Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 401
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:08:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quần thần đồng loạt ngoái đầu , chỉ thấy một nam tử vận triều phục màu hồng thẫm, chính là Tô Đình Quân, bước đại điện.
Từ khi tân đế đăng cơ, một bộ phận quan viên miễn chức, kẻ lưu đày thì lưu đày, nhưng phần lớn vẫn giữ nguyên chức vụ cũ, Tô Đình Quân cũng ngoại lệ. Thế nhưng vẫn trở về báo danh tại Thuận Thiên phủ, vẫn luôn đóng cửa ngoài. Phủ doãn Thuận Thiên vì tiếc tài năng của nên giấu nhẹm tấu lên, thành hôm nay mới là đầu tham triều.
Hắn tiến đến điện, mặt chút biểu cảm, hành đại lễ:
“Bẩm Bệ hạ, cổ ngữ câu: Thủy khả tải chu, diệc khả phúc chu (Nước thể nâng thuyền, cũng thể lật thuyền). Nay Bệ hạ bất chấp can ngăn của quần thần, khăng khăng phong Vân thị hậu, há chẳng sợ giẫm vết xe đổ của Trụ vương nhà Thương, U vương nhà Chu ?”
“Lớn mật!”
Yến Trừng lạnh giọng quát lớn. Hắn dám ví trẫm với Trụ vương, U vương, A Yên của trẫm là ai? Là Đát Kỷ Bao Tự đây?
Trong điện lập tức lạnh như sương, Tào Dương cũng sa sầm nét mặt:
“Tô đại nhân, xin hãy thận trọng ngôn từ! Sao thể so sánh Bệ hạ với hôn quân Trụ – U chứ?!”
Tô Đình Quân ngẩng cao đầu, bất khuất lùi bước. Một lão Ngự sử bên như chợt nhớ điều gì, liền tiến lên tấu:
“Bệ hạ! Tô đại nhân chí ! Trụ vương vì sủng Đát Kỷ mà dẫn đến vong triều nhà Thương, U vương vì Bao Tự mà đốt lửa Ly Sơn, hủy hoại cơ nghiệp tám trăm năm nhà Chu! Xin Bệ hạ chớ vì sắc mà mê , khiến giang sơn xã tắc lâm cảnh lụn bại!”
Phó Kỵ, Đại lang Phó gia, tân nhiệm Binh bộ Thượng thư, cũng phụ họa:
“Bệ hạ, vi thần cho rằng lời Ngự sử sai. Hơn nữa, Vân thị mang huyết mạch tiền triều, vạn nhất tư tâm, chẳng sẽ khiến thiên hạ đại loạn ? Kính xin Bệ hạ tam tư, chọn hiền đức khác hậu vị!”
Mưu đồ hồ ly rốt cuộc lộ rõ. Quả nhiên, cho đến tận lúc , Phó gia vẫn từ bỏ ý định đưa Phó Băng Khanh nhập cung.
Có khơi mào, các đại thần cũng lượt . Có thực tâm lo lắng về thế Vân thị, kẻ thừa cơ đục nước béo cò, ép Hoàng thượng mở miệng nạp phi, càng nhiều kẻ dò xét ranh giới cuối cùng của vị đế vương ...
Yến Trừng đảo mắt một vòng, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo:
“Chư khanh như , chẳng lẽ trẫm chuyên sủng một là sai lầm ? Nếu theo ý chư khanh, trẫm nên chọn hiền đức khác hậu, nên nạp phi ?”
Tào Dương trong lòng giật thót, rõ kẻ sắp đại họa lâm đầu.
Quần thần vẫn nhận hiểm họa, vẫn mặt mày hớn hở khom :
“Bệ hạ thánh…”
Chữ “minh” còn kịp thốt khỏi miệng, chỉ một tiếng lạnh vang vọng. Vị đế vương long ỷ chậm rãi cất lời:
“Chư khanh quan tâm đến hậu cung của trẫm như , trẫm cũng nên nghĩ cho chư khanh một chút mới đạo. Vậy thì, truyền chỉ xuống, phàm là những ai hôm nay dâng lời can gián, nếu thê thất hoặc chỉ một chính thê, trong vòng ba ngày cưới đủ mười phòng. Trẫm xem, nhiều vợ nhiều rốt cuộc là phúc sự ?”
Lời dứt, triều đường lập tức nhốn nháo.
Vị lão Ngự sử một vị chính thê nổi danh là hung hãn, cuống quýt bước khỏi hàng:
“Bệ hạ, chỉ e chuyện e rằng thỏa đáng…”
“Ồ? Các khanh quan tâm việc nội trạch của trẫm, trẫm thể quan tâm việc riêng của chư khanh ? Giám sát Ngự sử đài chẳng thường ‘lấy gương thì mất’ ư? Vậy xin chư khanh gương , để trẫm thể soi rõ mất.”
Lão Ngự sử á khẩu, thốt nên lời, chỉ còn cúi rạp khấu đầu liên tục.
Phó Kỵ cùng vài quan viên khác âm thầm thở phào, may mà bọn họ vợ ...
Nào ngờ ý niệm đó kịp lóe lên, vị đế vương thản nhiên cất lời:
“Còn những ai cưới vợ nạp , thì lệnh cho chính thê giao quyền quản gia. Dù chuyên sủng một là sai, cứ để các thê luân phiên cầm ấn quản gia, khỏi sinh thiên lệch.”
Lần , triều đình tựa như dội một gáo nước lạnh, nhốn nháo cả lên. Chính thê của các đại thần đều là nữ tử danh môn vọng tộc, nếu thật sự giao ấn quản gia cho kẻ khác, chẳng sẽ khiến nhà nhà đại loạn ư?
