Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Trác kéo , lập tức một mùi xú uế xộc thẳng mũi.
Chư vị đại thần sắc mặt biến đổi khôn lường, chỉ Mộ Dung Duệ ung dung dậy vỗ vỗ tay, :
“Quả ngoài dự liệu của các vị, chớ đến tắm rửa, ngay cả bộ y phục của bản hoàng tử, cũng là mặc từ tháng đến giờ.”
Lão ma ma bên cạnh rơi lệ :
“Chư vị đại nhân thứ , từ khi Hoàng thượng giam lỏng nương nương nhà nô tỳ, thường xuyên đến đây động thủ đ.á.n.h . Nhị hoàng tử thương thế lành, căn bản thể chịu nổi cơn giận của Hoàng thượng. Vì thế mỗi như , nương nương đều giấu long sàng, mới miễn cưỡng bảo tính mạng...”
Trong cảnh ngộ như thế, giữ mạng là kỳ tích, nào còn sức mà câu nệ chuyện ăn mặc, vệ sinh cá nhân?
Chư vị đại thần nhớ lúc Hoàng đế một kiếm đ.â.m xuyên ngực, nay thấy râu ria lòa xòa, trong lòng đều khỏi trắc ẩn.
Yến Trừng tiến lên một bước, khom :
“Nhị hoàng tử, bạo quân vô đạo, vi thần cùng chư vị đồng liêu xin nghênh đón Nhị hoàng tử đăng cơ.”
Đáy mắt Mộ Dung Duệ ánh lên tia sáng khác thường, nhưng tựa hồ chẳng hề lọt lời phía , chỉ lớn:
“Bạo quân? Ha ha, mắng lắm! Bạo quân c.h.ế.t ư?”
Chúng nhân xôn xao, Cố Dự thất sắc, quát khẽ:
“Điện hạ cẩn ngôn! Hoàng thượng dù cũng là phụ của , tuyệt đối thể thốt chữ ‘bạo’ !”
Đại Hạ tôn sùng hiếu đạo, đặc biệt là bậc quân vương tương lai, thể chút tì vết nào về đạo đức.
Mộ Dung Duệ nào để tâm, càng lớn hơn:
“Phụ ? Lúc rút kiếm đoạt mạng , nghĩ đến chuyện là con ? Nay ngã ngựa , nhớ đứa con như ? Nằm mơ !”
Quần thần đưa mắt , Mộ Dung Duệ Yến Trừng đầy thưởng thức, cất giọng cao hơn:
“Đã các ngươi tới nghênh bản hoàng tử đăng cơ, bản hoàng tử chính là Thái tử ! Nay bản cung các ngươi lui khỏi Khôn Ninh cung, bản cung đơn độc nghị sự cùng Yến Thủ phủ!”
Vừa dứt lời, Cố Dự theo bản năng lên tiếng:
“Nhị hoàng tử tuyệt đối thể! Lỡ như...”
Ánh mắt tự chủ sang Yến Trừng, sợ rằng đến lúc đó một kiếm đ.â.m c.h.ế.t , nhà họ Mộ Dung thật sự sẽ tuyệt hậu!
Song Mộ Dung Duệ phất tay mạnh mẽ:
“Ý bản cung quyết, lui hết ngoài!” Dứt lời, bước đến bên Phó hoàng hậu, quỳ xuống nhẹ giọng dỗ dành:
“Mẫu hậu, nhi thần ngoài một lát, sẽ lập tức , thấy ?”
Phó Hoàng hậu lo lắng, siết c.h.ặ.t t.a.y :
“Bên ngoài quá đỗi hung hiểm! Duệ nhi !”
Trong mắt Mộ Dung Duệ thoáng hiện ánh lệ, nhẹ nhàng vỗ tay bà an ủi:
“Mẫu hậu yên tâm, Duệ nhi sẽ xa, vẫn luôn ở bên cạnh .” Dứt lời, sải bước bên trong.
Sở Nhược Yên Yến Trừng, đối phương ban cho nàng một ánh an ủi, cùng nàng bước điện.
Trong điện, trầm hương đang âm ỉ cháy.
