Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 437
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:09:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên giật nảy , bật dậy khỏi long sàng.
Chỉ thấy nam nhân bên cạnh khẽ mỉm , tay vẫn ngừng xoa bóp nơi thắt lưng nàng, ánh mắt nàng sâu thẳm mà ôn nhu.
Lưng nàng khẽ cứng , là thể giấu giếm nữa, liền hạ lệnh:
“Các ngươi lui xuống .”
Ngọc Lộ cùng đám cung nhân tuân mệnh lui ngoài, trong cung Khôn Ninh chỉ còn hai bọn họ.
Nàng cân nhắc từng lời, còn Yến Trừng cũng chẳng thúc ép, cứ thế qua chừng một tuần hương, mới nữ tử khẽ hỏi:
“Yến Trừng, giả như... là giả như, năm xưa từng gả cho , thì sẽ như thế nào?”
Động tác xoa bóp nơi eo lập tức ngừng , nam nhân thoáng sửng sốt:
“Sao hỏi câu ?”
“Chàng trả lời .”
Yến Trừng trầm ngâm hồi lâu:
“Nếu thực sự như thế, e là hóa điên .”
Sở Nhược Yên ngay ngắn , thẳng mắt . Nam nhân rút tay về, ngón tay khẽ gõ nhịp lên chiếc kỷ nhỏ:
“Nếu nàng gả tới, lão phu nhân mất , nhị tẩu chắc còn ở , Tướng phủ sẽ như cây đổ bầy khỉ tan tác. Cuối cùng chỉ còn và Văn Cảnh, lẽ sẽ nhiều chuyện cực đoan để bảo vệ …”
Sở Nhược Yên kinh ngạc:
“Bảo vệ ?”
“ . Với cục diện nhà họ Yến khi , d.a.o thớt thì cũng là cá thớt. Ta sống c.h.ế.t cũng chẳng , nhưng nhất định tìm cho Văn Cảnh một con đường sống. Như phủ Bình Tĩnh hầu, nhất định sẽ g.i.ế.c sạch chừa một mống. Phủ Vĩnh Định bá từng cướp sâm núi ngàn năm cũng thế, còn phủ An Thịnh…”
Hắn khựng ,
“Nàng ở đây, chắc cũng chẳng buồn truy xét thế thực hư, nhưng đến khi đó, thứ đều quan trọng nữa. Ta sẽ đóng vai hư tình giả ý, thừa dịp đoạt quyền, g.i.ế.c ả và cả hoàng thất nàng .”
Tới đây, trong lòng vẫn giấu một câu .
Triều thần họ Mộ Dung, cũng sẽ tha.
Sở Nhược Yên như đoán , đôi mắt trong veo chăm chú:
“Vậy còn phụ ? Còn thúc phụ, còn Cố Dự, chừa cho bọn họ một con đường sống nào ?”
Yến Trừng im lặng lâu, cuối cùng vươn tay vuốt ve má nàng:
“A Yên, đó chỉ là giả thiết, đừng tự chuốc khổ .”
“ nếu là giả thiết thì ?” nàng buột miệng , đáy mắt hoảng loạn hiện lên. Ánh mắt nam nhân trầm xuống:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Sở Nhược Yên siết chặt tay, đột nhiên kéo một nụ khổ sở:
“Yến Trừng, mộng thấy...”
Nàng bắt đầu kể cơn ác mộng .
Từ việc quân Yến đại bại ở cửa ải Hàm Cốc, đến việc què cả hai chân trở về, hai nhà lui , ba năm nàng tái giá, kể cả ngày đại hôn hôm đó tàn sát cả phủ Bình Tĩnh hầu, ép phụ nàng nhảy lầu tự vẫn… giấu một chữ.
Ban đầu Yến Trừng chỉ kinh ngạc, còn tưởng là do gì khiến nàng gặp mộng dữ...
càng , sắc mặt càng trầm xuống, bởi từng việc nàng đều khác giả thiết khi nãy là bao.
Đến khi nàng đến đoạn bản ép đến mức khiến Sở Hoài Sơn nhảy khỏi thành, hai tay nàng khẽ run, nam nhân liền mạnh mẽ ôm nàng lòng.
“A Yên!”
Giọng trầm thấp, từng chữ rắn rỏi kiên định:
“Nàng hãy mộng thêm một giấc, trong mộng , hãy g.i.ế.c .”
Sở Nhược Yên vốn còn thấp thỏm bất an, nên , cũng chẳng đoán sẽ phản ứng thế nào, đến đây thì sững sờ.
Nàng đẩy , ngẩng đầu lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-437.html.]
“Chàng … gì?”
“Ta , hãy g.i.ế.c trong giấc mộng .” Ánh mắt Yến Trừng nàng đầy nghiêm túc, “Khi còn là nữa, sống c.h.ế.t chẳng còn gì quan trọng, chỉ còn g.i.ế.c chóc khiến cảm thấy bản còn tồn tại. Vậy nên nàng g.i.ế.c , cần thấy áy náy. Với , đó chính là một loại giải thoát.”
