Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lông mày Yến Trừng khẽ nhướng lên. Kẻ cận vệ Mạnh Dương bên cạnh liền rút phăng bảo kiếm.

 

Tên thái giám còn kịp thốt tiếng kêu t.h.ả.m nào, đầu rơi xuống, lăn lông lốc đến ngay bên chân Thái phó Vinh.

 

Các sứ thần còn run như cầy sấy, ai dám thốt thêm một lời nào.

 

Thái phó Vinh bỗng cất lời:

 

"Yến Trừng, ngươi thể cùng lão phu riêng một cuộc đàm đạo chăng?"

 

Yến Trừng còn kịp đáp lời, Mộc Thịnh cùng chư tướng đồng thanh can ngăn:

 

"Chủ soái tuyệt đối thể!"

 

Huống hồ là quan viên triều đình, dù chỉ là một kẻ qua đường, bọn họ cũng tuyệt đối thể để Chủ soái mạo hiểm.

 

Thế nhưng Yến Trừng chỉ lặng lẽ Thái phó một lát, thản nhiên đáp:

 

"Được."

 

"Chủ soái!!"

 

Chư tướng sốt ruột định can, Yến Trừng lên tiếng:

 

"Các ngươi lui hết ngoài trướng, chờ lệnh. Nếu biến cố gì, lúc ứng cứu cũng muộn."

 

Bấy giờ Mộc Thịnh cùng các tướng mới chịu lui , Thái phó Vinh cũng cho bãi lui bộ quan viên tùy tùng.

 

Trong trướng chỉ còn hai .

 

Yến Trừng mở lời :

 

"Thái phó điều gì, xin cứ thẳng."

 

Thái phó Vinh mấp máy môi, khổ:

 

"Tuấn nhi sai, tam của nó quả thực là nhân tài hiếm thấy. Là lão phu xem nhẹ ngươi ."

 

Nhắc đến trưởng quá cố, khuôn mặt bình thản như nước của Yến Trừng rốt cuộc cũng khẽ gợn sóng:

 

"Ta thể sánh bằng !"

 

Thái phó khẽ lắc đầu:

 

"Không cần tự khiêm. Lão phu chỉ tiện lời nhắc đến mà thôi. Yến Trừng, hôm nay lão phu hỏi ngươi hai điều, mong ngươi đáp thật lòng."

 

Yến Trừng khẽ gật đầu, chỉ lão :

 

"Điều thứ nhất, lão phu hỏi: đạo lý vua là gì?"

 

Yến Trừng sững , nghiêm nghị đáp:

 

"Đạo vua, lấy dân gốc, lấy gương, chọn hiền dùng tài, bỏ xa xỉ chuộng tiết kiệm, giảm lao nhẹ thuế, chủ trương tịnh trị."

 

Mỗi lời thốt , ánh mắt Thái phó rạng ngời thêm một phần, cuối cùng nhịn vỗ tay khen:

 

"Hay lắm! Chính là những điều lão phu từng dạy Bệ hạ năm xưa! Thế thì lão phu hỏi: Loạn thế dẹp, kế sách trị quốc là gì?"

 

Lần Yến Trừng chỉ đáp bốn chữ ngắn gọn:

 

"Yên dân nghỉ ngơi."

 

Thái phó sững sờ hồi lâu, bật lớn, đến nỗi rưng rưng nước mắt:

 

"Hay lắm! Hay cho câu ‘Yên dân nghỉ ngơi’! Yến Trừng, mong ngươi chớ quên lời hôm nay, lấy tâm yêu bản mà yêu khác, lấy lòng thương mà thương dân. Lão phu xin cáo từ!"

 

Dứt lời, ông xoay bước . Yến Trừng theo bóng lưng hiên ngang , nhịn cất tiếng:

 

"Thái phó, cần đến mức !"