Mộ Dung Duệ hít sâu một , hồi lâu mới cất lời:
“Yến Trừng, bản cung rõ ngươi vì mục đích gì mà đến, cũng hiểu rõ rằng, khí Mộ Dung gia tận. Dù bản cung còn sống, cũng thể từ tay ngươi đoạt bất cứ thứ gì.”
Yến Trừng lặng lẽ , dường như chút bất ngờ khi một vị Hoàng tử trẻ tuổi như thế thể thấu đại cục.
Mộ Dung Duệ khổ:
“Nếu là , bản cung tuyệt đối thể thông suốt điều . hai tháng nay, ngày ngày trốn trong Khôn Ninh cung, nơm nớp kinh hãi đề phòng, thấy đủ bộ mặt thế gian, ngược càng thấu hiểu nhiều điều… Yến Trừng, ở đây chỉ hai , bản cung cũng cần che giấu nữa, chiếu thư nhường ngôi, bản cung thể , nhưng một điều kiện.”
Yến Trừng khẽ nhướng mày, chỉ :
“Ngươi cưới biểu tỷ Băng Khanh của , và sắc phong nàng Hoàng hậu.”
Lại thấy điều kiện , nam tử nhịn bật thành tiếng:
“Ngươi và ngoại tổ phụ sớm câu kết ?”
“Mẫu cũng từng đưa điều kiện ?” Mộ Dung Duệ sững , thần sắc thêm mấy phần chua xót:
“Phải … Lão nhân gia mưu lược sâu xa, sớm ngươi tướng đế vương, vì trăm năm của nhà họ Phó, quả thực nên đưa điều kiện đó…”
Song như cũng đồng nghĩa, ngoại tổ phụ hề đặt hy vọng .
Thần sắc Yến Trừng lạnh :
“Không cần nữa, chiếu thư nhường ngôi, thể cần.”
Mộ Dung Duệ ngây dại, thấy xoay bỏ hề đầu , vội vàng đuổi theo:
“Ngươi nghĩ kỹ ? Nếu bản cung nhường, ngươi đăng cơ cũng sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận! Chẳng qua chỉ là phong hậu mà thôi, tương lai hậu cung ba ngàn giai lệ, ngươi phong Trường Lạc huyện chủ Hoàng Quý phi cũng ai dám ngăn cản, nhà họ Phó chỉ cầu một danh phận mà thôi…”
Yến Trừng chợt dừng bước, ngoảnh , ánh mắt như mà :
“Điện hạ chẳng lẽ rõ, việc thần khởi binh, cũng chính là vì cho nàng một danh phận?”
Mộ Dung Duệ trừng lớn mắt, dám tin những gì thấy.
Đợi đến khi hồi thần , sắp đến cửa điện, vội hô lên:
“Quý phi! Phong Quý phi chăng? Bản cung ngươi và huyện chủ tình nghĩa sâu đậm, thế , chỉ cần phong Quý phi, chỉ cần thể bảo vệ nhà đẻ của Mẫu hậu, bản cung cũng cam tâm tình nguyện!”
, Yến Trừng hề ngoảnh , sải bước ngoài.
Mộ Dung Duệ ngờ thậm chí thèm cho một cơ hội thương lượng, cứ thế mà bỏ . Mãi đến khi Phó Trác , mới nghiến răng nghiến lợi :
“Tiểu cữu, ngươi xem Yến Tam chăng điên ? Bản cung chỉ bảo nạp biểu tỷ Băng Khanh Quý phi mà cũng chịu, chẳng lẽ đăng cơ, thật sự trong hậu cung chỉ độc một ?!”
Phó Trác sững sờ một lát đáp:
“Tất nhiên ! Hắn cưới Trường Lạc huyện chủ, chính là phúc khí nhất thiên hạ, còn nạp thêm ai gì?”
Mộ Dung Duệ tức đến nghẹn một ngụm máu, tiểu cữu nghiêm túc vỗ vai , thở dài:
“Duệ nhi, ngươi dù là Hoàng tử, nhưng việc phá hoại nhân duyên của khác, chúng thể ! Tiểu cữu ngươi cho nhà họ Phó, nhưng vinh quang của một gia tộc, vốn nên đặt cả lên nữ tử. Hãy Mẫu hậu ngươi mà xem, dù là Hoàng hậu thì ? Lúc cẩu Hoàng đế động thủ, từng do dự nửa phần ??”