Sở Nhược Yên ngờ sẽ lời , đầu óc xưa nay nhạy bén lúc cũng trống rỗng:
“… nhưng lợi hại như thế, g.i.ế.c nổi …”
“Ta sẽ dạy nàng.” Yến Trừng dứt lời, liền cầm tay nàng đặt lên ngực, “Yến Tuân chính là mệnh môn của . Nàng cứ đem những chuyện liên quan đến uy h.i.ế.p . Chỉ là nhà họ Vinh đủ nặng ký, dùng Văn Cảnh mới ép khuất phục. cũng thể bức ép trực tiếp, nàng thể chỉ cần c.h.ế.t thì Văn Cảnh sẽ bình an vô sự. Nếu vẫn , nàng còn thể…”
Chưa kịp xong, những ngón tay ngọc đặt lên môi .
Sở Nhược Yên , khó tin thốt :
“Chàng đang điều gì ? Chàng đem mệnh môn của phơi bày hết như , nhỡ một ngày chúng trở mặt thành thù…”
“Ta rõ.” Yến Trừng giữ lấy tay nàng, thong thả đáp:
“A Yên, chỉ với nàng, nếu một ngày phụ bạc nàng, nàng thể như trong mộng, đòi lấy mạng bất cứ khi nào.”
Nàng như sét đ.á.n.h ngang tai, thốt nổi một lời nào, chỉ còn giọng lạnh lùng trầm thấp của đế vương vang vọng trong điện.
“A Yên, đời Yến Trừng từng ánh sáng là chi. Nếu đại ca là tia rạng đông đầu tiên, thì nàng chính là tia sáng cuối cùng. Bởi nàng gì cũng đều đúng cả. Dù một ngày và nàng còn như xưa, thì nhất định là phụ nàng, chứ quyết nàng phụ .”
Sở Nhược Yên ôm mặt, lệ tuôn như suối.
Vị nam nhân , vị Hoàng đế , chẳng hề thề thốt điều gì mãi mãi chẳng đổi dời, nhưng lời lay động hơn vạn lời thề hẹn.
Hắn , bất luận nàng quyết định , đều sẽ ủng hộ nàng.
Hắn còn , nếu một ngày nàng rời , thì nhất định là với nàng .
Rõ ràng là thế gian tổn thương t.h.ả.m thiết nhất, phụ bạc sâu sắc nhất, mà vẫn mang theo một tấm chân tâm hề giữ điều gì đến mặt nàng...
“Yến Trừng, Yến Trừng, quả thực là một tên ngốc thông tuệ, ngốc đến mức thể cứu vãn nổi…”
Tiểu nương tử nhào tới hôn loạn, từ khóe mắt, vành môi, đến bên tai.
Trong mắt đế vương bốc lên ngọn lửa nóng bỏng, nhưng vẫn cố kìm nén, giữ lấy cằm nàng:
“A Yên, thể, nàng mới hạ sinh bao lâu…”
Sở Nhược Yên nào còn để ý điều đó, trong lòng chua xót ngọt ngào, chỉ ôm lấy , c.ắ.n một cái để khắc ghi cảm xúc .
Đầu lưỡi linh hoạt lướt quanh yết hầu mẫn cảm, thể nam nhân bỗng chấn động mãnh liệt. Hắn chỉ thấy tiểu nương tử mắt đỏ hoe, giọng run run gọi tên:
“Yến Trừng, xứng đáng nhận lấy điều !”
Khí huyết dâng trào, lý trí của đế vương đốt sạch.
Hắn nâng cằm nàng lên, mạnh mẽ hôn xuống, khí tức trong điện dần trở nên nồng đặc.
Ngoài cung môn.
Chu ma ma động tĩnh, nhịn nhíu mày:
“Nương nương hạ sinh hơn hai tháng, Hoàng thượng e rằng phần quá vội vàng chăng?”
Ngọc Lộ tự vả hai cái bốp bốp:
“Đều là của nô tỳ! Đang yên đang lành, nhắc đến Tô đại nhân chi! Hoàng thượng chắc chắn thấy, ghen tuông quá độ nên mới bất chấp thể nương nương…”
Hai là tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, mới dám lẩm bẩm vài câu, đám cung nhân khác sớm cúi gằm đầu, sợ điều nên .
Chẳng bao lâu , động tĩnh trong điện nhỏ dần, vang lên giọng đế vương đầy thỏa mãn:
“Doãn Thuận, truyền nước.”
Doãn Thuận sớm chuẩn nước nóng, vội sai bưng . Ngọc Lộ kỳ quái:
“Sao hôm nay nhanh ?”
Thông thường ít nhất cũng một canh giờ, lúc nãy mới qua tới thời gian uống hai chén ?
Chu ma ma ánh mắt lo lắng hơn hẳn.
Hoàng thượng từng tận mắt chứng kiến nương nương sinh nở, chẳng lẽ vì mà sinh tâm bệnh, nên chuyện phòng the... như ý chăng?
---