Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rèm xe vén lên. Vừa trông thấy gương mặt tô son trát phấn , tâm can Sở Nhược Yên chợt cảm thấy khó chịu. Nàng nghiêng đầu hừ lạnh: “Ngươi đến để chê ?”
“Làm gì chuyện đó? Diểu Diểu đường , chúng đều mang họ Vân, Đường ca đương nhiên là mong an lành !”
“Muốn an lành mà đ.á.n.h ngất cả Biểu của ? Sao, ngươi còn định đưa trở về ?” Sở Nhược Yên cố ý lạnh một tiếng.
Vân Tử Hào búng ngón tay điệu đà, đến mức hoa chi run rẩy, lắc đầu: “Diểu Diểu đường , từ khi nào trở nên bạc nhược như thế? Kẻ họ Yến dám phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của , lẽ nào , kéo từ ngai vàng xuống ?”
Sở Nhược Yên thầm nghĩ, rốt cuộc cũng thẳng vấn đề , song nét mặt nàng vẫn đầy khinh khỉnh: “Nói thì dễ , ngươi tưởng trong cung đều là hạng vô tích sự ? Huống hồ ngươi đừng tưởng ngươi đang toan tính gì, lợi dụng và Nhị ca để đoạt lấy ngôi vị, ngươi mơ giữa ban ngày!”
Nếu nàng lập tức gật đầu đồng ý, e rằng Vân Tử Hào còn nghi ngờ nàng đôi phần.
nay nàng cả gai góc, ngay cả nhà họ Chu cũng âm thầm đưa nàng rời cung, đủ thấy thực sự nàng trở mặt.
Vân Tử Hào yên tâm, mỉm lời dỗ dành:
“Sao thể như thế? Đường ca , chúng vốn là cốt nhục cùng nhà. Ngày đoạt thiên hạ, nhất định sẽ phong cùng Vân Lăng một Trưởng công chúa, một Thân vương, há chẳng hơn việc giờ đây chịu cảnh giam cầm nơi lãnh cung ư?”
Sở Nhược Yên thầm khinh bỉ, cái bánh vẽ thực chẳng thể hấp dẫn nổi nàng. Một tước vị Trưởng công chúa hão huyền, sánh với ngôi vị Hoàng hậu đương triều mà nàng đang nắm giữ?
Nàng đưa mắt liếc , cất lời:
“Sao ngươi để Nhị ca lên ngôi cửu ngũ, như mới là Trưởng công chúa danh chính ngôn thuận, vị trí vững vàng hơn gấp bội?”
Vân Tử Hào bật sang sảng:
“Diểu Diểu đường , dã tâm quả nhiên chẳng hề nhỏ bé! Tốt lắm, như mới xứng danh nhà họ Vân ! Chúng vốn nhận thiên mệnh, vạn ! mà, về ngôi vị hoàng đế ...” Hắn đảo mắt, giả lả, “Không nguyện ý nhường ngôi, mà là Nhị ca vốn ý chí với ngôi cửu ngũ !”
Lời dứt, khẽ nghiêng . Lúc , chỉ thấy Vân Lăng vận hồng y rực rỡ như máu, mặt chút biểu cảm, sừng sững chắn cỗ xe ngựa.
“Nhị ca!” Sở Nhược Yên khẽ gọi một tiếng.
Vân Lăng khẽ gật đầu đáp nàng, ánh mắt y dừng Vân Triều bên cạnh, lập tức chuyển sang Vân Tử Hào bằng vẻ lạnh lùng:
“Ngôi vị Hoàng đế ai thì , nhưng lời ngươi hứa với , chẳng đến lúc thực hiện ?”
Sở Nhược Yên chợt ngẩn . Vân Tử Hào vỗ tay khanh khách:
“Đừng nóng vội gì, đường . Ta hứa sẽ trả Vân Triều, tất nhiên sẽ . Chỉ là… lúc .”
Sở Nhược Yên bỗng chốc hiểu rõ chuyện. Chẳng trách Nhị ca đêm đó nửa đêm cung, chẳng hề rõ sự tình, chỉ dặn dò nàng phối hợp diễn một màn kịch. Té , Vân Tử Hào đang dùng Đại ca để uy h.i.ế.p .
Trong đôi mắt đào hoa của Vân Lăng lập tức hằn lên sát ý lạnh lẽo:
“Nếu bây giờ thì là khi nào? Vân Tử Hào, đừng bày trò lừa gạt nữa!”
Vân Tử Hào kịp mở miệng đáp lời, lưng một thiếu nữ vận chu y (áo đỏ) giận dữ quát:
“Vân Lăng, Chủ thượng của chúng rõ ràng với ngươi , khi ngươi trợ giúp Chủ thượng thành đại sự mới thể thả Vân Triều. Chẳng lẽ ngươi bội ước lật lọng ?”
“Chu Tước, vô lễ.” Vân Tử Hào quát khẽ, ung dung tiếp:
“Vân Lăng, Diểu Diểu, hai đừng để bụng lời nàng. Chu Tước là của Thanh Long sứ Tống Giả, mối thâm thù với Yến Trừng sâu tựa biển. lời nàng sai, chỉ cần phục hưng Đại Thịnh thành công, các ngươi điều gì, cũng sẽ đáp ứng.”
Vân Lăng nghiến chặt răng, đang định nổi cơn lôi đình, Sở Nhược Yên vội vàng giành lời:
“Vậy ngươi rốt cuộc chúng những gì?”
Vân Tử Hào mỉm tươi tắn:
“Thế mới đúng chứ, vẫn là Diểu Diểu đường thấu tình đạt lý hơn cả. Ta cũng chẳng đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần về, tìm cách kiềm chân Yến Trừng là .”