 

Bước chân Thái phó khựng , nhưng ngoảnh đầu:

 

"Người vua thể chịu ô danh! Lão phu ẩn nhẫn giữ bao năm, nay cũng đến lúc vì thiên hạ mà chút việc !" Giọng ông chợt ngập ngừng: "Chỉ là... Tố nhi nhà ..."

 

Yến Trừng trầm giọng đáp:

 

"Xin Thái phó yên tâm, Vinh phi nương nương là ruột của đại tẩu, Yến Trừng nhất định sẽ đảm bảo vẹn cho nàng!"

 

Thái phó nhận câu trả lời hằng mong, nhưng cũng miễn cưỡng, chỉ phất tay rời .

 

Yến Trừng theo hướng bóng lưng lão, khom lưng hành một lễ sâu sát đất, hồi lâu dậy.

 

Trên triều đình, Hoàng đế sốt ruột hỏi:

 

"Thái phó, rốt cuộc thế nào ? Tên nghịch thần chịu đồng ý ?"

 

Thái phó Vinh khom hành lễ:

 

"Bẩm Bệ hạ, Yến Trừng đưa ba điều kiện. Chỉ cần Bệ hạ chấp thuận, sẽ lập tức lui binh."

 

"Mau tâu!"

 

Các triều thần bên đều chăm chú dõi theo chờ đợi. Chỉ thấy Thái phó dừng một chút, chậm rãi :

 

"Thứ nhất, trận chiến , Bệ hạ truy cứu tội các tướng lĩnh theo khởi binh."

 

Hoàng đế lập tức đồng ý:

 

"Được!"

 

đợi phản loạn dẹp yên, quyền hành trở về tay Trẫm, g.i.ế.c lúc nào chẳng !

 

Thái phó :

 

"Thứ hai, trong vòng mười năm, Bệ hạ phát động chiến tranh, cùng dân an dưỡng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-385.html.]

 

"Điều Trẫm cũng đồng ý!" Bọn dân đen thì hiểu gì việc lớn, nếu thật sự khai chiến, tăng thuế thì lẽ nào chúng dám nộp?

 

Khóe miệng Thái phó khẽ run rẩy, trong mắt thoáng hiện lên nét bi ai.

 

Từ khi Hoàng đế còn là Thái tử, lão là thầy dạy của , lẽ nào thấu tâm tư của ?

 

Hai điều kiện , chẳng điều nào , hoặc rõ ràng thể , nhưng tuyệt nhiên thực hiện.

 

Ánh mắt lão nhân kiên quyết, chậm rãi cất giọng điều kiện thứ ba:

 

"Thứ ba, Yến Trừng thỉnh Bệ hạ thoái vị, do nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ kế thừa đại thống."

 

Cả đại điện lập tức rơi sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Gương mặt còn đang phấn khích của Hoàng đế lập tức đông cứng :

 

"Ngươi gì?"

 

"Thỉnh Bệ hạ thoái vị, do nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ kế thừa đại thống."

 

Thái phó Vinh thản nhiên lặp lời thỉnh cầu. Chỉ choang một tiếng, Thiên tử kiếm tuốt khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo rọi mắt ông.

 

Hoàng đế giận dữ chĩa kiếm ông:

 

"Vinh Ưng! Ngươi cũng cấu kết với nghịch thần Yến Trừng, soán ngôi Trẫm?!"

 

Không khí trong điện đặc quánh, lạnh lẽo.

 

Thái phó Vinh tránh, chỉ lẳng lặng thẳng Hoàng đế, chợt lùi , quỳ một gối:

 

"Bệ hạ, lão thần trải qua hai triều, chịu ân đức sâu dày, hôm nay đảm đương chức Thái phó, vốn nên thốt những lời . than ôi, bách tính đang lầm than, thiên hạ cơ cực. Bệ hạ là chúa tể sơn hà, lẽ đặt lê dân lên hết thảy!"

 

Hoàng đế lạnh một tiếng:

 

"Ngươi chỉ ! Nói trắng chẳng cũng khuyên Trẫm thoái vị ?!"

