Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hoàng đế như vớ cọc cứu mạng giữa biển khơi, vội hô:

 

“Phải, chính xác là ! Quốc công Tào ? Mau bảo áp giải đến cửa thành…”

 

Lời còn dứt, Quốc công Tào hoảng hốt xông :

 

“Khải bẩm Hoàng thượng, Thái hậu! Viện giam của Nội vụ phủ xảy biến cố! Nơi giam giữ nhà họ Tào và họ Tạ bất ngờ bốc cháy. Khi phát hiện thì quá muộn, kẻ nào cũng thoát khỏi họa sát !”

 

“Cái gì?!”

 

Hoàng đế mắt tối sầm, Thái hậu nổi giận trừng mắt:

 

“Không dặn các ngươi canh giữ cẩn thận ? Sao thành thế ?!”

 

Quốc công Tào hoảng hốt quỳ xuống nhận tội, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.

 

Nơi đó đây cho kiểm tra ba bốn lượt, đừng là hỏa thạch, ngay cả một mảnh củi mục cũng , thể cháy lớn đến thế? Trừ phi… bên trong Hình bộ kẻ tiếp tay…

 

Ý nghĩ chỉ lướt qua trong đầu, cũng chẳng còn sức mà truy cứu kỹ nữa.

 

Hoàng đế mềm nhũn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu:

 

“Mẫu, Mẫu hậu, giờ đây… phản quân sắp đ.á.n.h …”

 

Tô Thái hậu cũng rối loạn, đảo mắt về đám đại thần bên :

 

“Nói chứ! Lúc quốc gia lâm nguy, các ngươi – từng vị đại thần triều đình – đều câm hết ?!”

 

Các đại thần đồng loạt quỳ xuống:

 

“Hoàng thượng thứ tội! Thái hậu thứ tội!”

 

Các vị đại thần thầm nhủ: Vừa khuyên can Bệ hạ hại Thái phó c.h.ế.t t.h.ả.m ngay giữa điện vàng, ai còn dám ngu dại kẻ thứ hai?

 

Bấy giờ, Dự Vương chợt thốt lên:

 

“Mẫu hậu! Còn Yến Lâm!”

 

Tô Thái hậu lập tức tỉnh ngộ:

 

“Phải ! Còn chi thứ và thứ ba của Yến gia vẫn còn ở kinh thành, mau phái bắt giữ bọn chúng!”

 

Vừa dứt lời, một binh sĩ đầy m.á.u lao :

 

“Khải bẩm Hoàng thượng! Đông môn – thất thủ !!”

 

Bên ngoài Đông môn, thây chất như núi, m.á.u chảy thành sông.

 

Đó chính là nơi ác chiến nhất trong bốn cửa thành!

 

Ba ngón tay trái của Việt Thiên Trung c.h.é.m đứt, mắt trúng mũi tên, nhưng ngay cả khi áp giải đến mặt Yến Trừng, vẫn ngẩng cao đầu, chịu khuất gối:

 

“Yến Trừng, kẻ nghịch tặc mưu toan soán ngôi, tất sẽ kết cục !”

 

“Quá càn rỡ!” Mạnh Dương cau mày, toan chân đá gãy gối , nhưng Yến Trừng giơ tay ngăn , trầm mặc thẳng:

 

“Việt chỉ huy sứ, năm xưa, khi Trưởng công chúa An Thịnh nổi loạn, ngươi và còn từng liên thủ chống đỡ. Cớ gì , chúng đến bước đường cùng ?”

 

Việt Thiên Trung lạnh một tiếng:

 

“Hai việc thể so sánh! Trưởng công chúa An Thịnh mưu nghịch, ngươi tay là để cứu giá, mới trợ giúp. Còn , ngươi chính là nghịch tặc! Ta là quan, lẽ nào thể chung đường với giặc!”

 

“Hay cho câu ‘Quan Tặc Bất Lưỡng Lập’ (Quan và Tặc đội trời chung)!”

 

Một giọng nữ thanh thoát cất lên, tựa suối mát chảy qua khói lửa chiến trường:

 

“Việt chỉ huy sứ, nếu kẻ Hoàng thượng g.i.ế.c chính là tỷ tỷ và gia quyến của ngươi, ngươi còn dám thốt câu ‘Quan Tặc Bất Lưỡng Lập’ đó nữa chăng?”

 

Việt Thiên Trung nghẹn họng đáp, Yến Trừng nhíu chặt đôi mày, bước nhanh tới nắm lấy tay nàng:

 

“Ta dặn nàng ở hậu phương, cớ còn tự chạy đến nơi nguy hiểm ?”

 

Nơi đây là chiến trường, hiểm nguy trùng điệp!

 

Sở Nhược Yên đối diện với ánh mắt lo lắng của Yến Trừng, khẽ mỉm trấn an:

 

“Chàng yên lòng, vô sự. Chuyện cũng đầu tiên.”

 

Nàng về phía Việt Thiên Trung đang phía Yến Trừng.

 

Chỉ thấy vị chỉ huy ngũ thành binh mã gương mặt đầy giằng xé, thoáng chốc khẽ lắc đầu:

 

“Dù thế nào chăng nữa, vẫn sẽ sắp xếp cho tỷ tỷ và gia quyến rời , đó dùng cái c.h.ế.t để chứng minh lòng trung với Hoàng thượng. Tuyệt đối kẻ mưu nghịch!”

 

Ánh mắt Yến Trừng thoáng qua vẻ giễu cợt sâu xa – thể c.h.ế.t chiến trường, nhưng c.h.ế.t để chứng minh thanh danh trong sạch thì... há chẳng là sự ngu ngốc tột cùng?

 

Sở Nhược Yên thấy thế, cũng thêm lời nào. Mỗi đều lựa chọn của riêng , nàng tự nhiên tôn trọng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-386.html.]

