt bà, khẩn cầu tha thiết, Tuyết Vũ tâm địa hiểm độc, sớm muộn cũng sẽ hại Cố gia. Bà khi còn cho rằng nàng đố kỵ, thèm đếm xỉa mà còn răn dạy nàng chính thê thì độ lượng…

 

Giờ sự thật phơi bày, con trai c.h.ế.t , cháu trai cũng c.h.ế.t , Lão gia còn đang hôn mê… Cố lão phu nhân chỉ thấy nghẹn ứ khí trong ngực, thở , hình ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo.

 

“Mẫu !”

 

“Tổ mẫu!”

 

“Lão phu nhân!”

 

Phủ Cố hỗn loạn ngổn ngang. Vân Lang tựa hồ nhớ điều gì đó, khẽ gật đầu: “Hóa là thế. Vân Tử Hào ngươi nhốt trong ngục mà còn thể đào thoát, ắt hẳn nhờ mỹ nhân kế của vị tiểu nương tử đây?”

 

Vân Tử Hào hừ lạnh một tiếng. Tuyết Vũ kiêu ngạo đáp: “Thì ? Cố Lan Chi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay cả tính mạng cũng sẵn lòng dâng hiến. Chẳng những thế, còn đ.á.n.h cắp ngọc bài của phụ để cứu . Nhờ lão lá chắn, triều đình truy bắt nhiều cũng thể dò nơi …”

 

Nói đến đây, gương mặt nàng lộ rõ vẻ oán độc, “Đáng hận là Việt thị dùng một mồi lửa, phá hủy bộ cơ đồ!”

 

Việt Thiên Trung gầm lên giận dữ: “Câm ngay! Tuyệt đối nhắc tới nàng !”

 

Ánh mắt Tuyết Vũ lóe sáng: “Vì ? Đại nhân đây sợ là còn , tỷ tỷ ngài quyết tâm ở Phủ Cố, là vì ngài. Nàng lo sợ ngài tay cụt mắt mù nơi nương tựa, cứ nghĩ chỉ cần hòa ly với Cố Lan Chi thì vẫn giữ mái hiên che nắng che mưa cho ngài. Kết cục , ắt hẳn cần nữa nhỉ?”

 

Tiếng như chuông bạc ngân vang triệt để chọc giận Việt Thiên Trung. Hắn gầm lên lao tới, nhưng thấy mỹ nhân chỉ khẽ điểm mũi chân, ung dung tránh né một cách dễ dàng.

 

Thái phó Vân Lang cau mày toan quát, Tuyết Vũ nhanh chóng phóng ngân ti (sợi tơ bạc), nhân lúc Việt Thiên Trung mất kiểm soát mà quấn chặt lấy cổ .

 

Một đại hán cao tám thước như , sắc mặt lập tức tím ngắt, nhưng vẫn gắng gượng bật từng tiếng một cách khó khăn: “Mặc kệ … Mau g.i.ế.c ả tiện nhân !”

 

“Câm miệng!” Tuyết Vũ gia tăng thêm lực đạo, khiến thể thốt thêm một lời nào.

 

Lúc , Vân Tử Hào khẽ buông lỏng vai, thong dong cất lời: “Vương thúc, bây giờ chúng thể đàm phán điều kiện chứ?”

 

“Đàm phán điều kiện?”

 

. Khắp thiên hạ , ai chẳng Vương thúc là trượng nghĩa, một kẻ tình sâu nghĩa nặng như Việt Thiên Trung, ngài nỡ lòng c.h.ế.t t.h.ả.m trong tay ?” Vân Tử Hào dường như nắm chắc phần thắng, nhàn nhạt.

 

Con ngươi Thái phó co rút : “Ngươi đang cả gan uy h.i.ế.p bản vương?”

 

Lưng Vân Tử Hào chợt thấy lạnh toát, chỉ Thái phó lạnh lùng: “Sống c.h.ế.t của họ Việt quan hệ gì với bản vương? Huống chi bây giờ tàn tạ như , c.h.ế.t mới xem như là giải thoát!”

 

Chữ cuối thốt , bóng hình tựa như bóng ma áp sát đến.

 

Tuyết Vũ đang sức siết cổ, thì đột nhiên một luồng kình phong mạnh mẽ lướt qua, sợi ngân ti trong tay “rắc” một tiếng đứt lìa, chính nàng cũng ép lui mấy bước, va mạnh bức tường lưng.

 

Vân Tử Hào trừng tròn đôi mắt, còn kịp cất lời thì Thái phó bóp cổ, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

 

Tứ chi mềm oặt rũ xuống, chẳng khác nào một con gà rừng cắt cánh, mặc c.h.é.m g.i.ế.c…

 

“Xét tình nghĩa với Tấn vương , bản vương hỏi ngươi thêm một nữa: năm đó kẻ phản bội bản vương, hại c.h.ế.t Thanh nhi cùng những khác, rốt cuộc là kẻ nào?”

 

Vân Tử Hào điên dại: “Chính là đây, ha ha ha!”

 

Chưa kịp dứt câu Thái phó vặn cổ, giọng lạnh lẽo thấu xương: “Đừng ăn hồ đồ! Khi ngươi chỉ là một đứa trẻ ranh, lấy gì để điều động nhiều đến thế? Huống chi hành tung của bản vương là cơ mật tuyệt đối, ngươi đủ bản lĩnh để dò !”

 

Vân Tử Hào há miệng toan cãi , thì Vân Lang uể oải cất lời: “Đường , ngươi quên lời của Vương thúc ? Người chỉ hỏi thêm một , tức là sẽ thứ ba. Bởi ngươi nên nghĩ cho thật kỹ hãy trả lời.”

 

Dứt lời, ánh mắt chạm thẳng cặp đồng tử lạnh lùng vô tình đến thấu xương của Thái phó.

 

Vân Tử Hào bỗng nhiên ý thức cực kỳ rõ ràng, chỉ cần còn chịu sự thật, vị Vương thúc tuyệt đối sẽ ngần ngại bóp gãy cổ họng !

 

---

Loading...