Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nữ tử bừng tỉnh, che miệng kinh hô: “Lẽ nào đoán trúng ? Đường ca, thật sự thể con ?”

 

Sắc mặt Vân Tử Hào nhất thời biến đổi, giận dữ đến cực điểm.

 

Năm xưa, nhà họ Mộ Dung truy sát, bất đắc dĩ lẩn trốn một gánh hát, đào kép suốt ba năm.

 

Tên chủ gánh c.h.ế.t tiệt lăng xê , âm thầm cho uống d.ư.ợ.c vật nghịch chuyển âm dương, khiến y vĩnh viễn thể sinh con. Đây chính là vết nhơ lớn nhất trong cả đời !

 

Giờ phút Sở Nhược Yên vạch trần, giận dữ gào thét: “G.i.ế.c ả! G.i.ế.c ả cho !!”

 

Chu Tước cùng đám thủ hạ lập tức rút đao, nhưng Mộc Hạc Hiên dẫn ngăn chặn.

 

Yến Trừng thấy thất thố đến mức cuồng nộ, khóe môi khẽ nhếch lên. Chọc ai chọc, dám chọc A Yên, mà trẫm che chở thiết đến tận xương tủy? Vậy chẳng khác nào lão thần tiên thắt cổ, tự tìm đường c.h.ế.t!

 

Song phương lập tức giao phong. Trong đại điện lạnh lẽo, tiếng binh khí va chạm ngớt.

 

Chẳng bao lâu , quân lực của Vân Tử Hào thương vong quá nửa, chỉ còn vài tên liều mạng che chắn cho gã phía .

 

“Chủ thượng mau lui binh! Giữ núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt!”

 

Chu Tước sức kéo Vân Tử Hào thối lui, nhưng gã như hạ quyết tâm, yên nhúc nhích: “Được, lắm! Các ngươi dám phản , đừng trách trở mặt vô tình! Trưởng lão!”

 

Lời dứt, một lão nhân vận hắc bào lặng lẽ hiện ngoài đại điện.

 

Chẳng kịp rõ hành động của y, bốn góc điện đột nhiên tuôn độc trùng.

 

Rắn độc, bọ cạp, rết... Chúng như ai điều khiển, lao thẳng doanh binh tuần phòng, chỉ trong chớp mắt mấy chục ngã gục.

 

“Lô cô cô!”

 

Yến Trừng rống lớn. Lão bà vận hồng bào bất chợt xuất hiện, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Đám độc vật lập tức dừng : “Sư , bao năm qua vẫn chẳng hề tiến bộ chút nào.”

 

Ánh mắt vị trưởng lão xẹt qua tia kinh ngạc: “Thì ... A Lô, bọn chúng mời cả đến đây ?”

 

Lô cô cô khẽ thở dài, giọng pha lẫn cảm khái: “ . Từ khi chủ nhân hôn mê, đám Tây Cương chúng kẻ tử tán, e rằng đến tận bây giờ, sống sót chỉ còn thôi.”

 

Trưởng lão im lặng. Vân Tử Hào liền gào lên: “Ngươi còn phí lời với ả gì! Mau triệu Vân Triều tới, g.i.ế.c sạch bọn chúng!”

 

Lô cô cô biến sắc mặt: “Đại công tử? Các ngươi gì Đại công tử!?”

 

Trưởng lão thở dài: “Mỗi vì chủ của mà thôi, A Lô. Sư đây cũng bất đắc dĩ...” Dứt lời, y đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo dài.

 

Xoẹt!

 

Hàn quang chợt lóe, Lô cô cô chỉ cảm thấy cổ lạnh toát. May nhờ Yến Trừng kịp thời kéo nàng , mới tránh khỏi kiếm khí c.h.é.m đứt yết hầu.

 

ngay đó, kiếm của Vân Triều nữa đ.â.m tới, chiêu nào cũng hiểm ác chí mạng.

