Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thể lập nữ nhi nhà họ Vân Hoàng hậu
Lông mày của Yến Trừng khẽ chau , vẻ mặt Nhược Yên thoáng hoảng hốt, tim như nhảy vọt lên đến cổ họng:
“Là phụ xảy chuyện ?!”
Yến Chiêu lắc đầu:
“Không , là nhạc mẫu! Việc ba câu cũng rõ ràng, hai mau theo đến xem!”
Nhược Yên cùng Yến Trừng liếc một cái, lập tức triệu kiệu đến phủ Quốc công thị.
Phủ Quốc công thị, viện của tiểu Giang thị.
Thầy t.h.u.ố.c ngớt, chậu huyết thủy mang từng chậu từng chậu, trong viện vang vọng tiếng xé lòng của Nhược Lan:
“Nương! Nương ! Người gắng gượng một chút, thể bỏ nữ nhi !”
Vừa bước viện, thể Nhược Yên run lên. Yến Trừng lập tức đỡ lấy nàng:
“Không , A Yên, đừng sợ!”
Nói đoạn liền cất giọng hô to:
“Trương viện phán!”
Người nọ lập tức ôm hòm t.h.u.ố.c lao trong.
Trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh.
Tiểu Giang thị bất động giường, mắt nhắm chặt. Nơi n.g.ự.c cắm một thanh đoản đao sắc bén, thở mong manh như tơ.
Hoài Sơn kế bên, sắc mặt trắng bệch, tay siết c.h.ặ.t t.a.y nàng. Thấy đến, ông như dậy hành lễ.
“Nhạc phụ cần đa lễ!”
Yến Trừng vội vàng ngăn . Ngay lúc , một ảnh nhỏ bé lao đến ôm chặt lấy :
“Tam thúc thúc, xin , đều là của Văn Cảnh! Đám vốn bắt ! Là hại di nương của tam thẩm!”
Yến Trừng xoa đầu , ngoảnh sang Yến Chiêu.
Yến Chiêu nghiến răng kể :
“Trên đường hồi kinh sự vốn bình yên, nào ngờ đến Thái Châu, lúc nghỉ đêm tại quan dịch, bất ngờ một toán bịt mặt mặc hắc y xông , bắt Văn Cảnh. Ta bảo vệ nó chống cự, thấy chiếm liền chuyển mục tiêu sang Nhạc phụ! Đối phương chuẩn kỹ càng, chúng đối thủ. May Thái thú Bùi kịp thời dẫn tới, chỉ là…”
Hắn dừng lời, vẻ mặt đớn đau, Hoài Sơn nặng nề tiếp lời:
“Chỉ là đối phương thấy mưu đồ bất thành, liền trở mặt tay tàn độc. Ta né tránh kịp, chính phu nhân vì cứu mà đỡ lấy một đao, đến giờ sinh tử rõ ràng.”
Ánh mắt Nhược Yên trầm xuống:
“Kẻ nào tay? Đã tra xét gì ?”
Doãn Thuận lắng tiểu thái giám bẩm báo đôi câu, liền tấu:
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương, Thái thú Bùi gửi tin về, bọn tội phạm giam trong ngục đều c.h.ế.t sạch trong một đêm. Thi thể chúng đầy sâu đen, hóa thành huyết thủy, để chút dấu vết nào…”
Nhược Yên mím chặt môi, Yến Trừng chậm rãi thốt một cái địa danh:
“Tây Cương.”
Chỉ của Tây Cương mới thể dùng cổ trùng để diệt khẩu tàn độc đến mức !
Phu thê liếc , trong mắt đối phương đều hiện lên cùng một cái tên:
Vân Tử Hạo!
Hắn hẳn là định bắt Văn Cảnh để uy h.i.ế.p Yến Trừng. Khi mưu đồ thành, mới đổi mục tiêu sang Hoài Sơn. Nào ngờ Giang thị tiếc sinh mạng, phu quân đỡ lấy một đao...
“Xong !”
