Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:11:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nàng hoảng hốt giãy giụa kịch liệt, một giọng trầm thấp cất lên: “Là !”

 

Sở Nhược Âm trợn to mắt , mặt quả nhiên là Mộ Dung Cẩn.

 

“Ưm... Chàng mau buông !”

 

“Không buông!” Hắn siết chặt thêm vòng tay, “A Âm, Thiên tử tâm cơ khó dò, nay vì lấy lòng nàng mà ngay cả phượng bào của Hoàng hậu cũng đưa , cứ tiếp diễn như , còn thể thống quân vương gì nữa?”

 

Sở Nhược Âm cúi đầu phượng bào , vội vàng kêu oan: “Không là Hoàng thượng...”

 

“Là Hoàng hậu thì cũng !” Mộ Dung Cẩn nheo mắt, giọng lộ rõ uy hiếp: “Những thứ khác thể nhượng bộ, chỉ riêng nàng thì ! Hôm nay bổn vương cũng một lương thượng quân tử!”

 

Dứt lời bèn điểm trúng á huyệt của nàng, kéo phượng bào xuống, đó khoác lên nàng một bộ cung nữ phục.

 

Thị vệ canh gác các cửa cung thấy khiêng một “cung nữ” , khí thế hung thần ác sát, chẳng ai dám bước lên ngăn cản.

 

Vậy là cứ thế, ung dung đưa rời khỏi hoàng cung.

 

Buổi trưa, sứ thần Tây Cương đến cầu kiến.

 

Tạ Tri Châu và Mạnh Dương tới nơi, phát hiện Sở Nhược Âm còn thấy nữa.

 

Bọn họ lục soát khắp Khôn Ninh cung vẫn tìm , cuối cùng một vị thái giám mới chợt nhớ , sáng sớm nay Tần vương ghé qua…

 

“Hỏng bét! Chắc chắn là Mộ Dung Cẩn!” Tạ Tri Châu đ.ấ.m mạnh lên bàn, “Không đến sớm đến muộn, tay ngay khi bọn họ gặp mặt ‘Hoàng hậu nương nương’, tính đây?”

 

Mạnh Dương gãi đầu: “Hay là cứ với bọn họ, Hoàng hậu nương nương bất chợt lâm bệnh?”

 

Tạ Tri Châu liếc xéo một cái: “Ngươi tưởng Tây Cương ngốc chắc? Huống hồ là chuyện liên quan đến biên giới hai nước, chuyện nhỏ. Nếu thật sự , đành thỉnh nhạc phụ…”

 

Lời dứt, nghĩ tới cố phu nhân, nơi thâm tâm lộ vẻ đau xót, đành sửa lời: “Đi thỉnh Thủ phụ đại nhân .”

 

Sau khi Tào Dương đến, cũng đưa nhận định tương tự Tạ Tri Châu, : “Sự thể đến nông nỗi , chỉ thể ứng phó Tây Cương, ngầm sai truy tìm nhị chất nữ.”

 

Vì thế chia quân hai hướng, Tạ Tri Châu bịa chuyện Hoàng hậu nhiễm bệnh để khéo léo tiễn Vu Hàm rời , Mạnh Dương thì điều động cấm quân ngầm truy tung tung tích Sở Nhược Âm.

 

Nào ngờ Mộ Dung Cẩn giấu quả thực tài tình, suốt tám chín ngày, ngay cả một sợi tóc của nàng cũng tìm !

 

Trong chính điện.

 

Sứ thần Tây Cương trong điện, vẻ sốt ruột còn che giấu : “Tạ đại nhân, chúng nhiều cầu kiến Hoàng hậu nước quý quốc, nhưng nàng từng chịu lộ diện, đây là lễ nghi tiếp đãi khách quý của các ?”

 

Tạ Tri Châu vội vàng xòa trấn an: “Xin chư vị bớt nóng, bớt nóng...”

 

Khóe mắt ngừng liếc ngoài, Mạnh Dương chẳng đối sách , cớ vẫn thấy y ?

 

Vu Hàm lặng lẽ thu hết những điều mắt, lông mày nhíu .

 

Bọn họ xác nhận Hoàng hậu chính là tam nữ nhà Vân gia, nhưng mấy ngày nay cầu kiến đều khước từ, chẳng lẽ xảy biến cố gì?

 

Ngay đó dậy: “Nếu quý quốc thành ý đàm phán, chúng cũng miễn cưỡng, cáo từ.”

 

Nói đoạn liền sải bước thẳng cửa điện, Tạ Tri Châu hốt hoảng, chợt thấy một Tây Cương vội vàng xông : “Đại tế ti, !!” Gã khẽ gì đó bằng thổ ngữ Tây Cương, chỉ thấy sắc mặt Vu Hàm đại biến, quát lạnh: “Chắc chắn chứ?”

 

Người liên tục gật đầu, Vu Hàm mặt mày âm trầm liếc nhanh qua chỗ của Hoàng hậu, về hướng Tây Cương, vẻ mặt lộ rõ do dự.

 

Chốc lát , bất ngờ vung mạnh tay áo: “Chúng !!”

 

Sứ thần Tây Cương , để Tạ Tri Châu và quan viên Lễ bộ kinh ngạc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-443.html.]

 

lúc Mạnh Dương đưa Sở Nhược Lan vội vã chạy đến, thấy trong điện trống , khỏi ngẩn : “Người ?”

 

Tạ Tri Châu nhún vai: “Đi .”

