Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chỉ một câu nhẹ nhàng, cũng đủ khiến cho Tề Diêu lập tức quỳ sụp xuống đất.

 

Những ngày gần đây, tân đế biểu lộ sự ôn hòa quá mức, suýt nữa khiến quên mất, chỉ là Hoàng đế, mà còn từng là vị tướng quân trải qua núi thây biển m.á.u mà tiến cung thành!

 

Yến Trừng gõ nhẹ hai ngón tay lên long án:

 

“Có điều, lời khanh quả lý. Môn sinh Cố Dự rải khắp thiên hạ, triều cục , đám văn thần nhất nên an phận thủ thường thì hơn.”

 

Hắn nhíu mày trầm tư một thoáng, thản nhiên :

 

“Khanh cứ với một tiếng, ấu tử Cố Bỉnh Chi phép hồi kinh, hai vị tôn nhi của cũng đến tuổi ứng thí, thể tham gia khoa cử . Còn nữa…”

 

Nói đoạn, từ đống tấu chương mặt rút hai bản:

 

“Thứ tử thứ tư của , Cố Lan Chi, vốn sủng diệt thê, đuổi nguyên phối Việt thị khỏi phủ, hiện nàng đơn kiện lên Thuận Thiên phủ, chuyện giao cho tự xử lý .”

 

Chỉ vài lời ung dung bình tĩnh, nhưng càng khiến Tề Diêu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

 

Đây nào là ban ơn che chở, rõ ràng là đang ép Cố Dự giữa lằn ranh lựa chọn!

 

Rốt cuộc là giữ Cố Phi Yến, bảo cả tộc họ Cố...

 

Quả nhiên, khi lời truyền đến tai Cố Dự, lão thần run rẩy như cầy sấy, một hồi giằng co, mới chầm chậm dập đầu xuống đất từng chút một:

 

“Lão thần… tiếp chỉ, tạ ân!”

 

Tiếp chỉ tạ ân, tức là chọn vế .

 

Tề Diêu trong mắt hiện vẻ thương xót:

 

“Lão đại nhân, ngài cũng xin đừng trách cứ Hoàng thượng, dù Hoàng hậu nương nương là cùng Bệ hạ vượt qua giông gió, ân nghĩa thể nào so sánh .”

 

Cố Dự nào ? nghĩ đến cháu gái, vẫn kìm lệ già tuôn trào:

 

“Phi Yến nó hồ đồ... đều là do nuông chiều quá đà, cứ nghĩ chuyện đều thể nó gánh vác, nhưng mà…”

 

Tề Diêu vỗ vai ông, xoay rời .

 

Nói thêm cũng vô ích. Hắn , đắc tội với tân đế chắc c.h.ế.t, nhưng đắc tội với Hoàng hậu nương nương, thì e rằng khó lòng bảo tính mạng!

 

Ngoài Ngự thư phòng.

 

Lúc Sở Nhược Yên bước thì chạm mặt Tề Diêu, vị tân nhậm Thượng thư bộ Hộ dọa đến mức suýt thi hành đại lễ tam bái cửu khấu.

 

Nàng sờ sờ má, ngờ vực: “Ta đáng sợ đến thế ?”

 

Vừa bước trong Yến Trừng vui vẻ gọi:

 

“A Yên, mau tới xem, đây là tôn hiệu mà trẫm lệnh Lễ bộ dự thảo cho nàng.”

 

Trước mặt nàng, từng tự xưng là “trẫm”.

 

Sở Nhược Yên tiến tới, dãy chữ chi chít mà Lễ bộ dâng lên, thành tiếng:

 

“Như Trinh, Đoan Kính, Chiêu Yên… Sao những cái tên giống phong hiệu dành cho nữ nhân ? Phong hiệu của chẳng nên là Khai Nguyên, Thánh Văn ?”

 

Yến Trừng kéo nàng lòng, các cung nữ, nội thị xung quanh lập tức cúi đầu, tránh tầm mắt thẳng.

 

là phong hiệu cho nữ nhân, là dành cho nàng.”

