Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tại Dưỡng Tâm điện.

 

Huệ phi áp giải , thần sắc chút hoảng loạn, chậm rãi hành đại lễ:

 

“Tiền triều tội phi Tuyết Huyền, bái kiến Bệ hạ.”

 

Yến Trừng ngó ngàng đến nàng, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua bức bình phong tráng lệ bên cạnh, im lặng một lời.

 

Mạnh Dương nhịn mà cất lời:

 

“Tuyết Huyền! Công tử nhà đối đãi với ngươi ?”

 

Huệ phi điềm tĩnh đáp :

 

“Hoàng thượng đối với Tuyết Huyền ân tái sinh. Mẫu dung mạo xinh , vị Tri huyện để mắt. Hắn vu hãm phụ tội tư thông, bức tử cả tổ phụ, tổ mẫu , còn đ.á.n.h c.h.ế.t hai ca ca khi họ đến tố cáo… Nếu may mắn gặp Hoàng thượng, dù dựa nhan sắc để dấn nơi thanh lâu, cũng chẳng đến bao giờ mới thể tiếp cận tên tri huyện , càng dám mơ báo thù nhà.”

 

Mạnh Dương gật gù:

 

“Nếu là như , cớ ngươi phản bội Công tử?”

 

Huệ phi bỗng nhiên kích động:

 

“Tuyết Huyền từng phản bội Bệ hạ!”

 

Mạnh Dương quát lớn:

 

“Chưa từng phản bội ư? Vậy ngươi vì hạ độc Mộ Dung Phong, khiến phát cuồng, loạn sát, cuối cùng bỏ mạng tại Phụng Thiên điện?!”

 

Huệ phi ngẩng đầu lên:

 

“Không hạ độc! Tất cả đều là do tự chuốc lấy!”

 

Mọi sững sờ, chỉ thấy nàng lấy từ trong n.g.ự.c một chiếc hộp gỗ Kim Ti Nan Mộc vuông vắn, bên trong xếp chỉnh tề những viên đan d.ư.ợ.c màu vàng kim, lúc vơi hơn nửa.

 

“Đây là tiên đan mà Mộ Dung Phong nhờ Tiên sư luyện chế, khi vị Tiên sư của Đại Lương quốc qua đời. Mỗi ngày uống ba viên, từng gián đoạn. Tính đến nay dùng hết ba hộp, đây chính là hộp thứ tư…”

 

Yến Trừng khẽ gật đầu. Mạnh Dương hiểu ý, đưa tay nhận lấy hộp thuốc, lập tức giao cho Trương Viện phán cạnh.

 

Trương Viện phán đưa hộp t.h.u.ố.c lên mũi ngửi, đó nếm thử một chút khẳng định:

 

“Không sai, quả đúng là loại tiên đan Tiên đế vẫn thường dùng, bên trong hề độc tính.”

 

Mạnh Dương tỏ vẻ nghi hoặc, bỗng nhiên bức bình phong truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhưng băng lãnh:

 

“Thuốc vấn đề, thì liều lượng ?”

 

Trương Viện phán ngẩng đầu Yến Trừng, thấy y khẽ gật đầu mới dám đáp lời:

 

“Mỗi ngày ba viên là cực hạn. Nếu vượt quá giới hạn , quả thực thể khiến thần trí rối loạn, thậm chí là lục bất nhận.”

 

Khi Tiên đế Mộ Dung Phong loạn kiếm c.h.é.m g.i.ế.c, tình trạng quả nhiên giống hệt lời miêu tả.

 

Trong mắt Huệ phi thoáng qua một tia bối rối, vội vàng giải thích:

 

“Hôm nay khi các ngươi rời , Mộ Dung Phong đau đầu, Tuyết Huyền lập tức mang đan d.ư.ợ.c đến. Ngày thường chỉ uống ba viên, nhưng hôm nay ngừng lẩm bẩm rằng ngôi báu giữ nổi, kịp nữa , liền một nuốt chửng tám, chín viên, chẳng bao lâu liền phát cuồng…”

 

Yến Trừng xong, lập tức liếc mắt hiệu cho Mạnh Dương.