 

Lô cô cô tinh thông cổ thuật, nhưng hề về cận chiến. May Mộc Hạc Hiên xông tới đỡ giúp hai kiếm. cũng chỉ chống đỡ đến đó, Vân Triều đá một cước trúng ngực, phun m.á.u tươi ngã vật .

 

Ngay khi mũi kiếm thứ ba định xuyên qua yết hầu , Yến Trừng quát lớn: “Ảnh Tử!”

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên Ảnh Vệ lao , miễn cưỡng ngăn kiếm chiêu!

 

Vân Tử Hào sát khí trùng thiên: “G.i.ế.c sạch bọn chúng! Một mạng cũng chừa!”

 

Tiếng sáo của trưởng lão càng thêm gấp gáp, Vân Triều như hóa thành cỗ máy đồ sát, kiếm thế cuồng bạo như mưa bão. Ngay cả Ảnh Tử cũng chỉ thể gắng gượng chống đỡ.

 

Hắc Nha thấy lập tức gia nhập chiến cuộc. Hai phối hợp, mới miễn cưỡng rơi thế hạ phong!

 

Sở Nhược Yên lòng thắt , lo sợ bất kỳ ai trong họ xảy chuyện.

 

Nàng nhịn mà lớn tiếng hô: “Yến Trừng! Bắt giặc bắt vua !”

 

Ý là đích tay, bắt giữ Vân Tử Hào hoặc trưởng lão, như mới khống chế Vân Triều.

 

Thế nhưng, vị đế vương tỏ do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-425.html.]

 

dụ Vân Tử Hào tròng, Tạ Tri Châu và Mạnh Dương đều điều binh nơi khác. Giờ phút trong tẩm cung, Ảnh Tử cùng Hắc Nha đều kiềm chế, Mộc Hạc Hiên trọng thương, nếu cũng rời khỏi, thật sự thể đảm bảo an nguy cho nàng.

 

“Đừng lo lắng cho ! Mau…”

 

Lời dứt, nàng bỗng cảm thấy vai trĩu xuống. Một đôi tay rộng lớn đỡ lấy nàng: “Để .”

 

Sở Nhược Yên kinh ngạc đầu, thấy vận huyết y yêu mị thì tâm can lập tức buông lỏng: “Nhị ca! Cuối cùng cũng đến !”

 

Vân Lăng khẽ gật đầu, liếc mắt hiệu cho Yến Trừng bảo vệ , hình y như làn khói, lao chiến trường.

 

Vân Tử Hào kinh hoàng: “Chu Tước!”

 

Thiếu nữ lao lên nghênh chiến, song qua nổi hai chiêu y tóm gọn.

 

Trưởng lão thất sắc, vội điều khiển Vân Triều xoay kiếm ứng cứu.

 

Choang!!

 

Quạt vàng và kiếm sắc giao , Vân Lăng lực đạo khủng khiếp ép lùi ba bước. Nơi cổ họng y trào m.á.u tươi, nhưng y lập tức nuốt ngược trong.

 

lúc đó, xoẹt một tiếng! Ảnh Tử chớp lấy thời cơ, một kiếm đ.â.m trúng vai Vân Triều!

 

“Đại ca!”

 

“Vân Triều!”

 

“Đại công tử!”

 

Tất cả đều thất sắc kinh hãi, nhưng Vân Triều hề chút phản ứng đau đớn nào. Gương mặt vô cảm, rút kiếm , tiếp tục tấn công như điên dại.

 

Mỗi một chiêu kiếm c.h.é.m xuống, m.á.u tươi từ vai chảy ào ạt. y vẫn hề , thậm chí càng chiến càng hung tàn, đến mức Ảnh Tử và Hắc Nha đều lượt thương.

 

Vân Lăng giơ quạt vàng chặn ngang cổ Vân Tử Hào, gằn giọng: “Mau bảo dừng tay!!”

