Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 406

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Bẩm phụ , xin chọn vài dung mạo tương tự, huấn luyện theo phong thái của Hoàng hậu.”

 

Dẫu đường đời còn dài, Tân đế đang độ tráng niên, ai dám đoán tương lai sẽ xảy biến cố gì.

 

Sau lễ sắc phong Hoàng hậu, tiếp đến là yến tiệc khoản đãi bá quan văn võ.

 

đó, thánh chỉ ban rào rào như nước chảy:

 

“Truy phong vong thê của Sở Quốc Công là Giang thị Nhất đẳng Quốc phu nhân!”

 

“Phong Nhị tiểu thư của Sở Quốc Công – Sở Nhược Âm Hoa Âm Quận chúa, ban thực ấp ba trăm hộ!”

 

“Phong Tam tiểu thư của Sở Quốc Công – Sở Nhược Lan Hoa Lan Quận chúa, ban thực ấp ba trăm hộ!”

 

“Phong chính thê của Tể tướng Tào là Sở thị Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân…”

 

Một đạo thánh chỉ ban xuống, ngay cả Sở gia nhị phòng như Sở Đình Phong, Lâm Vận Thi cũng đều tên trong danh sách.

 

Tính luôn cả Tiểu Giang thị vốn là Nhất phẩm cáo mệnh, gần như bộ Sở gia đều ban thưởng.

 

Ngược , xuất của Tân đế là nhà họ Yến thì ai phần, ngay cả ruột là Yến Chiêu cũng chẳng ban thưởng gì.

 

“Nhị phòng, tam phòng thì thôi , Tiểu Lục, ngay cả cũng phần nào?”

 

Sở Nhược Yên nhịn mà hỏi một câu, Yến Trừng đáp như lẽ đương nhiên: “Đại trượng phu nam nhi chí lớn, công danh tự phấn đấu mà , lẽ nào dựa dẫm nữ quyến mà nên chuyện?”

 

Sở Nhược Yên nghẹn lời, nhớ tới đường Sở Đình Phong đang điều sang Bộ Công nhậm chức, đành âm thầm lắc đầu.

 

Yến Trừng quả thực là thiên vị thái quá

 

“Vậy còn Văn Cảnh? Nó là con trai độc nhất của đại ca, chẳng lẽ cũng cho gì?”

 

Yến Trừng nhướn mày, lúc thấy tiếng Phương quản sự hô lớn: “Ôi chao tiểu tổ tông ơi, cẩn thận một chút, chậm thôi!”

 

Chỉ thấy Yến Văn Cảnh lao thẳng tới, định nhào lòng Sở Nhược Yên, ai ngờ tới nơi thì gáy túm , Yến Trừng xách bổng lên: “Tam thẩm của con đang mang thai, thô lỗ như thế.”

 

Cục bánh trôi mè đen “ồ” một tiếng, ngẩng đầu Sở Nhược Yên ngọt lịm: “Tam thẩm, đừng trách Tam thúc thúc, là con cho phong đấy! Phụ từng , nam tử tự phấn đấu mà thứ! Văn Cảnh giống ông nội, phụ và Tam thúc thúc, tự lập chiến công, giành tước vị!”

 

Sở Nhược Yên mỉm xoa đầu nó, bỗng sững : “Lập chiến công? Con định…”

 

Nàng sang Yến Trừng , y nhẹ: “Nàng chẳng từng ? Văn Cảnh hợp văn quan, ngược hợp đường võ tướng.”

 

Quả thật nàng câu , nhưng là trong đêm tái giá, khi tưởng chẳng còn sống bao lâu nữa…

 

“Chàng còn nhớ …”

 

“Lời của phu nhân, dám quên?” Yến Trừng cúi hôn lên khóe trán nàng, Yến Văn Cảnh trộm, lớn tiếng : “Tam thẩm! Con với Tước Ngốc , con lớn lên sẽ đại tướng quân bảo vệ quốc gia như ông nội và phụ , còn Tước Ngốc văn nhược yếu ớt, cứ văn quan như cha nuôi và Cố đại nhân, một văn một võ, cùng phò trợ trong bụng !”

 

Mặt Sở Nhược Yên đỏ ửng, tim mềm nhũn như nước.

 

Nàng mà may mắn đến , gặp nhà họ Yến – từ thúc đến cháu – đều là những bụng như thế?

 

Trong cung yến.

 

Thánh chỉ ban xong, xung quanh Sở Hoài Sơn liền tụ tập đông đảo quan viên đến chúc mừng.

 

hân hoan: “Sở Quốc Công thật phúc phận! Có thể thu nhận nữ nhi như Hoàng hậu nương nương, còn tìm rể quý như Hoàng thượng!”

 

Hoài niệm năm xưa, dẫu cho Sở gia gả nữ nhi thiên hạ ca tụng khí tiết, nào ai ngờ vị tàn phế lang quân chẳng những hồi phục, mà còn vươn lên, đạt đến địa vị khiến ngưỡng vọng?