 

Chẳng bao lâu , Mạnh Dương trở về khải bẩm:

 

“Công tử, hỏi qua Yến Quý phi. Nàng lúc theo Huệ phi đưa đan d.ư.ợ.c đến, quả nhiên Huệ phi với Mộ Dung Phong vài câu, đó chính tự uống thuốc, xem quả thực liên quan đến Tuyết Huyền.”

 

Yến Trừng khẽ nhếch môi, một nụ như như :

 

“Thật ?”

 

Mạnh Dương sững sờ, thì bình phong truyền một thanh âm:

 

“Mạnh hộ vệ, hỏi rõ ? Huệ phi gì với Tiên đế Mộ Dung Phong?”

 

“Chuyện … Yến Quý phi nàng khá xa, rõ, lẽ Tô Thái hậu thấy!”

 

Vừa thốt lời, Mạnh Dương lập tức giật : Tô Thái hậu c.h.ế.t, còn chứng nhân nào!

 

Mọi lời nơi đây đều chỉ là lời biện bạch một phía của Tuyết Huyền, mà nàng… khả năng…

 

“Phải! Là !”

 

Tựa như thể chối tội, Huệ phi rốt cuộc giả vờ thêm nữa, lạnh giọng :

 

“Có với rằng Bệ hạ sắp kinh xưng đế, nên mới với Mộ Dung Phong rằng ngôi báu giữ lâu, chi bằng hãy buông bỏ để vui sống an nhàn một thời. hiểu, vì cứ khăng khăng cho rằng là kẻ hạ độc?”

 

Nàng chằm chằm về phía bình phong, chỉ thấy một tiếng thở dài vọng :

 

“Tiên đế Mộ Dung Phong vốn là kẻ tham sống sợ c.h.ế.t, nếu kẻ xúi giục, thể trái lời căn dặn của ngự y? Hơn nữa, Huệ phi nương nương nếu thật lòng đưa thuốc, tại mang đúng ba viên theo quy định, mà mang cả hộp đến?”

 

Huệ phi á khẩu thể đối đáp, truy vấn:

 

“Kẻ chuyện đó với ngươi là ai?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-390.html.]

Huệ phi lắc đầu. Yến Trừng khẽ gõ lên long ỷ một cái:

 

“Ngươi còn chịu sự thật ?”

 

Huệ phi run rẩy, lập tức phủ phục mặt đất:

 

“Hoàng thượng! Tuyết Huyền quả thực , nhưng lời kẻ nọ cũng sai. Kẻ đăng cơ xưng đế, hà cớ gì giữ Hoàng đế, Thái hậu của tiền triều? Đừng là họ, ngay cả đám phi tần, cung nữ, hoàng tử công chúa trong hậu cung , cũng nên g.i.ế.c sạch để trừ hậu hoạn!”

 

Yến Trừng khẽ nhắm mắt, bật tiếng lạnh lùng, giọng đầy khinh miệt:

 

“Lại thêm một kẻ ngu dốt mà tự cho là thông tuệ!”

 

Huệ phi dập đầu hai cái thật mạnh, khẩn khoản:

 

“Hoàng thượng! Người là bậc đại sự, tuyệt đối mềm lòng!”

 

Yến Trừng phất tay áo, ý chấm dứt cuộc đối thoại với nàng . lúc , một bóng từ phía bình phong đột ngột bước .

 

Huệ phi ngây :

 

“Là ngươi?”

 

Chỉ thấy nữ tử vận bộ khinh trang bạc trắng, tóc vấn cao, vạt áo còn vương vết máu. Nàng ai khác, chính là Sở Nhược Yên.

 

Nàng khẽ thở dài, cất lời:

 

“Huệ phi nương nương, kẻ khác lợi dụng .”