 

“Đi ? Không bằng giá cũng gặp Hoàng hậu nương nương ? Sao ?” Mạnh Dương vẻ mặt đầy nghi hoặc, Tạ Tri Châu xoay hỏi viên quan Lễ bộ: “Vừa bọn họ gì, hiểu ?”

 

Một vị quan am hiểu tiếng Tây Cương tiến lên: “Hạ quan hiểu đôi chút, hình như là kẻ đột kích Tổng đàn Thánh giáo của bọn họ, còn phá hủy vài tòa thần miếu, còn cái gì... À, gì đó thể uy h.i.ế.p đến Dược nhân cổ, hình như là từ .”

 

“Dược nhân cổ?” Cả điện hít một ngụm khí lạnh.

 

Ám ảnh về trận huyết chiến tại Lãnh cung năm xưa vẫn còn in hằn trong tâm trí !

 

Tạ Tri Châu chợt hiểu : “Chắc chắn là Hoàng thượng tay! Vây Ngụy cứu Triệu, cũng coi như giúp chúng giải nguy kịp thời trong cơn nguy cấp!”

 

Mạnh Dương gật đầu, nhưng vẫn lo lắng: “Gây náo động lớn đến , Hoàng thượng và của chúng ở Tây Cương gặp nguy hiểm gì chăng?”

 

Tạ Tri Châu cũng cau mày, Sở Nhược Lan lanh lảnh cất lời: “Nguy hiểm? Đã Hoàng thượng tỷ phu và đại tỷ của nơi đó, nếu nguy hiểm thì e là kẻ địch chịu họa mà thôi!”

 

Hai ngẩn , nghĩ thấy quả thực đúng !

 

Rồi thấy vị Hoa Lan quận chúa xoay , vẫy tay : “Không chuyện gì nữa thì đây, Yến Chiêu sắp đến kỳ Thu vi , hầm ít canh gà độc đến c.h.ế.t cho !”

 

Khóe miệng hai khẽ co giật, nhớ tới tay nghề nấu nướng của Hoa Lan quận chúa, trong lòng đồng loạt thầm cảm thán cho Yến Chiêu.

 

Tây Cương, núi Mai.

 

Sở Nhược Yên sườn núi, ngừng dõi trông, cuối cùng thấy bóng hình quen thuộc trở về, kìm liền sà tới.

 

Yến Trừng cũng sớm trông thấy nàng, sải bước đón lấy ôm trọn lòng: “A Yên? Ta bảo nàng ở trong phòng đợi cơ mà? Sao đây?” Chàng dứt lời cởi áo khoác ngoài choàng lên nàng, “Ngoại cảnh gió lớn, coi chừng nhiễm lạnh.”

 

Sở Nhược Yên quan sát tỉ mỉ phu quân một lượt mới hỏi: “Thiếp yên, mới đây chờ. Chàng thương nơi nào ?”

 

Lần hành động đ.á.n.h thẳng tổng đàn Thánh giáo, vốn dĩ Yến Trừng cần đích chinh.

 

Chẳng qua Vân Lăng thương thế lành hẳn, nhân thủ đủ, đành khiến vị đế vương xuất mã.

 

Mấy ngày nay Sở Nhược Yên lo lắng yên, đôi mày liễu khẽ nhíu . Yến Trừng nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, dịu giọng: “Không cả. Chưa phu nhân cho phép, nào dám thương, khiến nàng bận lòng.”

 

Sở Nhược Yên khẽ cong môi , bên cạnh chợt truyền đến một giọng điệu chua xót: “Tặc tặc, nữ nhi gả thì như bát nước hắt , Nhược Yên, hề quan tâm đến nhị ca lấy một chút hả?”

 

Nàng đầu , mới thấy Vân Lăng khoanh tay chễm chệ một bên, nửa nửa .

 

Hắn vẫn vận một hồng y như khi, nàng ngượng ngùng : “Nhị ca, chẳng nghĩ võ công cao cường ư? Ngay cả Yến Trừng cũng bình yên vô sự, tất nhiên cũng .”

 

Lời rõ ràng là dỗ ngọt, nhưng Vân Lăng vui vẻ chấp nhận.

 

Hắn ha hả vỗ vai Yến Trừng: “! Luận võ công, phu vẫn kém một bậc! Quả nhiên con mắt tinh tường!”

 

Dứt lời, phẩy quạt rời , vẻ mặt đầy đắc ý. Yến Trừng thì lộ vẻ chán ghét: “Hèn chi cưới nổi thê tử.”

 

Sở Nhược Yên bật lắc đầu: “ , chuyến , việc đều thuận lợi chứ?”

 

Đế vương gật đầu: “Thuận lợi. Vân Lăng quen thuộc địa hình nơi đó, khi cứ như chỗ . Tin tức truyền về kinh thành, Vu Hàm bắt đầu hồi hương.”

 

Sở Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì bên nhị cũng thoát khỏi nguy hiểm ! Còn Dược nhân cổ thì , tìm thấy ?”

 

Nhắc đến điều , chân mày Yến Trừng nhíu : “Chưa. Chúng bắt hơn chục kẻ, nhưng ai tung tích của Dược nhân cổ. Ta và Vân Lăng suy đoán, dù đây cũng là cấm thuật, Vu Hàm dám công khai truyền bá. dáng vẻ vội vã về, đa phần là đ.á.n.h trúng đích . Nơi luyện chế Dược nhân cổ, chắc chắn là bên trong Thánh giáo!”

 

Sở Nhược Yên gật đầu: “Vậy thì càng ! Chỉ khi tìm thứ hại , đốt sạch triệt để, mới thể trả thiên hạ một chốn thái bình!”

 

---

Loading...