Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta nợ nàng ư?
Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ nhếch lên, lộ rõ vẻ giễu cợt. Nàng suýt chút nữa bật thành lời: Nếu , thì dứt khoát vĩnh viễn đừng hòng bước khỏi nơi nữa.
Song nàng chợt nghĩ một điều, lập tức phân phó:
“Mau dò xét, xem gần đây Nhu Mẫn những gì.”
Cung nhân khúm núm lời, chẳng bao lâu trở về hồi bẩm:
“Bẩm nương nương, Quận chúa Nhu Mẫn từ khi giam lỏng ở Dực Khôn cung thì hành xử an phận, mỗi bữa đều dùng hết thức ăn, chỉ điều ngỏ ý thêu thùa…”
“Thêu thùa ư?” Sở Nhược Yên khẽ nheo đôi mắt phượng . Cung nhân vội vàng bẩm:
“Xin nương nương yên tâm, nữ quan Thượng Tú cung hằng ngày đều tự giám sát. Sau khi thêu xong, bộ khung thêu, kim chỉ đều thu hồi nghiêm ngặt, tuyệt đối lưu bất kỳ vật gì.”
Đây vốn là lệnh dặn dò từ , cốt là để đề phòng Nhu Mẫn ý tự hại hại khác, do đó trong Dực Khôn cung tuyệt đối phép lưu bất kỳ vật gì thể gây nguy hiểm.
Thế nhưng, nhớ những thủ đoạn hiểm độc xưa nay của Nhu Mẫn, Sở Nhược Yên vẫn cảm thấy chuyện hề đơn giản như . Nàng :
“Ma ma, bà hãy tự đến Thượng Tú cung một chuyến, kiểm tra kỹ lưỡng những dụng cụ nàng từng sử dụng, xem điều gì bất thường chăng.”
Chu ma ma lệnh ngay. Ở bên cạnh, Ngọc Lộ bĩu môi đầy khinh thường:
“Nương nương cần gì hao tâm tổn sức vì tiện nhân đó? Nếu thực sự thể giải quyết, cứ giam lỏng nàng vĩnh viễn , dù Quốc công gia cũng sẽ trách tội .”
Sở Nhược Yên khổ:
“Phụ sẽ trách cứ , nhưng chắc chắn sẽ tự trách chính . Bởi lẽ, trong lòng ông vẫn luôn mang nặng nỗi hổ thẹn và áy náy đối với Nhu Mẫn…”
Đang dở, Chu ma ma trở về, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng:
“Nương nương đoán quả sai. Những dụng cụ thêu thiếu sót món nào, duy chỉ một góc khung thêu cạy phá, hẳn là nàng lấy một mảnh gỗ nhỏ.”
“Mảnh gỗ ư?”
Ánh mắt Sở Nhược Yên lập tức trở nên sắc lạnh. Ngọc Lộ vội đưa tay che lấy miệng:
“Chẳng lẽ… nàng định nhân cơ hội gặp để hành thích ?”
Nàng trầm ngâm một lát khẽ lắc đầu:
“Nàng mù lòa, hành thích cũng khó mà trúng đích, huống hồ hiện giờ cũng dẫn đường, nàng nào cơ hội tay, trừ phi…”
Khi nghĩ đến một khả năng kinh khủng nào đó, nhớ tới câu cảnh báo của Liễu Không, lòng nàng bất giác trở nên lạnh lẽo.
“Người , mau mời Sở Quốc công tiến cung ngay!”
Dực Khôn cung.
Nhu Mẫn đang tháp, thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài thì trong lòng khỏi bừng lên niềm vui sướng điên cuồng.
Tới , cuối cùng kẻ cũng tới !
Nàng siết chặt mảnh gỗ nhỏ trong lòng bàn tay, chờ bóng bước , liền bật lạnh lẽo:
“Sở Nhược Yên, rốt cuộc ngươi cũng chịu đến gặp !”
