Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nghe , Yến Tín cũng vội vàng chen lời:

 

“Lời của Bùi đại nhân quả thực lý! Tưởng Tướng quân, để bày tỏ lòng thành, hạ quan nguyện đưa gấp ba sính lễ, khi lệnh gả về, sẽ để nàng chưởng quản nội vụ trong phủ. Hạ quan còn thể cam đoan tiểu nhi đời tuyệt đối nạp . Chẳng Tướng quân lòng chăng?”

 

“Vừa lòng?”

 

Tưởng Bất Nghi liếc một cái lạnh lẽo, khiến Yến Tín rùng .

 

Hắn xoay đầu sang Bùi Kị:

 

“Chẳng Bùi đại nhân lòng chăng?”

 

“Ta ư?” Bùi Kị sững , vội đáp: “Gấp ba sính lễ, quyền chưởng quản nội vụ trong phủ, bản quan thấy nhà họ Yến vô cùng thành tâm , là cứ...”

 

“Đã thành tâm đến thế, xin mời Bùi đại nhân gả ái nữ của cho nhà họ Yến !” Tưởng Bất Nghi lạnh, phất tay áo bỏ .

 

Bùi Kị theo bản năng thốt lên: “Sao thể !”

 

Tên Yến Thừa Hạo chỉ công danh, còn cụt mất năm ngón tay, thể xứng đôi với ái nữ nhà y?

 

Nhận thấy ánh mắt khinh miệt sâu sắc trong đáy mắt Tưởng Bất Nghi, Bùi Kị nghiêm giọng:

 

“Tưởng đại nhân, bản quan cũng là nghĩ cho ngươi. Nếu ngươi nhất quyết lớn chuyện, chẳng lẽ từng nghĩ đến tương lai của lệnh ?”

 

Tưởng Bất Nghi cau mày, lập tức xoay quỳ rạp xuống mặt đế vương:

 

“Bệ hạ! Thần hiểu rõ tiểu thà mang tiếng mà sống, cũng quyết chịu khuất nhục gả . Kính xin Bệ hạ thành !”

 

Yến Trừng nhướng mày, dậy cất lời:

 

“Tốt! Tưởng ái khanh quyết tâm như , trẫm cũng tuyệt đối thiên vị. Tể tướng Tào!”

 

“Thần mặt.”

 

“Vụ án giao cho khanh thẩm tra và chủ trì. Đại Lý Tự và Hình bộ sẽ phối hợp. Bất kể liên quan đến ai, dù là hoàng quốc thích, cũng tuyệt đối dung thứ!”

 

“Thần tuân chỉ.”

 

Bùi Kị còn thêm gì đó, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hoàng đế bức lui.

 

Yến Tín lập tức ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Tưởng Bất Nghi hướng về đế vương dập đầu thật sâu:

 

“Thần đa tạ Bệ hạ ân điển!”

 

Trên triều quyết định, việc điều tra bên tiến hành vô cùng nhanh chóng.

 

Chỉ vỏn vẹn hai ba ngày thu thập đủ nhân chứng vật chứng.

 

Yến Trừng thậm chí cần xem xét, lập tức sai Tào Dương tuyên án. Theo tội danh mưu đồ cưỡng gian, tuyên án đ.á.n.h trượng năm mươi gậy, lưu đày ba ngàn dặm!

 

Lúc hành hình, gần như nửa kinh thành đều kéo đến xem.

 

Đám quyền quý ban đầu hề tin Hoàng đế thật sự sẽ bảo vệ đường ruột thịt, còn bách tính thì hào hứng xem những kẻ quyền thế chịu khổ hình.

 

đến khi Yến Thừa Hạo đ.á.n.h đến mức hấp hối, lôi ngoài như một cái xác hồn, các đại thần mới thật sự tin tưởng: Đương kim Bệ hạ quả thực là sắt mặt vô tư, chẳng chút tư tình nào!

 

Sau đó về nhà, ai nấy đều nghiêm khắc dạy dỗ con cháu trong nhà, dặn dò tuyệt đối ỷ thế h.i.ế.p mà phạm tội.