 

Vân Tử Hào cuồng dại: “Không thể dừng nữa! Một khi thấy máu, sẽ bao giờ ngừng , trừ phi...” Ánh mắt gã ánh lên tia điên cuồng, từng chữ như rít từ kẽ răng: “Ngươi cam tâm xuống tay g.i.ế.c !!”

 

Toàn Vân Lăng chấn động, tay cầm quạt khựng , định đòn kết liễu.

 

Trưởng lão xông đến hét lớn: “Chủ thượng sai! Dược nhân thấy m.á.u sẽ bao giờ ngừng chiến, c.h.ế.t thôi! Vân Triều mất khống chế ! Trừ phi tất cả ở đây đều c.h.ế.t, bằng chỉ thể g.i.ế.c c.h.ế.t !”

 

Phịch!

 

Chiếc quạt xếp bằng tơ vàng rơi xuống nền đất lạnh. Vân Lăng thất thần: “Dược nhân? Hắn... là d.ư.ợ.c nhân!?”

 

Sắc m.á.u mặt y lập tức rút sạch. Lô cô cô cũng thất thần kinh hãi: “Sao là d.ư.ợ.c nhân... Các ngươi dám đem Đại công tử luyện chế thành d.ư.ợ.c nhân!?”

 

Sở Nhược Yên tâm can rối bời, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y Yến Trừng: “Dược nhân là gì?”

 

Yến Trừng nàng, ánh mắt tràn đầy đau đớn, thì thầm: “Dùng xác phàm t.h.u.ố.c dẫn, để trăm loại độc trùng gặm nhấm đại não, khiến họ trở nên vô tri vô giác, đau đớn, sợ cái c.h.ế.t... Đó chính là d.ư.ợ.c nhân. Dược nhân còn đáng sợ hơn cả thuật khôi , bởi khôi cần điều khiển, còn d.ư.ợ.c nhân chỉ cần một câu lệnh liền tử chiến đến cùng, cách nào hóa giải. Một khi rời xa chủ nhân, cuộc sống của họ sẽ chẳng khác nào địa ngục trần gian... So với khôi , bọn chúng còn trung thành gấp bội... A Yên, A Yên!”

 

Thân thể nàng chao đảo, may nhờ kịp đỡ lấy.

 

Vân Tử Hào điên dại: “Không sai! Chính sai trưởng lão luyện d.ư.ợ.c nhân! Nói thế nào thì các ngươi còn thể tái ngộ, chẳng lẽ nên cảm ơn ư?”

 

“Ngươi c.h.ế.t !!” Vân Lăng giận dữ tung cước đá ngã lăn.

 

Vân Tử Hào phun một ngụm m.á.u tươi, nhưng vẫn điên cuồng gượng dậy: “Thống khổ lắm đúng ? Vân Lăng đường , đây chính là kết cục phản bội ! Ha ha ha! Cứ thế Đại ca các ngươi c.h.ế.t ngay mắt, hoặc là tự tay kết liễu một đoạn đường, thế nào? Há há há há!”

 

Ánh mắt Vân Lăng đỏ ngầu như máu, Sở Nhược Yên kìm cất tiếng: “Thật sự... cách giải nào ư?”

 

Lô cô cô lắc đầu, ngữ khí thê lương: “Không ... Chính vì cấm pháp quá tàn độc, nên mẫu ngươi mới đem tà thuật phong bế, nghiêm cấm hậu nhân học tập, ngờ sư ...”

 

Bà trừng mắt trưởng lão, chỉ cúi đầu đáp.

 

Sở Nhược Yên chỉ cảm thấy giá lạnh, ánh mắt dại trận chiến bên kéo dài hàng trăm hiệp. Ảnh Tử hình đầm đìa m.á.u tươi ở lưng và vai, Hắc Nha cũng thương ở đùi, bụng, m.á.u đỏ thấm đẫm y phục dường như sắp cầm cự nữa.

 

Nàng bây giờ...?

 

---

Loading...