 

Sở Nhược Yên trợn tròn mắt, vội vàng dậy khỏi lòng :

 

“Chàng điên ? Tôn hiệu của Hoàng hậu các đời, đều là khi qua đời mới ban, từng tiền lệ tôn phong khi còn sống!”

 

“A Yên!” Yến Trừng cũng dậy, ôm lấy thắt lưng nàng, “Đời là đời , triều là triều . Ta phong cho nàng tôn hiệu, ai dám gì?”

 

Vừa dứt lời, y cầm lấy chu bút, khoanh tròn hai chữ “Chiêu Yên”:

 

“Cái tồi, Chiêu đức hữu công, bao hàm cả tên nàng trong đó, cứ chọn cái .”

 

Sở Nhược Yên hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy phu quân của nàng thật sự hồ đồ! Nếu chuyện truyền ngoài, e rằng ngày mai Ngự sử đài dâng sớ mắng nàng vượt lễ chế, khiến triều cương hỗn loạn!

 

Yến Trừng như thấu tâm tư nàng, khẽ đầy thâm ý, áp trán trán nàng:

 

“Nàng cứ yên tâm, chức Ngự sử đại phu và Ngự sử trung thừa đều bổ nhiệm, đợi xong lễ phong hậu của nàng hẵng tính.”

 

Thấy y tính toán chu đến , Sở Nhược Yên bất lực, đành thở dài:

 

“Dù cũng đợi đến khi đại điển đăng cơ của tất …”

 

Nàng sẽ tìm cơ hội từ từ khuyên ?

 

Yến Trừng hài lòng hôn nhẹ bên môi nàng. lúc , Doãn Thuận khẽ ho một tiếng, cung kính thưa:

 

“Hoàng thượng, nghi thức lễ đăng cơ do Lễ bộ trình lên , xem qua ?”

 

Hóa y lo xong chính sự của bản vội lo chuyện phong hậu cho nàng?

 

Sở Nhược Yên đành kìm nén, đẩy y trở về long ỷ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-393.html.]

“Công công chí , mau xử lý chính sự !” Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ điều gì đó, sang Doãn Thuận, “Công công, ngờ ông trở ?”

 

Doãn Thuận cúi hành lễ:

 

“Được Hoàng thượng chê, lão nô phúc hầu hạ hai vị.”

 

Sở Nhược Yên khẽ gật đầu. Dù Doãn Thuận hầu hạ tiên đế suốt nửa đời, thâm niên cùng kinh nghiệm xử lý việc cơ mật đều thừa, nếu ở bên cạnh Yến Trừng, cũng giúp y san sẻ nhiều gánh nặng.

 

Đến gần giữa trưa, khi dùng xong ngự thiện.

 

Sở Nhược Yên mới cất lời:

 

“Phụ và di mẫu vẫn hồi kinh, khỏi cung một chuyến, thăm thúc phụ và cô cô một lát…”

 

Yến Trừng lập tức dậy:

 

“Doãn Thuận, chuẩn kiệu, trẫm cùng A Yên.”

 

Sở Nhược Yên vội ngăn :

 

“Thôi mà, chính vụ chất cao như núi, thời gian rảnh mà theo ! Huống hồ chỉ thăm thích, mà Hoàng đế cùng, e rằng bên ngoài sẽ bàn tán xôn xao.”

 

Yến Trừng lạnh giọng:

 

“Ai dám!”

 

“Họ ngoài miệng dám, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ chỉ trích. Ta giữ thể diện cho , nhưng lúc nên giữ sự khiêm tốn, chờ việc yên tính tiếp, ?”

 

Đôi mắt thanh thuần của nàng , Yến Trừng lập tức đầu hàng:

 

“Được , để Doãn Thuận và Mạnh Dương theo nàng, thêm cả Ảnh Tử hộ vệ. A Yên, nàng hứa với , bình an , bình an trở về!”

 

, đại loạn chấm dứt, thế cục trong triều còn thật sự định.