Mộ Dung Duệ ngơ ngác , như hiểu như hiểu:
“Ý tiểu cữu là, chúng vẫn dựa chính ?”
“ ! Gốc rễ của thế gia đại tộc, là những nam nhi như chúng ! Khi xưa vì sợ cẩu Hoàng đế nghi kỵ, phụ ngươi bắt tất cả con cháu trừ Thất ca từ quan, chính là bước sai lầm! Thử nghĩ xem, nếu chúng còn quan chức trong triều, Mộ Dung Phong dám đối xử với Nhị tỷ như ? Nói đến cùng, vẫn là do chúng bất lực, bảo vệ nổi nữ quyến trong nhà!”
Mộ Dung Duệ thông suốt đại ngộ:
“Bản cung hiểu , tiểu cữu! Bản cung lập tức truyền ngôi!”
Hắn dã tâm, cũng đăng cơ, nhưng tất cả những điều đó đều đặt tiền đề: giữ tính mạng.
Thế cục bức , đến nước , chỉ thoái vị mới thể bảo bản , cũng như tính mạng Mẫu hậu!
Từng bước bước , lạnh lẽo như sương tuyết, Yến Trừng nắm lấy tay Sở Nhược Yên định rời .
“Sao ?” Nàng khẽ hỏi một câu, thì thấy Nhị Hoàng tử chạy vội ngoài, “Yến Thủ phụ xin dừng bước!!”
Lông mày kiếm của Yến Trừng khẽ nhíu , nhưng Mộ Dung Duệ lớn tiếng : “Ta tự tài sơ sức mọn, chẳng gánh nổi đại nghiệp thiên hạ. Khi Thủ phụ tại vị, chính sự thanh minh, thiên hạ thái bình, chính là kế vị ai thích hợp hơn!”
Lời dứt, đều chấn động trong lòng. Cố Dự há miệng định gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-388.html.]
Ánh mắt Yến Trừng vẫn lạnh lẽo như băng: “Điện hạ khiến thần lấy kinh sợ.”
Mộ Dung Duệ còn canh cánh chuyện , vội vàng : “Thủ phụ cần khiêm nhường! Khi là hồ đồ, lời vọng ngữ, mong Thủ phụ quên hết cho !”
Tư thế đó, rõ ràng tự đặt hàng thần tử. Những lão thần còn ôm chút hy vọng lúc cũng đoạn tuyệt niệm tưởng.
Mộc Hạc Hiên lập tức quỳ một gối xuống đất: “Thần phụng theo lời Nhị hoàng tử, kính thỉnh Thủ phụ đăng đại bảo!”
Đuôi mày Yến Trừng khẽ động, chỉ thấy các tướng sĩ theo lượt quỳ mọp xuống, đồng thanh hô lớn: “Kính thỉnh Thủ phụ đăng cơ!”
Sắc mặt Dự Vương vô cùng khó coi, nhưng giờ phút còn thể phản bác lời nào? Chẳng lẽ trách cháu tài hèn kém cỏi ?
Giữa lúc Dự Vương đang miên man suy tính, thì một vị quan bên cạnh bước : “Nhị hoàng tử quả sai! Thủ phụ tài năng xuất chúng, mưu lược hơn , nên thuận theo thiên mệnh, thể thoái thác! Thần Nghiêm Tu An kính thỉnh Thủ phụ đăng cơ!”
Thạch Hồng cũng bước , tuyên bố: “Tảng đá lớn bên sông Vị lộ rõ, nhà Mộ Dung vô đạo, minh quân xuất thế, thần Thạch Hồng kính thỉnh Thủ phụ thuận theo ý trời, đăng cơ xưng đế!”
Rồi tiếp theo là chư vị Thượng thư Lục bộ, quan Ngự sử đài…
Người quỳ lạy càng lúc càng đông, kẻ còn thẳng thì thưa thớt dần.
Ngay cả Dự Vương cũng Công quốc công dùng sức kéo gối ép xuống, chẳng dám đối đầu chịu tai vạ.
Sở Nhược Yên cảnh tượng chút thất thần, theo bản năng định quỳ lạy, nhưng cánh tay vững chãi bên cạnh đỡ lấy nàng, khẽ lắc đầu: “A Yên, chớ .”