 

Bách tính thì khen ngợi ngớt, vang vọng khắp kinh đô.

 

Hoàng cung – Dưỡng Tâm điện.

 

Sở Nhược Yên tin bên ngoài, khẽ mỉm :

 

“G.i.ế.c gà dọa khỉ, thu phục lòng . Bàn về binh pháp, còn ai qua Tam công tử nhà đây?”

 

Yến Trừng mỉm , đưa tay khẽ nhéo gáy nàng:

 

“Ai ? Trước mặt phu nhân, vi phu vĩnh viễn cam tâm chịu sự quản thúc.”

 

Tuy là phu thê nhiều năm, lời nàng vẫn đỏ ửng vành tai.

 

Tiểu nương tử ngượng ngùng mặt :

 

“Đừng nhéo nữa, ngứa lắm!”

 

Rồi ngẩng đầu hỏi:

 

“Phải , Tưởng Bất Nghi định xử trí ? Hắn chẳng c.h.é.m đứt ngón tay của Yến Thừa Hạo ? Theo luật định, tội cũng hề nhẹ.”

 

Yến Trừng đáp:

 

“Phải, án phạt buộc chuộc tội bằng tiền , đích xác nhẹ.”

 

“Chuộc tội?” Sở Nhược Yên khẽ chớp mắt, Doãn Thuận nàng bèn giải thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-411.html.]

 

“Nương nương rõ, Hoàng thượng cho phép Tưởng đại nhân dùng kim tiền chuộc tội, phạt mười lượng hoàng kim nộp cho nhà Tam phòng.”

 

Sở Nhược Yên ngẩn giây lát, bất chợt bật .

 

Mười lượng hoàng kim tuy chẳng nhỏ, nhưng so với năm ngón tay c.h.é.m đứt của Yến Thừa Hạo thì quả thực đáng một đồng.

 

Trong mắt Yến Trừng thoáng hiện sự chán ghét:

 

“Từ khi kinh, dựa danh phận hoàng mà tác oai tác quái. Tể tướng và Đại Lý Tự khanh đều từng kiến nghị vài , trẫm sớm trừng trị , chẳng ngờ tự đưa đầu lưới.”

 

Sở Nhược Yên khẽ thở dài:

 

“Quả thực, hai họ thích của , ai khiến bớt lo. Trước là Nhị phòng an phận, giờ Tam phòng rục rịch gây chuyện. Tuy , đây cũng là cơ hội để rung cây dọa khỉ, e rằng bọn họ sẽ an phận thủ thường.”

 

Nàng thở dài:

 

“Chỉ tiếc cho Tưởng cô nương, trải qua biến cố , sợ rằng việc hôn sự về sẽ vô cùng khó khăn.”

 

Yến Trừng trấn an:

 

“Đừng lo, trẫm hạ lệnh cho Đại Lý Tự dán cáo thị rõ sự tình, tin rằng sẽ giảm bớt điều tiếng tai hại.”

 

Sở Nhược Yên gật đầu, nhưng trong lòng rõ hiệu quả e rằng lớn.

 

, một cô nương hại đến gần như thất , so vẫn hấp dẫn bằng chuyện nam nữ tư tình loạn lạc để thiên hạ xôn xao bàn tán.

 

Quả nhiên, cáo thị ban hành, chẳng hề gây chút sóng gió đáng kể nào.

 

Ngược , lời đồn đại càng lan truyền mạnh mẽ rằng Tưởng Di hủy hoại trinh tiết, chỉ vì quan phủ thương xót nên mới cố tình mặt vãn hồi thanh danh. Luận điệu đa chấp nhận, thậm chí mấy bà mối còn thừa cơ tìm đến phủ cầu .

 

“Tưởng đại nhân! Tiền Tú Tài tuy tuổi tác phần lớn hơn, nhưng chí ít là từng cưới vợ bao giờ!”

 

“Phải đó, với thanh danh của lệnh hiện tại, đừng đến những nhà môn đăng hộ đối, ngay cả nhà quan nhỏ đắn cũng chắc chấp nhận cưới.”

 

“Đại nhân chẳng lẽ nàng thất, là gả nhà phường con buôn tầm thường?”