 

Thái phó lộ vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu thở dài:

 

"Lời lão thần, đều xuất phát từ tâm can. Bệ hạ ở lâu nơi điện ngọc, cách xa dân chúng quá …"

 

Dứt lời, ông bất ngờ bật dậy, trong lúc còn kịp phản ứng, dũng mãnh nhào thanh Thiên tử kiếm đang chĩa !

 

Ào!

 

Máu nóng b.ắ.n tung lên mặt Hoàng đế. Y ngơ ngẩn vị lão sư thuở bé đang nắm chặt thanh kiếm trong tay , giống như khi còn dạy y học văn, chậm rãi mà khó nhọc thốt lên:

 

"Lão thần Vinh Ưng… lấy… mệnh… can… gián!"

 

Chữ "gián" dứt, Thái phó cũng đổ gục xuống, tắt thở.

 

Cả điện rúng động, Cố Dự mắt đỏ hoe, giậm chân thở dài:

 

"Thái phó ơi! Sao Ngài chứ!"

 

Dự Vương và các đại thần đều sững sờ, rõ ràng hề ngờ ông hành động bi tráng như thế.

 

Bỗng Ngự sử Dư Khiêm bước khỏi hàng:

 

"Bệ hạ! Lão thần Dư Khiêm cũng thỉnh Bệ hạ thoái vị, do nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ kế thừa đại thống!"

 

"Ngươi!"

 

Lão Ngự sử Vương Tuấn Hòa tiếp lời:

 

"Lão thần Vương Tuấn Hòa cũng thỉnh Bệ hạ thoái vị, do nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ kế thừa đại thống!"

 

"Thần Kỷ Diêu cũng thỉnh Bệ hạ thoái vị!"

 

"Thần Thạch Hồng cũng thỉnh Bệ hạ thoái vị!"

 

 

Những tiếng thỉnh cầu cứ thế vang lên liên tiếp, ngày càng nhiều rời hàng, giữa đại điện.

 

Hoàng đế giận dữ gào lên, sai cấm quân kéo bọn họ xử trảm.

 

g.i.ế.c một còn , hàng chục thì ?

 

Ngay cả Dự Vương cũng chột , lặng lẽ lui về phía cửa điện.

 

lúc , một binh sĩ nhuốm máu, hốt hoảng chạy :

 

"Khải bẩm Bệ hạ! Phản quân công thành! Tây môn kinh thành thất thủ, nam môn, bắc môn nguy cấp, chỉ còn đông môn do Chỉ huy sứ Nguyệt đang cố gắng tử thủ!"

 

Hoàng đế run rẩy, ngã phịch xuống long ỷ. Lại một binh sĩ khác xông :

 

"Khải bẩm! Nam môn, bắc môn thất thủ! Đông môn nguy cấp, Chỉ huy sứ Nguyệt khẩn cầu viện binh!"

 

Hoàng đế theo bản năng thốt lên:

 

"Ái khanh Tào…"

 

Vừa mở miệng ngẩn – Tào Dương y giam giữ.

 

Người y từng trọng dụng như Sở Hoài Sơn thì bỏ trốn, Thái phó thì c.h.ế.t. Giờ đây quanh, còn lấy một thể tín nhiệm.

 

Ngự sử Dư Khiêm bước lên:

 

"Bệ hạ! Nếu còn thoái vị, một khi phản quân phá thành, cơ nghiệp nhà họ Mộ Dung ắt sẽ đổi chủ!"

 

Hoàng đế há miệng, định , nhưng chẳng thốt lời nào.

 

lúc , Tô Thái hậu bước , lạnh lùng cất tiếng quát mắng:

 

"Hoàng đế! Chúng còn bại! Lập tức sai đem cả nhà họ Tào và phủ Nam Bình bá áp cổng thành, bảo Yến nghịch nếu dám tấn công nữa thì sẽ lấy mạng bọn họ!"

 

---

Loading...