Bất ngờ, Việt Thiên Trung nghiến chặt răng, quỳ sụp xuống đất.

 

Tất cả đều kinh ngạc tột độ – rõ ràng khi nãy còn thề sống thề c.h.ế.t chịu khuất phục mà.

 

Việt Thiên Trung trầm giọng :

 

“Việt mỗ là quan chức Đại Hạ, chiến tử sa trường là trách nhiệm tất yếu. tỷ tỷ và gia quyến của vô tội, xin Trường Lạc huyện chủ niệm tình năm xưa từng trợ giúp , rộng lòng tha cho họ một con đường sống!”

 

Sở Nhược Yên khẽ khựng , Yến Trừng bật lạnh lùng:

 

“Nàng yên tâm, từng hứng thú c.h.é.m g.i.ế.c phụ nhân!”

 

Nói đoạn, kéo nàng lên ngựa, hai đồng cương, thẳng tiến một đường về phía hoàng thành.

 

Kinh thành , khác xa với cơn ác mộng thuở .

 

Nơi đây c.h.é.m g.i.ế.c, hôi của, càng cảnh cưỡng bức cướp đoạt.

 

Phố phường đóng cửa im lìm, chỉ còn tiếng vó ngựa vắng lặng vang vọng giữa màn đêm u tịch.

 

Khi ngang qua phủ Tưởng thị, Sở Nhược Yên cố ý liếc mắt .

 

Cánh cửa son vẫn nguyên vẹn, Tưởng Di cũng lôi ngoài…

 

“Sao thế, nàng chằm chằm điều gì?” Yến Trừng thấy nàng chăm chú , cúi đầu khẽ hỏi bên tai.

 

Thiếu nữ khẽ mím môi, nhẹ giọng đáp:

 

“Thật .”

 

Đêm đẫm m.á.u năm , cảnh kinh thành chìm trong khói lửa, cuối cùng cũng tái diễn nữa !

 

Yến Trừng hiểu lầm ý nàng, song vẫn đáp lời:

 

“Nàng yên tâm, khi tiến thành, hạ quân lệnh nghiêm cấm quấy nhiễu dân thường. Lại thêm giao phó cho Phó Trác giám sát, sẽ xảy bất kỳ chuyện gì đáng ngại.”

 

Sở Nhược Yên gật đầu, đó hỏi:

 

“Phó Trác? Gia tộc họ Phó liệu đáng tin cậy chăng?”

 

Nàng quá lo lắng về Phó tiểu bá vương , chỉ là… nhà họ Phó từng ý ép Yến Trừng thành hôn với Phó Băng Khanh, chứng tỏ họ cũng ẩn chứa nhiều tâm cơ mưu tính.

 

“Phó gia đáng tin … Dẫu nữa, họ cũng là thế tộc lớn ở Dự Châu, là ngoại thích của Hoàng hậu. Chúng giương cao cờ ‘Phế bạo quân, lập tân đế’ thì thể tạm thời vòng qua gia tộc danh giá .”

 

Yến Trừng kiên nhẫn giải thích, cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng:

 

nàng cứ an tâm, Phó gia thể gây sóng gió lớn . Nàng hãy vững tâm.”

 

Sở Nhược Yên khẽ “Ừm” một tiếng. Lúc , tuấn mã dừng cung môn.

 

Lần , nàng đơn độc xông nơi “Tam Triều Ngũ Môn” đầy hiểm ác, chỉ dựa một nhiệt huyết mà rửa sạch oan khuất cho Yến gia!

 

Lần , nàng vẫn là tiến , nhưng bên cạnh đồng hành, cùng chung chí hướng, sánh vai mà bước!

 

Trong điện Phụng Thiên, bách quan triều thần đều phủ phục.

 

Khi Yến Trừng và Sở Nhược Yên đến, Mộ Dung Phong bước xuống khỏi ngai vàng.

 

Hắn giơ cao Ngọc Tỷ Truyền Quốc, lớn tiếng :

 

“Nghịch tặc Yến… ! Yến Trừng! Trẫm nguyện ý thoái vị, truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ, ngươi thể lui binh ?!”

 

Trong điện, âm thanh đều im bặt.

 

Ánh mắt Yến Trừng lướt qua gương mặt đầy mong mỏi của Mộ Dung Phong, dừng nơi ảnh đang trong vũng m.á.u phía :

 

“Hoàng thượng.”

 

Hắn khẽ cất lời, khiến tất cả đều nín thở.

 

“Thái phó tội tình gì? Vì lẽ gì hạ sát ân sư?”

 

Chỉ hai câu hỏi nhẹ nhàng, tựa như tiếng sấm sét giáng thẳng tâm can !

 

Mộ Dung Phong trợn trừng mắt gào lên:

 

“Trẫm hề g.i.ế.c ! Chính là tự đ.â.m kiếm của trẫm!”

 

Cố Dự, Đậu Tư Thành cùng các vị triều thần sáng suốt khác đều đoán nguyên do, mặt lộ rõ vẻ khổ sở.

 

Hèn chi, hèn chi…

 

Rõ ràng Thái phó vốn dĩ thể tránh khỏi cái c.h.ế.t, nhưng cố tình chọn thời khắc bách quan tụ hội mà can gián, chịu c.h.ế.t.

 

Chỉ cốt để một tội danh duy nhất – Sát Sư!

 

Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc , một vị đại thần dậy.

 

“Hoàng thượng, vì dám thừa nhận? Thái phó khuyên lấy thiên hạ trọng, vì thẹn quá hóa giận, liền nhất kiếm đ.â.m c.h.ế.t ông . Chuyện – Tể Diêu tận mắt chứng kiến!”

 

---

Loading...