 

Sở Nhược Yên vốn Doãn Thuận cần theo, nhưng thấy nghiêm túc như , e rằng nếu nàng còn khăng khăng, sẽ đòi tự theo, đành gật đầu đồng ý.

 

Trước đại môn Tào phủ.

 

Lão phu nhân Tào cùng phu thê Tào Dương chờ sẵn ở đó để nghênh đón.

 

Sở Tĩnh khỏi cảm khái:

 

“Cứ như một giấc mộng, lão gia, tin nổi ? Thủ phụ trở thành Hoàng đế, Nhược Yên thành Hoàng hậu …”

 

Tào Dương lấy lạ, chỉ trầm giọng:

 

“Nhìn bộ dạng của tiên đế , gặp ai g.i.ế.c nấy, thiên hạ đổi sang họ Yến thì cũng chẳng thể tiếp tục giữ họ Mộ Dung.”

 

Lão phu nhân Tào trầm giọng:

 

“Thời thế khác , Sở nha đầu nay hóa phượng hoàng, chúng thể đối đãi như xưa, lấy phận thần tử mà nghênh đón, hiểu rõ ?”

 

Cả phủ đồng thanh: “Tuân lệnh!”

 

Chẳng bao lâu, một chiếc đại kiệu tám khiêng, sắc vàng rực rỡ, xuất hiện. Trước đều là thị vệ cầm quạt rồng phượng bằng lụa vàng đỏ, khí thế vô cùng huy hoàng, uy nghi. điều khiến bộ Tào gia kinh ngạc nhất, chính là hai vị tùy tùng theo hầu hai bên kiệu...

 

Một là Doãn Thuận, một là Mạnh Dương, đều là tâm phúc đắc lực, tân đế trọng dụng. Việc phái hai vị theo hầu, đủ thấy tân đế coi trọng Hoàng hậu nương nương tới mức nào!

 

“Lão tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

 

“Tào Dương cùng thê tử, nhi tử khấu kiến Hoàng hậu nương nương!”

 

Người nhà họ Tào đồng loạt quỳ rạp. Sở Nhược Yên vội vàng bước xuống kiệu, đỡ họ dậy:

 

“Cô tổ mẫu, thúc phụ, cô cô, đừng đa lễ như , mau dậy .”

 

Tào Dương vẫn kiên quyết:

 

“Lễ tiết thể bỏ qua.”

 

Phải đợi hành xong nửa lễ, họ mới miễn cưỡng nàng kéo dậy. Sở Nhược Yên thở dài:

 

“Thúc phụ hành lễ khiến cảm thấy vô cùng bất an. Vừa nãy còn định đến nhờ thúc phụ chỉ dạy một chuyện... là về việc Hoàng thượng nhất định ban cho tôn hiệu khi còn sống…”

 

Chưa dứt lời, Tào Dương trợn mắt:

 

“Cái gì? Ban tôn hiệu!!”

 

Sở Nhược Yên thấy ngay cả thúc phụ mà phản ứng cũng dữ dội như , lòng càng thêm tuyệt vọng. Ngay cả dễ dàng chấp nhận sự đổi như thúc phụ còn như thế, thử hỏi nếu Yến Trừng thực sự đưa việc trong lễ phong hậu, sẽ gây sóng gió lớn đến mức nào đây?

 

Doãn Thuận hòa nhã, cất lời:

 

“Hoàng hậu nương nương, Nhất phẩm Cáo Mệnh Phu nhân, còn Tào đại nhân, chi bằng chúng phủ hẵng tiếp chuyện ?”

 

Lão phu nhân Tào gật đầu liên tục:

 

đúng! Hoàng hậu nương nương, mời phủ.”

 

Sở Nhược Yên khóe miệng khẽ giật, định bước trong, thì lưng bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, gấp gáp. Nàng ngoảnh , thấy rõ là Tạ Tri Châu đang phóng ngựa tới, tóc tai rối bù, mặt mày tái mét.

 

“Nhạc phụ, Nhạc mẫu! Linh Nhi mất tích ! Hai vị nàng ?!!”

 

---

Loading...