Ánh mắt nữ tử chỉ thoáng lướt qua một tia lạnh nhạt và châm chọc:
“Chẳng ngươi yêu cầu đích tiễn ngươi hồi phủ ? Vậy thì thôi.”
“Khoan !” Đôi mắt phủ một lớp màng đục của Nhu Mẫn khẽ đảo, ánh mắt xoay chuyển. “Trước khi rời , hai câu với ngươi.”
“Không !” Chu ma ma vội vàng thốt lên phản đối, nhưng Sở Nhược Yên khoát tay hiệu:
“Các ngươi lui xuống hết .”
Chẳng bao lâu , tiếng bước chân lui hẳn ngoài điện. Nhu Mẫn cẩn thận lắng , xác định còn một ai mới chịu cất lời:
“Sở Nhược Yên Sở Nhược Yên, đến nông nỗi , trong lòng ngươi vẫn hề cảm thấy chút áy náy nào với ?”
“Ta cớ gì mang nỗi áy náy đối với ngươi?”
“Ngươi cướp đoạt phận của , chiếm giữ tổ ấm suốt hơn mười năm ròng, khiến lưu lạc nơi Ngũ Đài sơn khổ sở qua ngày, còn đành chịu mù lòa hai mắt, ngươi chẳng lẽ mảy may thấy hối ? Nếu vì ngươi, đích nữ phủ Quốc công là , gả cho Yến Trừng là , trở thành phu nhân Tể tướng tiền triều, và là Hoàng hậu của ngày hôm nay, cũng là !”
Sở Nhược Yên bật thành tiếng, ánh mắt bình tĩnh:
“Ngươi vẫn luôn ôm giữ suy nghĩ đó ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-404.html.]
“Chẳng lẽ ? Ngươi cướp cuộc đời , còn mặt mũi mà vênh mặt càn rỡ mặt ? Sở Nhược Yên, ngoài đều ngươi lương thiện, nhưng trong mắt , ngươi giả dối đến cực điểm! Tất thảy đều ngươi lừa gạt, kể cả cha ngu của , cũng ngươi xoay vòng trong lòng bàn tay!”
Thân ảnh bên cạnh Sở Nhược Yên tức khắc cứng đờ, lộ vẻ đau đớn nên lời.
Sở Nhược Yên khẽ rũ mi mắt:
“Nếu ngươi cố chấp nghĩ , thì cứ nghĩ thế . Dù nể mặt phụ , sẽ truy cứu những gì ngươi , cũng sẽ đưa ngươi về, để ngươi an sống quãng đời còn bình yên.”
“Ha! Muộn , quá muộn !” Nhu Mẫn cuối cùng cũng thốt hết những lời vẫn đè nén bấy lâu, lớn đầy khoái trá:
“Sở Nhược Yên, khác với những nữ nhân tầm thường khác, cái gì , ngươi cũng đừng hòng ! Ngươi thử đoán xem, nếu c.h.ế.t ở đây, thì phụ liệu nghi ngờ, rằng chính ngươi hãm hại chăng?”
Lời dứt, mảnh gỗ lập tức dí sát cổ họng. Thiếu nữ mù điên dại, dường như đang mong chờ phản ứng hoảng loạn từ đối phương.
Tiếc rằng, hề .
Sở Nhược Yên chỉ lạnh lùng ả:
“Quả nhiên, ngươi mượn cớ thêu thùa để cạy mảnh gỗ , là mượn tay khác để hãm hại .”
Dù trăm ngàn lý do để biện minh, chỉ cần Nhu Mẫn c.h.ế.t ở đây, thì Sở Hoài Sơn nhất định sẽ cho rằng chuyện liên quan đến nàng.
Dù đến mức báo thù, cũng chắc chắn sinh lòng xa cách, phụ tử tình thâm nhất định sẽ đứt đoạn.
Thế mới hiểu rõ câu : “ như m.á.u mủ nhưng xa cách nhất”, là mất , mà là mất tình .
Quả là độc kế!
