Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 418

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lời dứt, trong ngoài hoàng cung đều đồng loạt quỳ rạp.

 

Chu ma ma kinh hồn bạt vía, cuống quýt chạy tới kéo cánh tay Sở Nhược Yên:

 

“Nương nương! Lời tuyệt đối thể thốt bừa!”

 

Điều tối kỵ nhất của bậc đế vương, chính là kẻ công tự phụ, lấn át quân chủ!

 

Xưa nay bao nhiêu khai quốc công thần tru diệt vì điều , huống hồ là một vị Hoàng hậu chốn hậu cung!

 

Thế nhưng Sở Nhược Yên hề nhượng bộ, chỉ thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Yến Trừng.

 

Cơn cuồng nộ dâng lên trong đáy mắt đế vương:

 

“Ngươi dám lặp lời đó nữa ?”

 

Sở Nhược Yên lạnh lùng , đang định mở miệng thì Chu ma ma cùng đồng loạt quỳ lạy, khấu đầu tha thiết:

 

“Nương nương!”

 

Nàng đầu liếc đám đông, cố nén giận, trầm giọng :

 

“Thiếp vì những gì, trong lòng rõ hơn ai hết. Còn đối đãi với , cũng tự hiểu. Yến Tam lang, phàm , giữ lấy lương tâm! Chúng !”

 

Người trong cung của Hoàng hậu hành lễ xong liền vội vàng theo , bên ngoài Ngự thư phòng lặng ngắt như tờ.

 

Cung nữ, thái giám phủ phục mặt đất, ai dám hít thở. Hồi lâu , mới thấy đế vương nghiến răng ken két, gằn một câu :

 

“Hay lắm! Thật là một Hoàng hậu tài tình của Trẫm, tài tình lắm!”

 

Nói đoạn, Người phất tay áo, về cung. Doãn Thuận cùng Mạnh Dương liếc , vội vã đuổi theo .

 

Tại Dưỡng Tâm điện

 

Yến Trừng hồi cung, lòng hối hận khôn nguôi.

 

Chàng đồng ý cùng nàng diễn kịch, chẳng mấy ngày tới đều thể gặp mặt ?

 

Ngón tay khẽ vuốt qua vết xước cổ, nhớ cảnh triền miên trong Ngự thư phòng, nén nhịn kích thích, hối hận đến ruột gan cũng rách .

 

“Đáng c.h.ế.t thật, cái tên Vân Lăng …”

 

Chưa dứt câu, Doãn Thuận và Mạnh Dương bước .

 

Nghe nửa câu, cả hai đều cảm thấy lạnh sống lưng. Doãn Thuận lập tức khom cầu xin:

 

“Bệ hạ, Nương nương chỉ là nhất thời nóng giận mới buột miệng những lời bất kính , mong Bệ hạ chớ để trong lòng.”

 

Mạnh Dương thì hề hề:

 

“Phải đấy Bệ hạ. Người nàng tổn thương, về chẳng tự xuống nước dỗ dành? Hà tất bày màn kịch ?”

 

Yến Trừng giật giật thái dương, tên ngốc Mạnh Dương quả thực hiểu thấu tâm tư .

 

lập tức nghiêm mặt:

 

“Là Trẫm chọc giận nàng ? Chính nàng chọc giận Trẫm ! Vân Lăng nắm trong tay Bách Hiểu Các, mang huyết thống của tiền triều, lúc hồi kinh chẳng thèm triều diện kiến Trẫm , âm thầm đến Khôn Ninh cung của Hoàng hậu, ngươi xem ý đồ gì? Chẳng lẽ mưu phản ?”

 

Mạnh Dương gãi đầu:

 

Lăng Các chủ là nhị ca ruột của Hoàng hậu nương nương mà…”

 

“Thế còn Trẫm là phu quân của nàng! Trẫm chẳng qua chỉ nhắc tới Vân Lăng vài câu, nàng liền chống đối Trẫm, thiên hạ vợ nào dám hành xử như ?” Tuy là diễn kịch, nhưng tên Vân Lăng đúng là quá vô lễ, nam nhi nửa đêm xông tẩm cung của , còn thể thống gì nữa!

 

Vừa nghĩ tới liền tức giận phất tay áo:

 

“Mạnh Dương! Rút hết thị vệ trong ngoài cung Hoàng hậu, bằng cấm quân! Từ nay về , ngay cả con ruồi cũng !”

 

Mạnh Dương trợn mắt đáp lời, trong lòng rõ công tử nhà đang nổi cơn ghen tuông.

 

Trước ghen với Tô Đình Quân, Phó Trác, giờ ngay cả vị nhị ca ruột cũng tha.

 

Đã thật sự trở mặt thì y cũng lười khuyên, hành lễ xong liền bố trí.

 

Ngược , Doãn Thuận nghĩ khác hẳn.

 

Y vốn là cũ của Nhiếp Chính Vương, từng chứng kiến bao chuyện đổi trắng đen chốn thâm cung, liền quỳ sụp xuống:

 

“Bệ hạ! Nương nương cùng Người bao phen hoạn nạn, những khổ tâm khó nhọc đó, nô tài đều thấy rõ! Nô tài mạo phạm mà , nếu Nương nương cùng Nhị công tử thật sự lòng phản nghịch, hà cớ gì chờ đến hôm nay? Mong Bệ hạ thu hồi thánh lệnh, chớ thật sự giam cầm Nương nương, tổn hại hòa khí đế hậu!”

 

Yến Trừng nhướng mày, lặng lẽ đ.á.n.h giá y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-418.html.]

Chỉ thấy vẻ mặt Doãn Thuận nhăn nhúm, lông mày cau chặt như thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, trông như thật lòng lo lắng cho Hoàng hậu.