Sở Nhược Yên hừ lạnh một tiếng:
“Ta đày lãnh cung , lấy phận nào để kiềm chân ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-422.html.]
“Diểu Diểu đường quên cốt nhục trong bụng ? Cho dù Yến Trừng bận tâm đến , chẳng lẽ để ý đến giọt m.á.u huyết thống của ? Ta cần dùng thủ đoạn gì, chỉ cần giam lỏng ba ngày là đủ.”
Ba ngày?
Xem , trong thời gian ba ngày ngắn ngủi , sẽ đại động tác (hành động lớn).
Sở Nhược Yên nheo mắt , trầm mặc . Vân Tử Hào vỗ tay, lập tức, vẫn tĩnh tọa trong xe ngựa nãy giờ – Vân Triều – bất ngờ dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh .
Sát ý bốc lên cuồn cuộn trong đáy mắt Vân Lăng, Sở Nhược Yên cũng trầm mắt :
“Ngươi bày trò gì?”
Vân Tử Hào khúc khích:
“Ôi chao, đừng hiểu lầm. Đường ca ý dùng uy h.i.ế.p hai vị. Ta chỉ ôn tồn nhắc nhở một câu thôi: hợp tác thì đôi bên cùng lợi, chống đối thì cả hai cùng tổn hại. Ý hai thế nào?”
Sở Nhược Yên Vân Triều với đôi mắt vô thần, quả thực chẳng khác nào một con rối gỗ, cứ thế lặng lẽ theo Vân Tử Hào.
Trái tim nàng như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, nàng c.ắ.n môi, cay đắng đáp:
“Được, chấp nhận!”
“Hahahaha, thế mới lẽ! Vẫn là đường hiểu thời cuộc. Vậy đường ca sẽ chờ tin vui từ nhé!” Nói đoạn, vẫy tay thật dịu dàng, nhưng gương mặt tô vẽ tựa ác quỷ khiến rợn lạnh cả sống lưng.
Chờ Vân Tử Hào cùng đoàn khuất bóng, nơi đó chỉ còn cỗ xe ngựa và hai Sở Nhược Yên.
Thấy Vân Lăng vẫn bất động, ánh mắt dõi theo hướng Vân Triều khuất, Sở Nhược Yên khỏi mở lời:
“Nhị ca, rốt cuộc chuyện gì xảy ? Hôm đó đuổi theo Đại ca, nhưng vẫn thể theo kịp ?”
Vân Lăng theo hồi lâu, đến khi tầm mắt còn thấy bất cứ bóng dáng nào nữa mới chậm rãi đầu. Y chui trong xe, trầm mặc một lát mới khẽ cất lời:
“Không, đuổi kịp y, còn dùng mê hồn tán mà Lão gia tử ban cho, cưỡng ép y uống mang về Bách Hiểu Các. mà…”
Tiếng ngưng bặt, tựa như đang hồi tưởng một đoạn ký ức vô cùng đau đớn, mu bàn tay y nổi đầy gân xanh:
“Y tỉnh lập tức phát điên, điên cuồng tìm cách bỏ trốn. Ta nhốt y địa lao, y cưỡng ngạnh phá cửa. , lầm , y dùng tay bẻ đứt xích sắt, dùng đầu đập thẳng cửa sắt, cuối cùng đầu đầy m.á.u tươi mà xông ngoài. Ta sợ nếu cứ giam giữ tiếp sẽ hại c.h.ế.t y, đành buông tay. khi y trở bên cạnh Vân Tử Hào ngoan ngoãn đến lạ thường, đúng như những gì thấy.”
Lòng Sở Nhược Yên khẽ run lên:
“Ý là… Vân Tử Hào khống chế Đại ca? Chẳng lẽ là thuật Khống Rối trong truyền thuyết?”
“Tuyệt đối Vân Tử Hào, bản lĩnh cao siêu đó! Còn về thuật Khống Rối...” Ánh mắt Vân Lăng u tối vài phần, “Lão gia tử . Thuật tuy thể khống chế tâm trí, nhưng thể khiến thi thuật phát điên khi rời xa điều khiển. Cụ thể là thuật pháp gì, ông cũng chịu tiết lộ, chỉ bảo cần bắt kẻ lưng mới thể rõ.”
Sở Nhược Yên cảm thấy một luồng hàn khí lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Ngay cả Tần Dịch Như (Lão gia tử) cũng kiêng dè đến mức , rốt cuộc đó là tà thuật gì đây?
“Yến Trừng từng đề cập, bên cạnh Vân Tử Hào cao nhân đến từ Tây Vực trợ lực, e rằng chính kẻ đó tay!”
Vân Lăng chau mày, vẻ mặt đầy phiền muộn. Sở Nhược Yên dịu giọng an ủi:
“Nhị ca, chỉ cần Đại ca còn tàn, chúng nhất định cách cứu . Huynh chớ nóng nảy.”
Vân Lăng trầm mặc hồi lâu, mới khẽ :
“Diểu Diểu, và Đại ca là song sinh, mà.”
Sở Nhược Yên gật đầu, y tiếp:
“ từ biến cố năm đó, tâm từng cảm nhận còn tồn tại… Diểu Diểu, chỉ sợ”
Lời còn dứt nghẹn . Nàng hiếm khi thấy vị ca ca từng ngang tàng bễ nghễ vành mắt đỏ hoe.
Mọi lời an ủi lúc đều trở nên vô nghĩa, nàng chỉ lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay y:
“Nhị ca, tin Đại ca. Huynh còn sống, chúng thất lạc bao năm còn thể trùng phùng, thì nhất định cũng sẽ bình an vô sự.”
---