“ , hao tâm tổn trí bao nhiêu ngày mới nghĩ kế thế để báo thù! Sở Nhược Yên, ngươi chẳng tự xưng là hiếu thuận ? Vậy càng để ngươi tận mắt thấy phụ mà ngươi hiếu thuận sẽ hận ngươi thấu xương! Còn Sở Hoài Sơn, xứng cha! Ta sống trong hối hận từng ngày từng đêm, hối hận vì năm xưa đưa , hối hận vì nuôi dưỡng ngươi!”
Nhu Mẫn dùng lực đ.â.m xuống.
“Bịch!” Có quỳ sụp xuống nền đất.
“Nhu Mẫn, đáng ? Vì trả thù mà ngay cả tính mạng cũng cần nữa ư?” Giọng già nua đầy đau khổ. Hai tay Nhu Mẫn run rẩy, mảnh gỗ rơi lạch cạch xuống đất.
“Sở Hoài Sơn? Sao ở chốn ?!!”
Người ở đây… chẳng nghĩa là thấy tất cả ?
Vậy toan tính khổ tâm của nàng, kế hoạch báo thù cuối cùng … chẳng hóa thành bọt nước ?
“Là nương nương gọi tới đây. Ban đầu còn tin ngươi thể những chuyện động trời như , chẳng ngờ ngươi thà c.h.ế.t cũng hãm hại nàng … Nhu Mẫn, ngươi thật sự sai lầm đến mức đáng sợ! Sao chịu nghĩ kỹ xem, nếu nàng thực sự với ngươi, thì còn giữ ngươi ở với danh vị quận chúa chứ!”
Sở Hoài Sơn đau lòng khôn xiết, mà đầu óc Nhu Mẫn trống rỗng.
Nàng run rẩy như điều gì đó, song thể co giật dữ dội, khóe môi ngừng trào bọt trắng.
Sở Hoài Sơn biến sắc:
“Nhu Mẫn! Nhu Mẫn?! Mau truyền thái y!”
Đêm đến, Dưỡng Tâm điện.
Khi Yến Trừng trở về, thấy nương tử đang tựa tháp, nét mặt lộ rõ sự mỏi mệt.
Hắn đau lòng bước tới, nhẹ hôn lên trán nàng:
“A Yên, Nhu Mẫn điên .”
Sở Nhược Yên thoáng sửng sốt, ngẩng mắt lên. Nam nhân cũng chẳng giấu giếm:
“Là lệnh cho Ảnh Vệ hạ thủ. Nữ tử một ngày trừ họa căn, một ngày còn là tai ương. G.i.ế.c thì tiện, thì để nàng sống trong mê , tránh rước thêm tai họa cho nàng và nhạc phụ.”
Sở Nhược Yên trầm mặc thật lâu, khẽ thì thầm:
“Cảm ơn … Đáng lý nên từ sớm .”
Oán khí sâu nặng trong lòng Nhu Mẫn hóa thành ma chướng, còn lối thoát.
Thế … khi là một kết cục nhất.
Hôm , bách quan cùng thượng tấu, thỉnh phong Vân thị Hoàng hậu.
Ngày tiếp theo, Hoàng đế hành tế cáo trời đất, tổ miếu. Sắc phong Tể tướng Tào Dương Chính sứ, Lễ bộ Thượng thư Từ Yến Phó sứ, mang theo sách phong và ngọc tỷ, dẫn Loan nghi vệ tiến Khôn Ninh cung, long trọng tuyên sắc phong:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu :
Trẫm kế thừa Thiên mệnh, nối tiếp nghiệp lớn tổ tông, bên ngoài chấn hưng võ công, bên trong định luân thường đạo lý. Nay phong Vân thị, ái nữ của Nhiếp chính vương, nghĩa nữ phủ Sở Quốc công, sinh nơi danh môn, tính tình ôn lương, cử chỉ trang nhã, am tường lễ pháp, tài đức vẹn . Nay thuận thiên mệnh, sách lập Vân thị Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, cùng chung đại nghiệp. Khâm thử!”
---