Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 410
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Bất Nghi lao , ôm lòng trong đau xót.
Đến nay vẫn lập gia thất, cốt chỉ vì sợ cảnh chị dâu em chồng bất hòa, nên gả . Nào ngờ hôm nay xảy tai họa , tức khắc hai mắt đỏ ngầu:
"Di nhi, Di nhi? Muội ?"
Mộc Hạc Hiên vỗ vai đầy sự cảm thông, khẽ:
"Xin Tưởng đại nhân yên tâm, lệnh chỉ kinh hãi, thể hề tổn thương."
Hàm ý trong lời chính là: Yến Thừa Hạo kịp gì thất tiết.
khi thấy vết lệ hằn gò má , cùng xiêm y xộc xệch, Tưởng Bất Nghi vẫn thể nén cơn thịnh nộ, bèn rút trường kiếm bên hông Mộc Hạc Hiên, xông thẳng tới Yến Thừa Hạo:
"Ngươi chính là kẻ bắt cóc ?"
Tưởng Bất Nghi là một văn thần, nắm giữ Ty Thiên Giám, xưa nay phong thái lạnh lùng thoát tục. giờ phút , đôi mắt đỏ rực trừng lên, khiến Yến Thừa Hạo kinh sợ đến mức vùng hạ ướt đẫm, cuống quýt xua tay:
"Không... , ! Aaa!"
Một tiếng thét t.h.ả.m thiết vang vọng, Tưởng Bất Nghi c.h.é.m rụng năm ngón tay của bằng một nhát kiếm.
Máu tươi tuôn xối xả, ngón tay đứt lìa rơi xuống. Ngay cả Mộc Hạc Hiên cũng ngờ quyết đoán tay như .
Thấy Tưởng Bất Nghi còn c.h.é.m nốt tay trái của , Mộc Hạc Hiên vội ngăn cản:
"Tưởng đại nhân xin bớt giận! Kẻ vẫn nên giao cho Hoàng thượng xử trí thì hơn!"
Dẫu cũng mang họ Yến, là hoàng quốc thích chân chính.
Nếu c.h.ế.t ngay tại chỗ , bất kỳ ai cũng khó mà ăn thỏa đáng!
Tưởng Bất Nghi trong cơn thịnh nộ cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo , kiếm về vỏ:
"Đại ân , Tưởng mỗ gì để cảm tạ. Tiểu tướng quân một nữa tay cứu giúp Tưởng gia chúng !"
Mộc Hạc Hiên chắp tay đáp lễ. Đợi Tưởng Bất Nghi bế rời , mới khinh bỉ liếc Yến Thừa Hạo đang quằn quại đất:
"Mau tìm đại phu cầm m.á.u cho . Năm ngón tay cũng nhặt cho đầy đủ, giao cả cho Tạ Chỉ Huy mang cung!"
"Tuân lệnh!"
"Còn nữa, chuyện hôm nay, một ai phép hé nửa lời."
Lời đe dọa của còn dứt, bên ngoài vang lên những tiếng kêu hoảng hốt.
Mộc Hạc Hiên chau mày bước nhanh ngoài, liền thấy vây kín, là dân chúng bên kỹ viện sát vách thấy động tĩnh chạy sang hóng chuyện.
Lòng Mộc Hạc Hiên chợt lạnh băng, đầu định hô to phép mang Yến Thừa Hạo ngoài.
muộn. Thuộc hạ dìu kẻ trần truồng khỏi phòng.
Trước tiên là một thiếu nữ bọc kín trong y phục, ôm , đó là một nam nhân trần như nhộng. Không cần cũng chuyện gì xảy .
Lưng Mộc Hạc Hiên toát mồ hôi lạnh, ánh mắt theo hướng Tưởng gia rời , hiện lên một tia u ám.
Đêm đó, trong hoàng cung, chẳng ai thể chợp mắt.
Mãi đến rạng sáng, Tạ Tri Châu mới nhập cung khải tấu:
"Bẩm Hoàng thượng, nương nương, tìm thấy . Mộc tiểu tướng quân kịp thời giải cứu, gây thành đại họa. ..."
Mọi đồng loạt nín thở, Yến Trừng hỏi:
" cái gì?"
"Bẩm, Tưởng Giám chủ trong cơn thịnh nộ mất lý trí, c.h.é.m đứt năm ngón tay của Yến Thừa Hạo."
"Cái gì?!" Lý Ngọc hình loạng choạng, suýt ngã quỵ. Yến Tín vội đỡ lấy bà , sắc mặt cũng đầy vẻ đau xót.
Năm ngón tay! Dù chữa lành, đời cũng trở thành phế nhân!
Đế Hậu hề để tâm đến thương tích, Sở Nhược Yên hỏi:
"Việc chắc hẳn để lộ ngoài chứ?"
Tạ Tri Châu lắc đầu:
"Hồi bẩm nương nương, e là khó lòng che giấu. Đêm qua, sự việc xảy ngay sát kỹ viện, nhiều dân chúng chạy xem náo nhiệt. Nương nương cũng rõ, nơi đó chính là nơi tin tức truyền nhanh nhất thiên hạ."
Lòng Sở Nhược Yên trở nên nặng trĩu.
Nếu đúng như , e rằng việc chỉ qua một đêm truyền khắp kinh thành .
Quả nhiên, chuyện động trời ở An Bình hẻm chỉ một đêm lan truyền đến ngõ ngách, phố lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-410.html.]
Dân chúng bàn tán xôn xao, rôm rả.