Nàng ngơ ngác y, chỉ thấy y giơ tay lên, chậm rãi cất lời: “Yến Trừng cơ nghiệp ngày hôm nay, là nhờ phu nhân hiền nội.”
Cả điện đình tức khắc lặng thinh, chư vị triều thần âm thầm suy đoán hàm ý sâu xa trong lời của y.
Mạnh Dương chẳng hề kinh ngạc, lớn tiếng tấu lên: “Trường Lạc huyện chủ cung kính, nhân hậu, đức hạnh trọn vẹn mẫu nghi thiên hạ, lâu nay bầu bạn bên đế quân, nội trợ công lao to lớn, thần cả gan xin phong Trường Lạc huyện chủ Chính cung Hoàng hậu nương nương!”
Sở Nhược Yên kinh ngạc sững sờ, chợt thấy các vị đại thần đồng loạt chuyển hướng, như thủy triều dâng lên mà dập đầu về phía nàng.
“Kính thỉnh Huyện chủ khoác lên phụng bào, chưởng quản Trung cung! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nàng ngơ ngác chớp mắt, trong khoảnh khắc đó dường như mới chợt tỉnh ngộ… Yến Trừng vẫn chính thức nhận ngôi Hoàng đế mà?
Đám đại thần thậm chí còn bái lạy y, mà bái lạy nàng ư?
Dường như nhận điểm , từ vội vã đem Long bào đến, quỳ xuống dâng mặt Yến Trừng.
Nam nhân vẫn vội nhận lấy, chỉ khẽ nghiêng mặt, ánh mắt thâm thúy chuyên chú nàng.
Cứ như thể… đang chờ nàng quyết định ?
lúc , một nội thị chạy như bay điện, thở dốc: “Yến… Thủ phụ đại nhân! Điện Phụng Thiên xảy biến cố!!”
Một đoàn vội vã trở , liền thấy Yến Quý phi thất thần, như phát điên mà lao khỏi chính điện.
Cố Dự vội vàng ôm lấy cháu gái, chỉ thấy nàng hoảng loạn kêu lên: “Gia gia, gia gia! Hoàng thượng hóa điên , ngài phát điên !”
Mọi vội vàng tiến điện, chỉ thấy Mộ Dung Phong đầu tóc rối bời, dáng vẻ cuồng loạn như ma quỷ.
Trong tay y cầm thanh Thiên tử kiếm c.h.é.m loạn, xung quanh ít ngã xuống, gần y nhất chính là Tô Thái hậu…
“Thái hậu nương nương cẩn thận!”
Cố Dự chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh hô, thì Tô Thái hậu xông về phía Mộ Dung Phong: “Hoàng nhi đừng hoảng sợ, mẫu hậu đang ở đây, nào, đưa kiếm cho mẫu…”
Chữ “mẫu” còn kịp thốt hết thì – xoẹt!
Kiếm sắc lạnh đ.â.m xuyên qua tim.
Tô Thái hậu trợn tròn hai mắt, thể tin sự thật cay đắng – nhi tử ruột thịt của , dám tay g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu !
Mộ Dung Phong vẫn trong trạng thái mơ hồ điên loạn, rút kiếm đ.â.m thêm hai nhát chí mạng: “Ha ha, g.i.ế.c hết! Tất cả c.h.ế.t hết!”
Máu tươi vương vãi khắp mặt đất, tiếng kinh hô và hít sâu lạnh gáy vang vọng khắp đại điện.
Tô Thái hậu ngã vật nặng nề xuống vũng m.á.u loang lổ, khác với Vinh Thái phó, bà mà vẫn trừng trừng đôi mắt nhắm .
Sau khi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu ruột, Mộ Dung Phong điên dại, vung kiếm hô to: “Tiên sư, Tiên sư! Trẫm sắp trường sinh bất lão ! Trẫm mới là Thiên tử chân chính, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Y cứ c.h.é.m loạn khắp nơi, hề đường chân .
Bất chợt bước hụt chân, ngã nhào xuống bậc thềm đá…
“Hoàng thượng Bệ hạ!!”
Cố Dự là đầu tiên lao tới, suýt chút nữa đến gần thì Yến Trừng kéo giật .
