Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 380

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Phủ họ Tô.

 

Tô Đình Quân sốt cao lui, tứ chi rã rời, bất động giường, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ:

 

“Diêu Tình! Ta niệm tình ngươi hãm hại, nơi dung , mới hảo tâm thu lưu ngươi trong phủ việc vặt, mà ngươi hạ độc ?”

 

Tô Đình Quân vốn là bậc quân tử ôn hòa như ngọc, xưa nay đối đãi với nàng luôn dùng “Diêu cô nương” trang nhã.

 

Giờ đây gọi thẳng tục danh, đủ thấy cơn giận dâng đến cực điểm.

 

Diêu Tình mặc áo bếp, ung dung khoanh tay:

 

thế, kẻ vong ân phụ nghĩa như hạ độc Tô đại nhân bằng một loại tán d.ư.ợ.c khiến gân cốt rã rời, còn thêm vài vị t.h.u.ố.c khác, khiến ngoài tưởng ngài đột phát trọng bệnh, chẳng cao minh ?”

 

Lồng n.g.ự.c Tô Đình Quân phập phồng kịch liệt:

 

“Ngươi... ngươi cố ý cho lên chiến trường? Ngươi hại c.h.ế.t ?”

 

Diêu Tình trợn tròn mắt :

 

“Ai bảo hãm hại ngài? Ta đây là đang cứu ngài đó, Tô đại nhân! Đến cả nữ tử như còn , ngài đối thủ của Yến Thủ phụ, chẳng lẽ chính ngài ?”

 

Tô Đình Quân gắng gượng thở dốc mấy :

 

“Đình Quân tự nhiên ! Yến tam đang tạo phản, là tội mưu nghịch! Hắn còn liên lụy đến Trường Lạc huyện chủ! Thiên hạ đều phản loạn vì nàng, hậu thế sẽ nàng ? Chẳng lẽ để tiếng vạn năm, rằng nàng là hồng nhan họa thủy, là yêu cơ dụ dỗ trung thần lương tướng mưu phản ?”

 

Ánh mắt Diêu Tình thoáng u ám:

 

“Quả nhiên... trong lòng vẫn là vì quận chúa. Đã , càng thể để !”

 

Nàng xong liền bước tới đầu giường, châm một nén hương trầm.

 

Tô Đình Quân lạnh lùng nàng:

 

“Diêu Tình, ngươi thế, xứng với Yến Ngũ Lang ?”

 

Toàn Diêu Tình run lên, suýt nữa tưởng thấu tâm ý nàng. vị quân tử đoan chính lạnh giọng chất vấn:

 

“Yến tam tạo phản, Yến gia đều liên lụy tiếng , ngươi ngăn cản , xứng với linh hồn Ngũ Lang nơi chín suối chăng?”

 

Nàng nhẹ nhàng thở , khổ một tiếng:

 

“Xứng , cuối cùng vẫn là Diêu Tình phụ ! Tô đại nhân, xét cả tình lẫn lý, đều thể để ngài vì khó khăn với Yến Thủ phụ mà liều . Xin ngài thứ .”

 

Hương thơm lặng lẽ lan tỏa, cơn buồn ngủ nhanh liền kéo đến.

 

Trước khi nhắm mắt, Tô Đình Quân phẫn nộ bật một chữ:

 

“Cút!”

 

Thân Diêu Tình khẽ run, lặng lẽ khép cửa phòng .

 

Bên ngoài, nội giám chờ lâu, vội vàng tiến lên:

 

“Thế nào ? Tô đại nhân còn thể triều ?”

 

Diêu Tình lúc đổi sang vẻ mặt thương tâm, lấy khăn lụa chấm khóe mắt:

 

“Đại nhân , dù c.h.ế.t cũng c.h.ế.t nơi sa trường. Phiền công công chuẩn cáng, khiêng ngài cung diện thánh…”

 

Nội giám hít ngược một khí lạnh, cứ như đang cố gượng ép mà thôi?

 

Tô đại nhân quả thật trung dũng tận tâm, nhưng dù thế cũng thể trận !

 

Hắn vội vã an ủi mấy câu, như bay trở hoàng cung hồi báo.

 

Hoàng đế xong, trầm mặc hồi lâu:

 

“Sự tình đến nước ? Chẳng lẽ vận Đại Hạ tận?”

 

Tính từ lúc khai triều đến nay, họ Mộ Dung cũng mới trải qua hai đời mà thôi!

 

Bách quan đồng loạt quỳ rạp, dường như gần đây, họ quá quen với hành động .

 

Dự vương tiến gần, định mở miệng, Hoàng đế bất ngờ nắm lấy tay y:

 

“Lão Ngũ, ngươi !”

 

Dự vương hoảng hốt quỳ sụp:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-380.html.]

