Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:11:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sắc mặt Lại bộ Thượng thư đột ngột biến sắc: "Sao thể như thế ? Kẻ chẳng báo tin rằng đang ở Tây Cương ư?"

 

Tào Dương cùng bộ bá quan văn võ lập tức quỳ sụp xuống: "Tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

 

Tô Đình Quân cũng theo đó quỳ rạp, song ánh mắt kìm mà lướt về phía lưng bậc Đế vương... Quả nhiên, bóng dáng giai nhân khuynh thành vẫn trong đám .

 

Sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần vô cùng , chỉ tay trái vẫn tựa nơi thắt lưng, chẳng rõ thương tổn gì chăng... Hắn chợt hiểu điều gì, sắc diện bỗng trở nên thống khổ tột cùng.

 

Đế vương vốn còn nguôi cơn thịnh nộ, thấy tình cảnh liền giãn mi tâm, một tay vẫn ôm lấy Văn Cảnh, tay khẽ vòng qua eo mỹ nhân bên cạnh, cất lời:

 

“Ánh mắt chư khanh thiển cận đến thế, trong điện chỉ thấy trẫm, mà trông thấy Hoàng hậu?”

 

Sở Nhược Yên bất mãn trừng mắt , nhưng liếc thấy Tô Đình Quân giữa đám , nàng liền cố nén cơn giận trong lòng, bộc phát ngoài.

 

Mọi đồng loạt cúi bái lạy:

 

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

 

Lúc , lão Ngự sử Dư run rẩy lên:

 

“Hoàng thượng cùng Nương nương an khang vô sự, quả là đại hạnh của xã tắc!”

 

Nói , lão chỉ tay sang Lại bộ Thượng thư cùng những kẻ khác, chất vấn:

 

“Chư vị dò rõ tung tích Thiên tử vội vàng định lập Tân quân, thử hỏi, ý đồ của các ngươi là gì hử?!”

 

Lại bộ Thượng thư thể run lên, vội biện giải:

 

“Hoàng thượng cùng Nương nương trong cung Khôn Ninh, lão thần đây cũng vì lo lắng cho giang sơn xã tắc nên mới nghĩ đến việc lập Tân quân , tuyệt nhiên hề ý đồ khác!”

 

Lão Ngự sử Dư nhất thời nghẹn lời, nhưng Yến Trừng cong môi nhạt:

 

“Ồ? Ngươi trẫm và Hoàng hậu ở cung Khôn Ninh?”

 

Lại bộ Thượng thư giật , lỡ lời.

 

Hắn toan bỏ chạy, nhưng giữa vòng vây dày đặc, lấy cơ hội thoát ? Hắn bèn liều lĩnh lớn tiếng:

 

“Thần mạo xin hỏi Hoàng thượng, thiên hạ định, muôn việc ngổn ngang, tại thời điểm then chốt , Ngài mang Hoàng hậu du ngoạn sơn thủy, thử hỏi, liệu xứng với sự phó thác của bá quan văn võ, xứng với kỳ vọng của lê dân thiên hạ chăng?!”

 

Lời lẽ thốt chấn động nhân tâm.

 

Chúng quan mặc dù dám công khai ngôn luận, nhưng nơi đáy mắt đều là sự kinh hãi giao đổi lẫn .

 

Nếu lời Lại bộ Thượng thư là thật, e rằng bậc đế vương ham mê tửu sắc, nào khác gì Tiên Đế Mộ Dung thị năm xưa?!

 

Sở Nhược Yên quát khẽ:

 

“Vô lễ! Ai Hoàng thượng đưa bổn cung du ngoạn sơn thủy?”

 

Nàng đưa mắt hiệu, Chu ma ma và Ngọc Lộ lập tức bế hai tiểu hoàng tử tới.

 

“Các ngươi cho kỹ! Hai vị long tự chính là do Hoàng thượng và bổn cung mạo hiểm tính mạng cứu vãn trở về!”

 

Triều đình lập tức xôn xao.

 

Mọi chỉ Hoàng hậu sảy thai, mất long tự. Nào ngờ, chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, thể cứu vãn !

 

Sắc diện Tô Đình Quân trắng bệch, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng cũng nghiền nát thành tro bụi.

 

Hắn bỗng hiểu , Đế vương sớm nắm rõ tâm tư của . Việc triệu nhập nội các, giao phó trọng trách, chẳng vì lòng bao dung nào, mà là bởi sự tự tin tuyệt đối rằng , vĩnh viễn khả năng lay chuyển trái tim của .

 

Thực ... Hắn từ đầu đến cuối, từng chút cơ hội nào.

 

Ánh mắt của nàng, từng một dừng hình ...

 

Tô Đình Quân khẽ nhắm mắt , ngay lập tức hạ quyết tâm, lớn tiếng :

 

“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu vì quốc gia nối dõi tông đường, công đức vô lượng. Lại bộ Thượng thư tâm mang mưu nghịch, xin Hoàng thượng trọng phạt!”

 

Yến Trừng khẽ nhướng mày, Sở Nhược Yên cùng Tào Dương cũng đồng loạt khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng, Tô Đình Quân cũng nghĩ thông suốt .

 

Thật , bậc đế vương thể bao dung một đôi , nhưng tuyệt đối thể bao dung mãi mãi. Kẻ nào cứ ôm mộng vọng tưởng đến thê tử của quân vương, kết cục nào thể vẹn đây?