Trương viện phán mồ hôi nhễ nhại dậy, thu hồi cây ngân châm cuối cùng:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương, mạng giữ , chỉ là vết thương quá nặng, mất m.á.u quá nhiều, trong thời gian ngắn sợ là thể tỉnh .”
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mắt Sở Hoài Sơn đỏ hoe:
“Đa tạ Trương viện phán cứu mạng phu nhân ! Nàng tỉnh cũng chẳng , chỉ cần còn sống là phúc lớn , còn sống là phúc lớn …”
Trương viện phán vội vàng khiêm tốn dám nhận, trong lòng hân hoan như nở hoa.
Lần rốt cuộc cũng cần thỉnh Lão thần y tay nữa!
Y thuật của quả nhiên tiến bộ vượt bậc!
Đợi đuổi hết hạ nhân ngoài, Yến Trừng mới lạnh lùng liếc Yến Chiêu:
“Chuyện trọng đại như , ngươi bẩm báo ? Ngay cả Bùi Thất cũng dám cùng ngươi che giấu!”
Yến Chiêu vốn sợ , nay càng rụt cổ khí thế ngút trời khi đăng cơ của đối phương.
Sở Hoài Sơn thở dài:
“Hoàng thượng, nên trách Lục lang, là lão thần cho nó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-400.html.]
Yến Trừng nhíu mày. Ông sang nữ nhi của :
“Nếu Yên nhi và di nương nàng gặp chuyện, nhất định sẽ nóng ruột khôn nguôi. Đến lúc đó, nàng chẳng may rời kinh tìm chúng , chẳng ngược sẽ rơi bẫy của đối phương ?”
Phu thê , đáy mắt bừng tỉnh ngộ.
Quả nhiên là , đây mới chính là nguyên nhân bọn chúng xuống tay tàn độc đến thế!
Nếu thể bắt , Nhược Yên nhất định sẽ rời kinh tìm , đến lúc nàng bắt giữa đường, liền thể dùng nàng để ép Yến Trừng thoái vị!
Mưu kế từng bước sắp đặt, tâm cơ hiểm độc đến tột cùng!
Yến Trừng nghiêm nghị :
“Đa tạ nhạc phụ lo liệu chu , giúp tránh khỏi mưu kế của địch.”
Sở Hoài Sơn phất tay, Nhược Yên, tựa hồ điều khó mở lời.
Nàng dường như đoán ý phụ , liền ôn tồn đáp:
“Phụ cứ yên tâm, Tiên Đế mất mạng trong tay và Yến Trừng. Còn về Nhu Mẫn, hiện đang giam riêng tại Dực Khôn cung. Chờ di nương bình phục, sẽ cho nàng ngoài đoàn tụ cùng .”
Sở Hoài Sơn như trút gánh nặng, gật đầu với nàng.
Sở Nhược Lan vẫn quỳ bên giường, đôi mắt đến sưng đỏ, bỗng nhiên ngẩng đầu:
“Đại tỷ, tỷ nhất định báo thù cho nương !”
Ánh mắt Sở Nhược Yên lạnh lẽo, chậm rãi đáp:
“Yên tâm , nhất định sẽ .”
Rời khỏi Quốc công phủ, nàng ngước Yến Trừng.
Nam nhân sớm lĩnh hội tâm ý của nàng, trầm giọng phân phó:
“Mạnh Dương, ngươi lập tức một chuyến đến Dự Châu, rước vị cao nhân Tây Cương nhập kinh. Doãn Thuận, tuyên Thủ phụ Tào cung diện kiến trẫm. Đảng nghịch của Chi thứ Tấn vương nhà Thịnh triều, cũng đến lúc thanh trừ triệt để!”
Trong lời điềm đạm, sát ý ẩn chứa vô biên.
Doãn Thuận và Mạnh Dương rùng trong , lĩnh mệnh mà rời .
Trên đường hồi cung, Nhược Yên rúc lòng Yến Trừng, chẳng thốt một lời.