"Các vị tin gì ? Tiểu thư Tưởng gia tư thông với kẻ khác, bắt quả tang ngay tại trận!"
"Tư thông gì mà tư thông, nàng bắt cóc!"
"Dù là bắt cóc, nhưng qua một đêm, lúc khỏi đó xiêm y xộc xệch như thế, chắc chắn còn giữ thể trong sạch!"
"Chậc chậc, chuyện bại lộ, còn ai dám cưới nàng nữa đây?"
Dân chúng càng bàn luận càng hăng hái, chuyện nữ nhi nhà quan nhục luôn là đề tài nóng hổi. Các tửu lâu, quán cũng bỏ lỡ cơ hội, thi bịa đặt, thêm thắt đủ loại tình tiết phong nguyệt nhằm câu khách.
Còn kẻ gây họa lớn , rõ vì mang họ Yến , mà chẳng một ai nhắc tới.
Mũi dùi dư luận nhất thời đều chĩa về phía Tưởng Di.
Tại Tưởng phủ.
Sau khi tỉnh , Tưởng Di chịu ăn uống, chỉ ngơ ngẩn đó, lệ rơi ngừng.
Tưởng Bất Nghi cảnh mà đau lòng khôn tả, đành đích đến phủ Tạ gia, mời Tạ Dao Chi đến khuyên giải .
Tạ Dao Chi khẽ giọng dỗ dành:
"Tưởng , ăn chút gì , dù chỉ một chút thôi..."
Tưởng Di vẫn đáp lời, ngây dại ngoài cửa sổ.
Bỗng nàng khẽ cất lời:
"Tỷ Tước đang ở ngôi am nào, tỷ ?"
Tạ Dao Chi giật kinh ngạc, nàng tiếp lời:
"Muội xuống tóc, cùng Tỷ Tước tỷ tỷ tu hành. Tỷ xem, am đường liệu chịu nhận chăng?"
Mũi Tạ Dao Chi cay xè, đôi mắt nàng cũng đỏ hoe. Nàng hiểu rằng, những lời đàm tiếu ác ý bên ngoài rốt cuộc lọt đến tai Tưởng Di.
Nàng chỉ thể nắm c.h.ặ.t t.a.y , dịu giọng an ủi:
“Tưởng , chuyện tuyệt của , thể vì cớ mà tự hủy hoại bản …”
Tưởng Di rơi lệ, khẽ lắc đầu:
“Chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thân thể còn trong sạch, cả đời xem như hủy hoại … hủy hoại …”
Hai nữ nhân ôm rống, Tưởng Bất Nghi ngoài cửa, siết chặt bàn tay đến trắng bệch.
Trong Ngự thư phòng, bách quan vẫn đang dâng lời can gián.
“Bệ hạ! Yến Thừa Hạo c.h.é.m đứt năm ngón tay, xem như chịu trừng phạt thỏa đáng ! Nếu tiếp tục truy cứu, sợ rằng sẽ tổn hại đến thanh danh hoàng thất!”
“Hoàng thượng , huống hồ tiểu thư Tưởng gia cũng thương tổn thực sự, cùng lắm chỉ là mạo phạm, đến mức luận tội nặng!”
“Cầu xin Bệ hạ xử nhẹ tội danh!”
Đám đại thần do Bùi Kị cầm đầu đồng loạt thỉnh cầu khoan hồng cho Yến Thừa Hạo.
Kẻ thật lòng cho rằng đây là chuyện nhỏ, thì lo lắng cho danh dự gia tộc đế vương, nhưng nhiều hơn cả là những kẻ cho rằng Yến Trừng đang bảo vệ đường nên sức xu nịnh, a dua.
Yến Trừng thản nhiên đảo mắt một vòng, ánh cuối cùng dừng nơi Tào Dương:
“Ý kiến của Thủ phụ là gì?”
Tào Dương bước , cúi rạp :
“Khải bẩm Bệ hạ, thần cho rằng, việc nên hỏi ý nguyện của hại .”
Bùi Kị lập tức phản bác:
“Lời thỏa đáng. Yến Thừa Hạo quả thật tội danh bắt cóc, nhưng Tưởng Bất Nghi hỏi rõ đầu đuôi c.h.é.m đứt tay , chẳng lẽ tội? Sao thể chỉ lời từ một phía?”
Lời còn dứt, một giọng trầm lạnh vang lên từ ngoài cửa điện:
“Thần Tưởng Bất Nghi xin nhận tội! cũng cầu xin Bệ hạ xét xử công bằng, trả công đạo cho của thần!”
Chúng thần đồng loạt đầu , chỉ thấy Tưởng Bất Nghi thường phục, hai tay nâng mũ quan, tiến bước điện.
Bùi Kị giật , vội vàng giải thích:
“Tưởng đại nhân, bản quan tuyệt ý , chỉ là sự việc xảy , nếu truy cứu thêm cũng chỉ thêm vô ích. Chi bằng hãy hóa giải ân oán, dẹp yên dư luận thì hơn!”
Tưởng Bất Nghi lạnh lùng y:
“Chẳng lời Bùi đại nhân ‘hóa giải ân oán’ là ý gì?”
“Đó là… gả lệnh cho Yến Thừa Hạo! Cứ tuyên bố hai vốn hôn ước, chuyện xảy ở An Bình hẻm chỉ là một sự hiểu lầm! Làm như giữ thanh danh cho lệnh , hoàng thất mất mặt, đôi bên đều lợi, vẹn cả đôi đường!”
---