 

Trong lòng Cố Dự dâng lên vị chua chát khó chịu. Nguyên nhân là do ông từng nhắm Hoàng hậu con dâu tương lai, còn định tác hợp cho tiểu nhi tử Cố Bỉnh Chi, ai dè nay nàng trở thành Quốc mẫu, là bậc mẫu nghi thiên hạ!

 

Dù là chân tình giả ý, Sở Hoài Sơn vẫn giữ nụ ôn hòa đáp lời chúc tụng.

 

Cho đến khi buột miệng hỏi: “Sở đại nhân, lão phu nhân của ngài thấy ? Ngày đại hỷ như hôm nay, vì thiếu vắng bà lão?”

 

Mọi bấy giờ mới chợt nhớ , quả thực Sở Hoài Sơn còn một vị mẫu thể ốm yếu, mà dường như trong thánh chỉ ban thưởng cũng hề đề cập tới bà?

 

Sắc mặt Sở Hoài Sơn chùng xuống. Tiểu Giang thị vội tiếp lời: “Chư vị đại nhân lẽ rõ. Mấy hôm , tiểu thư ruột thịt thất lạc lâu của lão gia – Quận chúa Nhu Mẫn – trở về phủ, mẫu vì quá đỗi vui mừng nên bệnh cũ tái phát, thành thể hiện ở đây …”

 

Lời lẽ quả thật khéo léo, uyển chuyển.

 

Sự thật là, khi Nhu Mẫn rước về phủ đến một canh giờ, Sở lão phu nhân lập tức xông , lớn tiếng mắng nhiếc, một mực đòi đuổi nàng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-406.html.]

Năm xưa bà vốn căm thù Giang thị, ghét lây cả Sở Nhược Yên. Nào ngờ Sở Nhược Yên ngày càng sống , khiến bà uất nghẹn trong lòng. Mãi đến một ngày, khi nhi tử Sở Nhược Yên cốt nhục của Sở gia, mà Nhu Mẫn mới là đích nữ.

 

Thế là cơn tức giận tích tụ bấy lâu lập tức tan biến. Thì nữ nhi do Giang thị sinh , sống cũng là điều thường tình.

 

Bởi , khi thấy Nhu Mẫn vẻ điên điên khùng khùng, Sở lão phu nhân mừng như điên. Ai dè, kịp mắng mấy câu cho hả , bà lên cơn đau tim, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

lúc , Doãn công công tủm tỉm đến: “Sở Quốc Công cùng chư vị đại nhân đang đàm luận chuyện gì mà vui vẻ đến ?”

 

Mọi vội vàng hành lễ: “Bái kiến Doãn công công!”

 

Phải vị Doãn Thuận công công thật cách chọn chủ. Thời Tiên Đế ngài cận kề, nhiều kẻ đỏ mắt ghen tị. Sang triều đại mới, ngài sắc phong Tổng quản Đại nội, quả thực là mệnh lớn, phúc trạch sâu dày!

 

Sở Hoài Sơn tiến lên nghênh đón: “Thỉnh Công công. Chẳng Hoàng thượng thánh dụ gì cần dặn dò?”

 

Doãn Thuận đáp lời: “Vẫn là Sở Quốc Công thấu hiểu thánh tâm nhất. Hoàng thượng quả lời nhắn gửi: Quốc Công gia và Quận chúa Nhu Mẫn thất lạc nhiều năm, nay đoàn tụ là chuyện đại hỷ. Bởi , ngoài phong hiệu Quận chúa, Hoàng thượng còn ban thưởng thực ấp năm trăm hộ, đồng thời lệnh Trương viện phán chẩn trị chứng mù lòa cho nàng, thỉnh Quốc Công gia yên lòng.”

 

Toàn Sở Hoài Sơn khẽ run lên vì xúc động: “Thần xin tạ ơn Hoàng thượng!”

 

Có thực ấp năm trăm hộ, dẫu mai ông từ quan về vườn, đời của Nhu Mẫn cũng nơi an lập mệnh.

 

Huống hồ, nếu chứng mù lòa chữa khỏi, thì còn gì hơn…

 

Doãn công công chắp tay từ biệt. Ở phía nữ quyến, những quý nữ, mệnh phụ thánh ân liền khỏi ghen tị đỏ mắt.

 

Dựa hưởng đặc ân lớn đến ?

 

Chỉ vì công nuôi dưỡng Hoàng hậu, mà cả phủ Sở Quốc Công hưởng vinh hoa phú quý, như diều gặp gió thăng tiến.

 

Ngay cả một Quận chúa Nhu Mẫn hề liên can, cũng sắc phong và ban thực ấp.

 

“Hoàng thượng thật sự quá ưu ái Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ sợ nàng điều gì đó…”

 

Lời còn dứt một tỷ thiết bịt miệng: “Chớ hồ ngôn loạn ngữ! Hoàng thượng yêu trọng Hoàng hậu, là chuyện đại hỷ!”