 

Lòng khẽ buông lỏng, nhưng miệng vẫn :

 

“Doãn Thuận, ngươi chớ nghĩ Trẫm ngươi là tâm phúc của ai. Ngươi hết lòng bênh vực Hoàng hậu, thì lui xuống Khôn Ninh cung mà hầu hạ nàng , khỏi chướng mắt Trẫm!”

 

Chúng cung nhân đều chấn động, Doãn Thuận nhắm mắt đau đớn:

 

“Lão nô xin… tuân chỉ.”

 

Tại Khôn Ninh cung

 

Đám hạ nhân thấy Doãn công công giáng chức đưa đến, ai nấy đều tái mét mặt mày.

 

Chu ma ma run giọng khuyên:

 

“Nương nương, hãy cúi đầu một chút, nhu hòa một chút thôi! Bệ hạ chỉ giận nhất thời, chớ để thật sự rạn nứt đến mức đoạn tình tuyệt nghĩa!”

 

Sở Nhược Yên Doãn Thuận, thoáng trầm ngâm.

 

Yến Trừng điều y đến đây, chăng nghĩa là y vấn đề gì đáng ngại?

 

“Chu ma ma, ngươi hãy đưa Doãn công công an trí . Còn chuyện giữa bổn cung và Bệ hạ, các ngươi cần khuyên can thêm, tất cả lui xuống .”

 

Nàng xong liền nhắm mắt, Chu ma ma giậm chân thở dài lui xuống.

 

Tin tức đế hậu bất hòa truyền khắp hoàng cung chỉ trong một đêm.

 

Đặc biệt là việc Doãn Thuận, kẻ cận hầu hạ bên long nhan, cũng giáng chức, khiến chẳng một ai dám thỉnh cầu cho Hoàng hậu nữa.

 

Toàn cung im ắng như tờ, bầu khí ngưng trọng. Phó Kỵ nhận tin, ánh mắt lập tức sáng rực, rạng ngời vẻ cơ hội:

 

“Ta , thiên hạ tường đồng vách sắt? Chẳng qua là uy h.i.ế.p đến đế quyền mà thôi. Các ngươi xem, Vân Lăng xuất hiện khiến Hoàng thượng sinh nghi, Hoàng hậu thu liễm, thế chẳng là tự đẩy chốn hiểm nguy ? Ha! Cơ hội của chúng tới !”

 

Phó đại phu nhân dè dặt hỏi:

 

“Lão gia tính toán gì đây?”

 

“Đế vương một khi sinh lòng nghi kỵ, trừ phi kẻ đó c.h.ế.t , bằng mối nghi hoặc sẽ thể tiêu tan. Chuyện mới chỉ là khởi đầu, còn nhiều biến cố! Băng Khanh, con mau chuẩn sẵn sàng, chừng một ngày gần đây, Hoàng thượng sẽ tuyên con tiến cung đấy!”

 

Phó Băng Khanh cả run rẩy:

 

“Phụ , thật… thật sự hy vọng ?” Từ đầu diện kiến Thánh thượng, trong mắt nàng chẳng còn dung bất cứ nam nhân nào khác.

 

Trước đế hậu còn ân ái mặn nồng, phụ nàng còn khuyên nàng nên dẹp bỏ vọng tưởng. nay chuyển cơ mới, tim nàng khỏi đập loạn xạ, niềm hy vọng bùng lên mạnh mẽ.

 

Phó đại phu nhân cũng tỏ vẻ lưỡng lự:

 

“Ý lão gia là… Hoàng thượng sẽ tuyển phi nạp tần?”

 

Ánh mắt Phó Kỵ tràn đầy hưng phấn, mưu đồ:

 

“Không chỉ tuyển phi! Nếu ầm ĩ đủ lớn, chừng còn thể phế hậu! Đến khi đó, Phó thị thể đưa thêm một vị Hoàng hậu xuất danh giá cung cấm!”

 

Ngày hôm , tại Dưỡng Tâm điện,

 

Yến Trừng bức thư do Mạnh Dương chuyển tới, sắc mặt tối sầm như đáy nồi.

 

“Ngươi chắc chắn… là chính tay Hoàng hậu giao cho ngươi, bảo chuyển tới nơi ?”

 

Mạnh Dương gật đầu, trong lòng cũng vô cùng tò mò, nương nương trong thư dùng lời lẽ gì mà khiến Thánh thượng nổi cơn giận dữ đến mức .

 

Yến Trừng cúi mắt, bức thư chỉ mấy chữ ngắn gọn:

 

Mau chóng tuyển phi, lập tức phế hậu.

 

Ngón tay siết chặt tờ giấy.

 

A Yên quả thực quá mức liều lĩnh, chẳng lẽ nàng nghĩ tới, nếu lời lọt tai Nhạc phụ đại nhân, thì phận con rể của còn giữ nổi vị thế ?

 

Sắc mặt Yến Trừng càng thêm u ám, đem bức thư đốt thành tro bụi.

 

Đợi đến khi thư hóa thành tro tàn, mới chậm rãi cất lời:

 

“Ngươi hãy về với Hoàng hậu, điều nàng yêu cầu, trẫm một chữ cũng đáp ứng!”

 

Diễn kịch cho Vân Tử Hào xem thì , nhưng tuyệt đối thể đem cả bản cuốn vở kịch .

 

Không ngờ lời lọt tai của tiểu chất nhi vội vàng chạy tới, khiến nó hiểu lầm sang một chuyện khác.

 

Yến Văn Cảnh mím chặt môi, ánh mắt khó tin :

 

“Tam thúc thúc, thật sự cần Tam thẩm nữa ?”

 

---

Loading...