Vút!
Một luồng hàn quang sắc lạnh lướt qua, khéo c.h.é.m bay một lọn tóc mai trán ông .
Cố Dự kinh hãi vị Hoàng đế mắt cố bò dậy, mặt mũi đầy máu, dáng vẻ như ác quỷ: “Nghịch tặc! Nghịch tặc! Các ngươi đều phản bội trẫm! Các ngươi đều c.h.ế.t! Trẫm sẽ nhờ Tiên sư g.i.ế.c sạch các ngươi…”
Gương mặt vặn vẹo đó bỗng khựng .
Tiếp đó, y như thể hóa đá, thể đột ngột đổ rầm về phía .
Rầm!!
Bụi đất tung lên, vị Hoàng đế ngã xuống … vĩnh viễn bao giờ dậy nữa.
Cố Dự quỳ rạp bên cạnh y, nghẹn ngào lớn tiếng hô to: “Hoàng thượng Bệ hạ… băng hà!!”
những còn dám động đậy dù chỉ một chút, tất cả đều dè dặt về phía Yến Trừng.
Dù thì Tân đế sắp đăng cơ cũng đang mặt tại đây, mạng sống của vị Tiền triều Hoàng đế , còn ai dám bận tâm?
Yến Trừng kẻ từng ưu ái lẫn bạc đãi , trầm mặc hồi lâu mới phất tay áo: “Truyền lệnh, đ.á.n.h chuông báo tang.”
Cố Dự mang vẻ mặt cảm kích y.
Việc cho phép đ.á.n.h chuông báo tang, cũng đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý chôn cất y theo nghi lễ cao nhất của Hoàng đế.
Tiếng chuông trầm đục bi ai vang vọng khắp cung cấm.
Gia Huệ Công chúa đang trốn trong cung , lập tức chạy : “Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Nàng quỳ rạp xuống nền đất lạnh.
Trong cung Khôn Ninh, Phó Hoàng hậu họ Phó ngẩn khi tiếng chuông tang thương .
Mộ Dung Duệ bật ha hả: “Đã c.h.ế.t ư? C.h.ế.t thì , c.h.ế.t thì ! Yến Trừng quả nhiên tay mau lẹ, ha ha, bạo quân , rốt cuộc cũng c.h.ế.t …”
Cười , nhưng khóe mắt y rơi lệ.
Cớ sự gì thành nông nỗi ? Phụ hoàng minh thần võ năm xưa, đột nhiên biến thành một kẻ điên loạn như thế?
Ngoài cửa cung, Quận chúa Thanh Bình đang vội vàng tiến cung để cứu giá bỗng khựng bước.
Nàng hướng về Phụng Thiên điện, bái lạy ba , đoạn lưng phất tay: “Đi thôi!”
Tỳ nữ theo kinh ngạc: “Quận chúa cung viếng ?”
“Đã trễ . Hoàng biểu ca… …” Quận chúa Thanh Bình thâm trầm đưa mắt Phụng Thiên điện, “Chúng rời thôi!”
Bên trong Phụng Thiên điện, tĩnh lặng như tờ, khí nặng nề bao trùm.
Yến Trừng đợi cung nhân tất đại liệm, mới bước đến bên Sở Nhược Yên: “A Yên, nàng đang trầm ngâm điều chi?”
“Nghĩ đến .” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu thẳng y, “Yến Trừng, là tay ?”
Tuy câu đầu cuối, nhưng Yến Trừng lập tức hiểu ý. Nàng đang hỏi: cái c.h.ế.t của Hoàng đế và Thái hậu… do một tay y sắp đặt.
“Không .”
“Thiếp cũng đoán . Nếu thể việc động trời như , thì năm xưa hà tất chấp thuận để Vinh Thái phó lấy cái c.h.ế.t để can gián? Dù nữa, tội danh ‘sát sư’ vẫn còn nhẹ hơn ‘g.i.ế.c mẫu ’ nhiều.” Sở Nhược Yên khổ, ánh mắt thoáng chút thâm trầm, “ Yến Trừng, lúc nãy trong một góc Phụng Thiên điện, thấy một …”
“Huệ phi, Tuyết Huyền.”
---