 

Huệ phi bàng hoàng, chỉ nàng tiếp:

 

“Yến Trừng quả thực vì ngôi báu mà tiến đến, nhưng vốn là thần tử của họ Mộ Dung. Kẻ bề mà đoạt ngôi, dù muôn vàn lý do chính đáng, cũng khó tránh khỏi điều tiếng chê bai. Nay binh biến lắng, lập tức tru sát Mộ Dung đế, còn mang theo cả Thái hậu, thiên hạ sẽ đ.á.n.h giá ?”

 

Huệ phi từng nghĩ đến điểm mấu chốt , theo bản năng đáp lời:

 

cũng thể để họ sống sót...”

 

“Không thể để sống, chi bằng cứ giam , đợi hãy hạ thủ!” Mạnh Dương buột miệng, kinh ngạc sự hồ đồ của một kẻ vốn xem là thông minh như Huệ phi.

 

Chẳng việc giam cầm để c.h.ế.t đột ngột, vẫn thường là thủ đoạn trong sử sách xưa nay ?

 

Sắc mặt Huệ phi trắng bệch, rõ bản hỏng đại cục, chỉ còn dập đầu lạy tạ, dám thốt thêm lời nào.

 

Yến Trừng phất tay hiệu cho kéo nàng lui xuống, đoạn đưa tay ôm lấy ái thê lòng, ôn tồn hỏi:

 

“A Yên, sắc mặt nàng chẳng mấy hồng hào, mỏi mệt ?”

 

Sở Nhược Yên lắc đầu, y dò hỏi:

 

“Chàng nghĩ xem, kẻ lợi dụng Huệ phi là ai?”

 

Yến Trừng giơ tay , giấy một chữ: “Tấn”.

 

Sở Nhược Yên khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên cái tên Tấn vương thế tử Vân Tử Hào. Quả nhiên, vị đường ca mới chính là hoàng tước rình rập, chờ cơ hội phía !

 

Hắn đợi khi Yến gia và họ Mộ Dung đấu đến mức lưỡng bại câu thương, mới thừa lúc cục diện định sẵn, mát mà hưởng lợi lộc!

 

Còn về Nhị ca (Sở Hoài Sơn), từ khi truy theo Đại ca (Sở Hoài Phong) rời , đến nay vẫn bặt vô âm tín...

 

Trong lòng nàng nghẹn , đành dậy, khẽ :

 

“Thiếp ngoài dạo một lát.”

 

Yến Trừng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cùng dậy:

 

“Ta sẽ cùng nàng.”

 

đến cửa điện, liền nhóm đại thần vội vã chạy tới ngăn .

 

“Thủ phụ đại nhân! Tiên đế băng hà, Nhị hoàng tử thoái vị, giang sơn thể một ngày vô chủ!”

 

thế, xin Thủ phụ đại nhân thuận theo thiên mệnh, đăng cơ xưng đế, bảo hộ bách tính muôn dân!”

 

“Thỉnh Thủ phụ đại nhân đăng cơ!”

 

Bóng đồng loạt phủ phục nền đất lạnh, như sóng triều lớp lớp dâng trào. Yến Trừng nhíu mày, chợt cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay nhẹ nhàng rút .

 

“A Yên?!”

 

Y lo lắng, theo bản năng nắm , nhưng ánh trăng thanh, chỉ thấy nữ tử khẽ mỉm với y, ánh mắt kiên định:

 

“Đi .”

 

Đã đến bước đường , xưng đế, e rằng chẳng còn đường lui nào khác.

 

Vân Tử Hào tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua, nếu thế, chi bằng gom góp đủ thế lực, cùng quyết chiến một trận!

 

Yến Trừng ánh mắt nàng càng lúc càng rực sáng, trong lòng cũng trấn định .

 

Chậm rãi cất lời:

 

“Chư khanh, bình .”

 

---

Loading...