Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tri Châu ngắt lời, Tạ lão phu nhân y đầy kinh ngạc:
"Đã đến nước , ngươi vẫn còn che chở cho tiện nhân ư?"
Trong lòng Tước Linh bỗng dâng lên một tia hy vọng mỏng manh, nhưng Tạ Tri Châu cúi gằm xuống:
"Không, Tổ mẫu, tôn nhi chỉ nghĩ, nhốt ở phòng chứa củi e rằng quá nhẹ tội."
Tước Linh như rơi hầm băng lạnh buốt:
"Ngươi ... lời gì thế?"
Tạ Tri Châu dám nàng, nhưng Tạ lão phu nhân hớn hở mặt:
"Tốt, lắm! Cuối cùng ngươi cũng thấu bộ mặt thật của tiện nhân ! Đây là chuyện đại hỷ! Vậy thì thế , Tổ mẫu sẽ lập tức cho nàng một phong hưu thư, lấy cớ là con nối dõi mà đuổi khỏi cửa. Vừa , Huệ Nhi sắp xếp bên ngoài quá lâu, cũng nên đón phủ ."
Tước Linh lập tức ngẩng đầu, thanh âm run rẩy:
"Liễu Huệ? Cái gì mà sắp xếp bên ngoài? Người sớm đưa nàng rời ?"
Tạ Tri Châu cũng kinh ngạc liếc Tổ mẫu, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, liền dằn cảm xúc:
"Cứ theo lời Tổ mẫu, điều... hưu thư thì miễn . Dù nàng cũng là của nhà họ Tào, nếu chuyện truyền đến tai... Thủ phụ, e là ."
Lão phu nhân liên tục gật đầu mỉm đồng ý, còn Tước Linh thì đột nhiên bật lên.
"Không quy củ ? Ai cho ngươi phép dậy!"
Lão phu nhân quát mắng, nhưng Tước Linh chẳng hề để tâm, đôi mắt đẫm lệ thẳng Tạ Tri Châu:
"Ta hỏi ngươi cuối, ngươi thực sự rước Liễu Huệ phủ ?"
Tạ Tri Châu tránh ánh mắt nàng, khẽ nhưng kiên quyết gật đầu.
"Tốt... lắm..."
Tước Linh bật thê lương, tay đặt lên bụng ,
"Vốn dĩ... còn một tin hỷ báo cho ngươi , giờ xem , cũng còn cần thiết nữa."
Nàng bỗng cúi , nhặt mảnh sứ vỡ mặt đất, mặc kệ ngón tay cứa rách đầm đìa m.á.u tươi, "xoẹt" một tiếng, dứt khoát cắt đứt đai áo.
"Tạ Tri Châu, Tước Linh tuy là nữ nhi, song vẫn hiểu rõ chữ tín quý giá ngàn vàng. Hôm nay là ngươi phụ lòng , chứ tuyệt phụ bạc ngươi!"
Dải đai áo vương m.á.u nhẹ nhàng rơi xuống.
Tạ Tri Châu siết chặt nắm tay, nữ tử với gương mặt đầy kiên quyết:
"Kể từ nay về , chúng ân đoạn nghĩa tuyệt. Tiểu Sam, chúng !"
Tước Linh sải bước khỏi phủ Nam Bình bá, suýt nữa đụng Nam Bình bá đang vội vàng chạy tới.
nàng chẳng đầu , cứ thế dứt khoát rời . Nam Bình bá sững sờ giây lát, vội vàng hỏi:
"Đã thương lượng xong ? Sao mất ?"
"Thương lượng gì cơ?" Lão phu nhân khó hiểu, còn Tạ Tri Châu chắp tay :
"Phụ , phiền chuyển lời đến Dự vương, Tước thị rời khỏi phủ, rõ tung tích."
"Cái gì? Ngươi thực sự để nàng ?" Nam Bình bá trừng lớn mắt, còn gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của trưởng tử, đành nuốt lời xuống.
Bên ngoài phủ, tiểu nha Tiểu Sam nước mắt lưng tròng:
"Cô nương, Cô gia thật sự quá mức bạc bẽo! Cớ thể đối đãi với như thế? Người mới m.a.n.g t.h.a.i mà!"
Tước Linh tự giễu :
"Mang thai thì thế nào? Mối hôn sự vốn chẳng phủ xem trọng, giờ thể chống đỡ, buông bỏ, đây cũng nên điều một chút. Chỉ là..."
Nàng nghẹn ngào:
"Chỉ là đáng thương hài tử trong bụng , thể đời ngắm nhân thế một ..."
Tiểu Sam hoảng hốt:
"Cô nương, chẳng lẽ ..."
"Được, tới Hồi Xuân đường, bốc một thang t.h.u.ố.c khuynh thai ." Tước Linh sắc mặt trắng bệch, "Còn nữa, chúng cũng về Tào phủ nữa, tránh khiến Phụ Mẫu lo lắng. Tới Tây thành , ngày xuất giá Phụ chuẩn cho một tòa tiểu trạch, mắt cứ tạm ở đó."
Tiểu Sam hồi lâu lên tiếng, đột nhiên quỳ sụp xuống:
"Cô nương, là hãy nán thêm chút nữa ! Cô gia từ đến nay kẻ vô tình vô nghĩa, nay bỗng dưng đổi tâm tính, chừng là ..."
Chữ "ẩn tình" còn kịp thốt, thấy bà v.ú bên cạnh Lão phu nhân đỡ một nữ tử bước , chính là Liễu Huệ.
Nàng đỡ eo, bụng lớn hơn một vòng, thấy Tước Linh còn thẹn thùng nhoẻn miệng :
"Tỷ Tước, ngờ xoay xoay , vẫn về chốn cũ . Sau còn mong tỷ tỷ chỉ bảo cho nhiều hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-381.html.]