Những kẻ nãy còn hùa theo phụ họa đều quỳ rạp đất, liên tục cầu xin Bệ hạ thu hồi thánh chỉ.
Ngay cả Phó Kỵ cũng vội vàng cúi thấp , dám nhắc đến chuyện tuyển tú nạp phi nửa câu.
Tào Dương trông thấy mà thầm lật trắng mắt, mấy vị đại nhân đúng là quá coi thường Yến Trừng .
Một vị Hoàng đế xuất võ tướng, thể dễ dàng để đám văn thần ba tấc lưỡi thao túng?
Bọn họ cho Hoàng hậu an tọa bàn tiệc, thì sẽ lật đổ cả bàn tiệc, xem kẻ nào còn dám !
Tô Đình Quân đám đại thần mới nghĩa chính ngôn từ, lúc đụng đến lợi ích bản liền lập tức quỳ gối cầu xin, trong lòng thầm rủa: đám vô sỉ, cốt khí!
Từ khi tin Yến Trừng đoạt vị, hạ quyết tâm, đưa Trường Nhạc quận chúa rời khỏi tên nghịch thần tặc tử !
Giờ phút , quyết tuyệt, cất cao giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-401.html.]
“Bệ hạ!”
Hàng vạn ánh mắt đồng loạt về phía , chỉ :
“Bệ hạ lập hậu, chẳng lẽ quên rằng, ở tận nơi chùa Ngọa Phật vẫn còn một vị Thái hoàng thái hậu tại thế?!”
Triều đường thoáng chốc im lặng như tờ, đáy mắt Yến Trừng chợt nổi lên hàn ý thấu xương!
Phó Kỵ kịp phản ứng, vội tiếp lời:
“Bệ hạ! Tô đại nhân nhắc cũng đúng, lão phu nhân nhà họ Yến vẫn đang ở chùa Ngọa Phật.”
Chưa dứt lời ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế lườm cho nghẹn họng, đành nuốt lời trở .
Chỉ thấy Yến Trừng gằn từng tiếng, mắt thẳng Tô Đình Quân:
“Ngươi… … c.h.ế.t.”
Dưỡng Tâm điện.
Sở Nhược Yên đang xem thoại bản thì cung nhân vội vã tiến , khải bẩm chuyện xảy tại tiền triều.
Nàng sững một thoáng, Ngọc Lộ trở về mắng:
“Tô đại nhân ý gì? Nương nương nhà chúng chọc giận ? Sao hãm hại như thế!”
Lúc một tiểu thái giám tiến :
“Nương nương, nhị tiểu thư nhà họ Diêu, Diêu Tình, cầu kiến!”
Sở Nhược Yên nhướng mày, sai đưa nàng .
Diêu Tình bước điện liền quỳ sụp xuống:
“Nương nương! Xin hãy cứu lấy Tô đại nhân!”
Sở Nhược Yên khẽ nhíu đôi mày liễu, nhưng tỏ rõ thái độ. Diêu Tình liền dập đầu hai cái thật mạnh, viền mắt đỏ hoe:
“Nương nương, năm đó Tiên đế định sai Tô đại nhân dẫn binh đ.á.n.h Bệ hạ, chính Tô đại nhân lấy cớ lâm bệnh nên mới . Xin nương nương nể tình hề xuất binh, mà cứu lấy !”
Sở Nhược Yên chỉ thản nhiên :
“Tô đại nhân là chính trực thà c.h.ế.t khuất phục. Chẳng lẽ thực sự vì bệnh mà thể xuất quân ?”
Diêu Tình khẽ run, phủ phục hồi lâu mới lên tiếng:
“Nương nương, nếu hết, càng nên hiểu rõ, thế là vì điều gì...” Nói ngẩng đầu, ánh mắt đầy bi ai, “Tất cả, đều là vì !”
“Vô lễ!”
Chu ma ma quát lớn, “Thần tử dám mơ tưởng thê tử quân vương, nhị tiểu thư Diêu gia, lời ngươi nhất là suy nghĩ cho kỹ!”
Chỉ cần một chữ trong những lời truyền đến tai Hoàng thượng, tất sẽ sinh ngờ vực!
Diêu Tình cũng nhận lỡ lời, lập tức dập đầu:
“Nương nương, là dân nữ lỡ lời! dân nữ thực sự khuyên ! Từ khi tin Hoàng thượng đăng cơ, đóng cửa ngoài, đến khi sắp lập hậu, mới lạnh rằng đây là trò diễn, còn từ xưa Hoàng đế tam cung lục viện, từng ngoại lệ, rằng giải thoát khỏi chốn hiểm họa …”
Sở Nhược Yên đưa tay day nhẹ huyệt thái dương:
“ thấy bản đang ở trong bất kỳ chốn hiểm họa nào cả.”
“Dân nữ cũng từng khuyên , nhưng chẳng chịu , còn dù c.h.ế.t cũng mời Lão phu nhân về, ngăn Hoàng thượng lập hậu…”
Sở Nhược Yên nghẹn lời, thể ngờ một niệm cố chấp của Tô Đình Quân, đến mức .
Nàng trầm mặc một hồi:
“Ngọc Lộ, lấy ngọc bội Phụ tặng năm cập kê đến đây.”
Không lâu , Ngọc Lộ mang về một khối ngọc bội, mặt khắc chữ “Sở”.
Sở Nhược Yên cầm lấy, xoay qua trong tay hồi lâu. Đây là vật ước hẹn giữa hai trong giấc mộng năm xưa, về đ.á.n.h rơi phố, Tô Đình Quân nhặt …
Nàng khẽ khổ:
“Sợ là... phụ lòng Phụ ...”
---