 

Tưởng Bất Nghi sắc mặt lạnh như băng, tiện tay vớ lấy chiếc thớt gỗ bàn ném thẳng ngoài cổng.

 

Đám bà mối lập tức đuổi sạch, trong cơn tức giận thêu dệt đủ chuyện. Nào là Tưởng Di tâm cao mệnh bạc, vì ôm mộng trèo lên cành cao Tần Vương thành, nên mới tự chuốc lấy nghiệp báo với Yến Thừa Hạo. Lại kẻ ác miệng đồn rằng, nàng chủ động câu dẫn Yến Thừa Hạo, đó trở mặt chối bỏ...

 

Tuy Tưởng Bất Nghi lệnh cấm lan truyền, nhưng lời đồn ác ý vẫn lọt đến tai Tưởng Di.

 

Nàng suýt chút nữa kết thúc sinh mệnh để minh chứng sự trong sạch, may mắn Sở Nhược Yên kịp thời sai đưa nàng cung, mới ngăn bi kịch đau lòng .

 

“Tưởng , lời đồn chỉ thể dập tắt bởi thấu hiểu lẽ . Dù quyên sinh, với thiên hạ chẳng qua là bớt một câu chuyện để bàn tán, nhưng với trưởng của , đó sẽ là nỗi đau xé ruột xé gan!”

 

Tưởng Di rơi lệ lắc đầu:

 

“Nương nương, sợ những lời , chỉ sợ liên lụy đến trưởng, liên lụy thanh danh Tưởng phủ! Huynh chịu bao nỗi khổ cực mới ngày hôm nay, nếu vì liên lụy, còn thể cưới vợ nữa?”

 

Nhà họ Tưởng vốn là hàn môn nghèo khó, xưa nay danh môn thế gia coi trọng.

 

Giờ xảy biến cố như thế, đúng như lời mấy bà mối : nhà môn đăng hộ đối thì khinh miệt, nhà quan nhỏ đắn cũng chê bai!

 

Sở Nhược Yên day day trán, thầm nghĩ nếu còn biện pháp nào khác, chỉ đành để Yến Trừng ban hôn.

 

nghĩ , với tính cách cương trực và kiên cường của họ Tưởng, e rằng họ cũng sẽ chẳng cam tâm nhận lấy ân huệ ép gả từ hoàng quyền .

 

Khi nàng đang đau đầu suy tính, Chu ma ma bất ngờ bước bẩm báo:

 

“Nương nương, Tưởng đại nhân sai tới đón Tưởng cô nương hồi phủ, khách đến cầu .”

 

Sở Nhược Yên giật giật thái dương, Tưởng Di khổ:

 

“Lại là lão già lớn tuổi kẻ bệnh tật quái gở nào đến nữa chăng?”

 

Quả thực, gần đây kẻ đến cầu cho nàng chẳng ai là đoan chính bình thường.

 

Chu ma ma :

 

“Không ... là Mộc Tiểu tướng quân.”

 

“!!!”

 

Ngày hôm qua, Mộc Hạc Hiên đổi ca trực ở doanh trại phòng thủ, lập tức đưa Tổ mẫu đến thăm phủ họ Tào.

 

Chẳng rõ mật đàm gì với Tào đại phu nhân, mà khi bước thần sắc sáng bừng, cả ngày hôm dạo khắp phố phường, còn đích ghé Bát Bảo Hiên đặc biệt đặt một bộ trang sức điểm thúy tinh xảo.

 

Khắp kinh thành ai nấy đều đoán rằng, nhà họ Mộc sắp hỉ sự.

 

Chỉ là ai rõ là cô nương nào gả .

 

Ai ai cũng , của tướng quân nhà họ Mộc năm xưa từng bỏ trốn cùng khác, khiến thanh danh nữ quyến cả nhà tổn hại nặng nề. Đến nay, Mộc Phương Như tuy lớn nhất, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng vẫn thể xuất giá.

 

Mọi hiếu kỳ kéo xem, chỉ thấy từng đợt sính lễ trọng hậu như nước chảy ngừng rước thẳng phủ họ Tưởng.

 

---

Loading...