 

Lại bộ Thượng thư còn định gì đó, Yến Trừng phất tay:

 

“Trẫm thêm bất kỳ lời dư thừa nào nữa.”

 

Tả hữu lập tức bịt miệng kéo xuống. Cấm quân và Ngũ thành binh mã ty cũng nhanh chóng bắt sạch đồng đảng.

 

Những đại thần lợi dụng như lão Dư khi dập đầu nhận tội mới lui .

 

Đế hậu gửi lời cảm tạ Tể tướng Tào Dương, đó hỏi đến tung tích của Vân Tử Hào. Tạ Tri Châu áy náy đáp lời:

 

“Thần vô năng, hơn hai mươi ngày mà vẫn tìm manh mối của kẻ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-453.html.]

 

Yến Trừng khẽ :

 

“Không cần tìm nữa, nhạc phụ cùng nhạc mẫu đích tay truy bắt .”

 

Tạ Tri Châu kinh ngạc:

 

“Phụ của Hoàng hậu hồi kinh ư?” Nói bỗng sực nhớ điều gì.

 

Phu nhân của Sở Hoài Sơn mất sớm, tiểu Giang thị tái giá xưng là "di mẫu" theo cách gọi của Hoàng hậu, lấy danh xưng nhạc mẫu ở đây?

 

Tào Dương dường như nghĩ đến điều gì, run lên vì kinh hãi lẫn kích động, khẽ thốt:

 

“Hoàng thượng, chẳng lẽ... mà Ngài nhắc đến là Nhiếp Chính Vương và Vương phi?!”

 

Yến Trừng khẽ gật đầu, "keng" một tiếng, thanh kiếm trong tay Mạnh Dương rơi xuống đất.

 

Tào Dương trầm giọng:

 

“Vậy thì thật cần tìm nữa.”

 

Khắp thiên hạ, ai thể thoát khỏi tay của Nhiếp Chính Vương?

 

Trong con hẻm nhỏ Trường Bình.

 

Xe ngựa lặng lẽ lăn bánh về phía . Vương phi thấy thần sắc phu quân vẻ trầm mặc, liền nhẹ:

 

“Sao, ngần năm vẫn thể buông bỏ ư?”

 

Nhiếp Chính Vương khẽ nhíu mày:

 

“Ai buông?”

 

“Nếu buông, khi nãy đồng ý cùng Diểu Diểu cung?”

 

Trong xe nhất thời lặng ngắt như tờ. Hồi lâu , mới trầm giọng :

 

“Vân Ninh vốn tính tình mềm yếu, khi xưa nếu chịu ở , giáo huấn thêm vài ngày, hoặc giả đem ngôi vị truyền cho Tấn vương , thì lẽ sẽ xảy những biến cố như ngày hôm nay.”

 

Vương phi đáp:

 

“Lúc rời , đích dạy dỗ Hoàng đế Vân Ninh suốt hai tháng ròng. Còn Tấn vương , tính tình cực đoan, từng giam cầm trong hoàng lăng suốt thời gian dài, thích hợp để kế thừa đại thống.”

 

Nhiếp chính vương trầm mặc, chỉ giọng nàng ôn nhu như nước:

 

“Vương gia, cần tiếc nuối, thể đến ngày hôm nay, là lựa chọn nhất .”

 

Lúc , xe ngựa dừng , bên ngoài truyền đến tiếng hài tử lười biếng:

 

“Nương, đến nơi .”

 

Vương phi vén rèm xe, trông thấy đó chính là phủ họ Cố.

 

“Ngươi chắc chứ?”

 

Vân Lăng ngáp dài:

 

“Nương yên tâm , tận mắt thấy nơi hơn mười ngày . Nếu ngay cả manh mối như mà Bách Hiểu Các còn thu thập sai, chi bằng giải tán luôn cho khuất mắt!”

 

Vương phi mỉm , Nhiếp chính vương nhảy xuống xe:

 

“Đi thôi, giải quyết sớm chuyện , còn sớm về Mai Sơn dưỡng lão.”

 

Phủ họ Cố.

 

Viện của Cố Tứ lang.

 

Nguyệt thị phong hàn nhập thể, vốn định tìm Cố Loan Chi cầu xin mời đại phu, nào ngờ tới thấy đại phu đang ở trong phòng .

 

“Vị gia gân tay gân chân đều chặt đứt, thứ tại hạ vô năng, thể nối .”

 

Nguyệt thị ngẩn , chỉ thấy Cố Loan Chi tiễn đại phu ngoài, bế Tuyết Vũ lòng :

 

“Bảo bối, nàng cũng đấy, chẳng cứu, mà là thương thế của quá nặng…”

 

Tuyết Vũ nũng nịu tựa lòng :

 

“Thiếp chỉ một nghĩa , nếu cứu , cũng chẳng sống nổi nữa!”

 

Lòng Nguyệt thị trào dâng nghi hoặc.

 

Tuyết Vũ phủ lâu, đây vẫn là đầu nàng nàng nghĩa .

 

Nàng kìm vén rèm ngó trong, quả nhiên thấy giường một đang bất động, mà gương mặt quen thuộc đến kinh ngạc.

 

Nguyệt thị cố gắng lục lọi ký ức, chợt nàng run rẩy kịch liệt.

 

Chẳng ... đó là trọng phạm triều đình truy nã, kẻ mang lệnh truy nã quốc ?!

 

---

Loading...