Tước Linh sững sờ chằm chằm bụng nàng , giọng khản đặc:
"Ngươi... ngươi mang thai..."
Liễu Huệ càng thêm e thẹn:
"Là cốt nhục của biểu ca... m.a.n.g t.h.a.i hơn sáu tháng ."
Hơn sáu tháng...
Tức là ngay khi gả phủ?
Vậy mà lúc đó, bọn họ lén lút tư thông với ?
Tước Linh đau đến ôm lấy ngực, bà v.ú tặc lưỡi:
"Liễu cô nương, chớ chần chừ nữa, Lão phu nhân và Đại công tử đang đợi cô bên trong kìa."
Liễu Huệ che miệng khúc khích, đỡ bụng . Tiểu Sam lo lắng đỡ lấy Tước Linh:
"Cô nương, Cô nương?"
Nước mắt trào trong mắt Tước Linh, nàng siết c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Sam:
"Đi Hồi Xuân đường, mua thuốc, ngay bây giờ!"
Trong phủ Nam Bình bá.
Tạ Tri Châu trông thấy biểu thai cũng khỏi kinh ngạc, nhưng kịp hỏi gì, trong cung đến truyền chỉ.
Hắn vội vàng thu dọn lên đường nhập cung. Vào đến điện, quả nhiên một trận lôi đình giáng xuống.
Tạ Tri Châu cung kính Hoàng đế trút giận xong, mới thưa:
"Hoàng thượng, cũng rõ, tổ mẫu của vi thần từ đến nay mắt nội tử, chỉ là vi thần ngờ rằng nhân lúc vi thần nhà, tự ý đuổi nàng ..."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, đầu hỏi Dự vương tiến :
"Thế nào , nàng ở Tào gia ?"
Dự vương lắc đầu. Hoàng đế chau mày thật sâu:
"Thôi , quân tình cấp bách, cũng kịp tìm nữa! Lão Ngũ, do ngươi chính tướng, Tạ Tri Châu phó tướng, phong Bình Diện tướng quân, lĩnh hai mươi vạn đại quân xuất chinh ngay!"
Tạ Tri Châu trong lòng thở phào, cúi lĩnh mệnh.
Ba ngày , thành Thái Châu.
Yến Trừng đích dẫn quân đến, Dự vương tường thành cao giọng quát:
"Yến Trừng! Hoàng thượng đối đãi với ngươi tệ, lượt phong An Ninh hầu, ban cả chức Thủ phụ. Ngươi dám cảm ân, khởi binh phản? Ngươi xứng đáng với Hoàng thượng, với liệt tổ liệt tông nhà họ Yến ?"
Yến Trừng đáp, liếc mắt Mạnh Dương.
Chỉ thấy Mạnh Dương cất cao giọng:
"Chức Hầu An Ninh là cái giá mà Yến gia trả bằng sáu mạng ! Còn chức Thủ phụ là do Đại nhân nhà trải qua chín kiếp sinh tử, đ.á.n.h bại Trưởng công chúa An Thịnh mới ! Sau đó còn Lục công tử nhà công lớn cứu giá! Chúng cũng chất vấn ngược , nhà họ Yến vì xã tắc quên mấy , tại Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ, nhân lúc Đại nhân chinh chiến sa trường, sát hại thê nhi và trưởng bối của ?!"
Việc sớm truyền khắp thiên hạ, Dự vương nghẹn lời, gắng gượng phản bác:
"Dù cũng thể mưu phản! Yến Trừng, trướng ngươi chỉ mười vạn binh mã, nhưng chúng đến hai mươi vạn! Các ngươi hề phần thắng, nhất nên sớm đầu hàng !!!"
Lời còn dứt, một mũi tên lông vũ vun vút bay đến, b.ắ.n rớt mũ giáp đầu . Dự vương sợ đến mức ngã lăn đất. Chỉ thấy thành, một tiểu tướng mặc giáp bạc giương cung lắp tên, chẳng Mộc Hạc Hiên thì là ai?
"Quân tinh nhuệ trong triều đều chúng mang đ.á.n.h Nam Man , hai mươi vạn mà ngươi từ ? Chắc chắn là ép dân binh các quận huyện gần đó nhập ngũ, bọn họ thể chiến trường nổi , trong lòng ngươi rõ nhất!"
Tạ Tri Châu trong lòng chợt nặng trĩu, thừa lời Mộc Hạc Hiên là sự thật thể chối cãi.
Hai mươi vạn đại quân , vẻn vẹn năm vạn là quân Tần vương đưa về từ Bắc cảnh, còn mười lăm vạn đều là quân tạm thời, nhiều kẻ cầm thương còn vững bắt trận. Nếu thực sự giao chiến chính diện, e rằng chẳng thể địch nổi loạn quân.
May mắn , Thái Châu là nơi dễ thủ khó công, chỉ cần cố thủ xuất chiến, chờ đến lúc đối phương cạn lương là .
"Chư tướng lệnh, treo cao cờ miễn chiến! Nếu lệnh của bản tướng, tuyệt đối xuất chiến!"
"Tuân lệnh!"
Trong đại doanh của loạn quân.
Mộc Hạc Hiên ung dung bước , phì một tiếng khẩy:
"Tên tiểu tử họ Tạ đúng là nhẫn nhịn thật, c.h.ử.i thế nào cũng chịu xuất binh!"
Mộc Thịnh lo lắng:
"Chủ soái, xem bọn chúng định kéo dài thời gian đến c.h.ế.t chúng !"
Yến Trừng mỉm nhạt, ngón tay thon dài gõ khẽ lên án thư:
"Kéo dài? Phải xem bọn chúng bản lĩnh !"
---