Nam nhân nàng đang phiền muộn, ôm lấy nàng dịu giọng an ủi:
“A Yên, đừng nên nghĩ ngợi nữa, chuyện thỏa cả ?”
Nhược Yên buồn bã cất lời:
“Phụ thì , nhưng đến giờ vẫn tin tức gì về Nhị ca và Đại ca. Nhị ca vốn truy đuổi Vân Tử Hạo, mà nay Vân Tử Hạo tiếp tục gây rối, chẳng động tĩnh gì, lo rằng…”
“Không .” Yến Trừng ngắt lời nàng, “Vân Lăng tuy chút bốc đồng, nhưng kẻ ngu dại. Dưới trướng còn Bách Hiểu Các, dễ dàng gặp chuyện ngoài ý như .”
Lòng Sở Nhược Yên cũng vơi vài phần lo lắng. Nàng thấy nâng mặt lên, nghiêm túc :
“A Yên, đế vị quyền thế là chuyện của nam nhân bọn , nàng là nữ tử, cần quá lao tâm khổ tứ. Việc cấp thiết mắt, là an tâm tĩnh dưỡng thai nhi, chờ đại điển sắc phong ba ngày , rạng rỡ sánh vai cùng , ?”
Nàng ngẩn , chậm rãi gật đầu:
“Được.”
Thế nhưng sáng hôm triều, hiểu kẻ nào lan truyền chuyện thế của Hoàng hậu, cả gan công khai nhắc tới mặt bá quan văn võ.
“Hoàng thượng! Người sắc phong Hoàng hậu, nhưng nàng đích nữ Quốc công phủ, mà là nữ nhi của Vân gia Thịnh triều! Nàng mang dòng m.á.u tiền triều, tuyệt đối thể sắc lập hậu!” Một lão ngự sử quỳ xuống lớn tiếng tấu.
Lại quan Lễ bộ bước khỏi hàng:
“Hoàng thượng! Nếu lời Ngự sử là thật, việc quả thực cần cân nhắc kỹ lưỡng! Mẫu nghi thiên hạ của Đại Tụng , lẽ nào thể mang huyết mạch tiền triều?”
Triều đường lập tức xôn xao bàn tán.
Ánh mắt Yến Trừng dần lạnh như sương tuyết, nhưng sắc mặt vẫn bất động:
“Phải ? Các khanh đều đồng lòng như thế? Thủ phụ ?”
Bị gọi tên, Tào Dương vốn đoán sự tình , bước bước khỏi hàng. Y mặt biểu cảm, thẳng hai vị lên tiếng:
“Nhị vị đại nhân lẽ nhầm lẫn ? Tiền triều chẳng mang họ Mộ Dung ? Dòng m.á.u họ Vân xuất hiện từ nơi nào?”
Lão Ngự sử cùng vị quan Lễ bộ nghẹn , vị quan Lễ bộ vội vàng lên tiếng:
“Vân thị tuy xuất từ tiền triều, nhưng đó là dòng dõi hoàng thất, vạn nhất mưu đồ đoạt lấy ngôi vị thì ?”
“Trẫm thấy, kẻ dã tâm đoạt vị chính là ngươi!”
Thanh âm lạnh lẽo đó khiến triều đường nhất thời run rẩy, quần thần vội vàng quỳ rạp:
“Xin Bệ hạ tha tội!”
Yến Trừng lướt mắt một lượt, rõ tâm tư sâu xa của đám ?
Giờ trẫm đăng cơ, hậu cung chỉ độc nhất một Hoàng hậu. Bọn chúng sợ thể chen chân , mới mong trẫm phế hậu, nhét nữ nhi cung, mưu cầu đoạt lợi... Thật nực !
Đang định mở miệng, chợt một giọng quen thuộc lạnh lùng vang lên:
“Kính xin Hoàng thượng suy xét! Lời can gián của bách quan thể bỏ ngoài tai. Người thể thuận nước ngược dòng, trái ý muôn dân!”