 

, Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng từng sinh tử, là phu thê đồng cam cộng khổ, bậc xứng đôi lứa!”

 

“Ta còn đồn, khi sắc phong Hoàng hậu, vạn dân dâng thư thỉnh cầu đăng vị, là lòng dân quy phục đó!”

 

“Chưa kể đến dung mạo tuyệt thế của Hoàng hậu nương nương, so với chúng , quả là khác biệt một trời một vực…”

 

Kẻ tung hứng, hết lời ca tụng, như thể quên mất cái ngày nàng mới xuất giá, chính họ còn nhạo đường đường là đích nữ Quốc Công phủ gả cho một kẻ tàn phế.

 

Tại một góc khuất của yến tiệc, Tưởng Di gượng lắc đầu, đoạn tiến đến chiếc bàn ở góc khuất : “Tạ tỷ tỷ, ?”

 

Tạ Dao Chi tiều tụy ngẩng đầu, nàng miễn cưỡng: “Hóa là Tưởng … Muội yên tâm, vẫn . Dù Tạ gia đoạt tước vị, nhưng trưởng vẫn giữ chức Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã ty, chứng tỏ Hoàng thượng vẫn ruồng bỏ chúng …”

 

Tưởng Di nắm lấy tay nàng, khẽ thở dài: “Ai, chuyện của tỷ tỷ cũng qua. Ai nấy đều ngờ sự tình thành nông nỗi …”

 

Nhắc đến Tước Linh, vẻ mặt Tạ Dao Chi càng thêm day dứt: “Đừng nữa, Tưởng . Tất cả là của . Ta sớm Tổ mẫu bất mãn với tẩu tử… , với tỷ tỷ , nhưng sức ngăn cản, trái còn mải mê đắm chìm trong chuyện cầu . Kết quả thì , Tạ gia mất tước, vị công tử nhà Hàn đại nhân cũng gửi hưu thư. Quả là báo ứng nhãn tiền.”

 

Nàng từng xem mắt với Đại công tử Hàn Trí Viễn. Dù khù khờ, nhưng nàng ý, còn bất chấp sự phản đối của Tổ mẫu mà cầu xin phụ , trưởng định . Ai ngờ chỉ vài ngày khi Tạ gia đoạt tước, bên Hàn gia liền đưa tới một phong thư hủy hôn.

 

Tưởng Di cũng khuyên giải thế nào, đành an ủi: “Tạ tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm. Huynh trưởng của chẳng cũng từng Tiên Đế giáng xuống thứ dân vì đoán thiên tượng của phản quân ? khi Tân Đế đăng cơ, lập tức triệu trở . Người xưa câu, núi cùng đường lối, chợt thấy sáng rực thôn xóm.”

 

Chữ “thôn xóm” còn kịp thốt , bỗng nhiên vai nàng đau điếng, như một lực mạnh va , khiến nàng loạng choạng lùi phía .

 

“Tưởng !”

 

Tạ Dao Chi kinh hô một tiếng, chỉ kịp thấy thể Tưởng Di đang chới với ngả về phía .

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bức tranh cuộn bỗng vươn , kịp thời đỡ lấy vòng eo mảnh dẻ của nàng, khiến nàng tránh khỏi việc ngã sõng soài nền đất.

 

“A!”

 

Tưởng Di vững trở , kinh hồn vẫn định, vội hành lễ: “Đa tạ vị… tướng quân đây tay tương trợ?”

 

Người dùng bức họa cứu nàng là một thiếu niên tướng quân tuổi còn trẻ. Khoác bộ giáp bạc sáng loáng, dung mạo tuấn tú đến mức chân thực, tựa như nhân vật bước từ bức tranh thủy mặc.

 

Má thiếu nữ ửng hồng. ngay lưng, một tiếng quát ngang ngược chợt vang lên: “Hừ! Vật gì mà dám cản đường bổn gia, chẳng lẽ gia đây họ Yến, là hoàng quốc thích ?!”

 

Thiếu niên tướng quân mỉa mai: “Ai mà chẳng ? Đại công tử Yến Thừa Hạo của tam phòng Yến gia, mấy hôm nay đại danh của ngài vang khắp kinh thành !”

 

Yến Thừa Hạo nổi giận: “Mộc Hạc Hiên! Ngươi đừng tưởng lập chút công lao hèn mọn mà tự mãn! Ta cho ngươi , ngươi chẳng qua là một con ch.ó tay đường ! Ngươi...” Lời dứt, bỗng thấy Tưởng Di nghiêng , làn da trắng như tuyết, môi son tựa cánh chu sa, đôi mắt ngập nước như phủ một làn sương khói, chỉ thoáng qua hằn sâu tâm trí !

 

Yến Thừa Hạo lập tức xông tới: “Vị cô nương đây là tiểu thư nhà ai? Tôn danh là gì?”

 

---

Loading...