“Hoàng ! Thần tuyệt đối đối thủ của !”

 

Sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng sương:

 

“Ngươi dám kháng chỉ?”

 

Dự vương cuống quýt:

 

“Thần dám, nhưng thần một nhân tài tiến cử. Đó chính là Thế tử phủ Nam Bình Bá, Thám hoa năm ngoái, Tạ Tri Châu!”

 

Hoàng đế ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ cái tên :

 

“Hắn thể đảm đương trọng trách ?”

 

“Hoàng , vị tuy là văn thần, nhưng từng lập công lớn trong vụ án Phùng Hoán, tài thao lược. Hơn nữa, phu nhân của …”

 

Dự vương đến đây, liếc Tào Dương, như điều cố kỵ.

 

Hoàng đế liền phất tay:

 

“Tào khanh, lui xuống .”

 

Tào Dương gần đây vẫn luôn trầm mặc ít , cũng hề ngẩng đầu, chỉ cúi lời lui .

 

Dự vương tiếp lời:

 

“Hoàng quên ? Phu nhân của vốn họ Tào, là biểu tỷ của Trường Lạc huyện chủ, và hai thiết vô cùng. Nếu đến lúc đó mang theo phu nhân xuất chinh, bày cạm bẫy dụ bắt Trường Lạc, thì Yến Tam gia liệu cố kỵ mà cam tâm thúc thủ ?”

 

Hoàng đế vỗ đùi cái bốp:

 

“Diệu kế! Lão Ngũ, quả hổ là đắc lực nhất của trẫm. Được, trẫm lập tức phái ngươi đến phủ Nam Bình Bá tuyên chỉ. , ngươi cũng cùng xuất chinh! Như lời ngươi , hai nhà quan hệ thích, trẫm vẫn thật an tâm..."

 

Dự vương nửa đoạn đầu còn đang đắc ý, đến nửa đoạn thì lập tức thu vẻ mặt.

 

lúc dám chọc giận Hoàng thượng, đành cụp mặt buồn bã lĩnh mệnh rời .

 

Phủ Nam Bình Bá.

 

Choang! Một chén nóng Tạ lão phu nhân hất vỡ tan tành nền gạch.

 

Mảnh sứ văng , cắt qua mu bàn tay Tước Linh, lập tức rỉ máu, dù cho , nàng vẫn quỳ ngay ngắn, hé nửa lời.

 

“Thật là tạo nghiệt! Tri Châu nhà rước ngươi cửa thì tai họa kéo đến liên miên! Chẳng những Hoàng thượng trọng dụng, nay còn vì biểu nhà ngươi tạo phản mà phái chiến trường. Ngươi... ngươi nhất định hại c.h.ế.t con mới lòng ?!”

 

Tạ lão phu nhân giận đến run rẩy cả hai tay, vặn mạnh vai nàng một cái thật đau.

 

Tước Linh đau đến khẽ run rẩy, c.ắ.n chặt môi, hề hé răng.

 

lúc Tạ Tri Châu bước , lão phu nhân vội vàng dậy:

 

“Con về ? Hoàng thượng phán thế nào?”

 

Tước Linh cũng ngẩng đầu y, ánh mắt tràn đầy vẻ thấp thỏm.

 

Tạ Tri Châu đáp lời ngay, ánh mắt chằm chằm vết m.á.u tay nàng hồi lâu, mới chậm rãi cất lời:

 

“Hoàng thượng phong Bình Yến tướng quân, lĩnh hai mươi vạn binh mã, ngày mai lập tức xuất chinh.”

 

Lão phu nhân xong, mặt mày tối sầm, ngã khuỵu xuống ghế.

 

Tước Linh cũng cúi đầu, đôi tay siết chặt chiếc khăn tay đến mức trắng bệch:

 

“Phu quân, ... ... tất cả đều là của …”

 

Nàng tin rằng, tất cả tai họa đều là do liên lụy từ biểu Nhược Yên mà .

 

Lão phu nhân đột nhiên bật dậy:

 

“Giờ ngươi những lời vô ích đó gì? Nhà họ Tạ chúng quả thực là xui xẻo tám đời mới rước ngươi cửa! Tri Châu, giờ con rõ bộ mặt thật của nàng ? Tổ mẫu năm xưa ngăn cản con cưới , đều là vì cho con đấy!”

 

Ngày thường, những lời của lão phu nhân kịp hết Tạ Tri Châu nghiêm nghị ngắt ngang.

 

, chỉ trầm mặc, một lời.

 

Tim Tước Linh chợt trở nên lạnh lẽo, ngay đó, một cái tát nặng nề giáng xuống, khiến đầu nàng lệch hẳn sang một bên.

 

“Tiện nhân! Còn đó gì? Ngươi hại nhà họ Tạ vẫn đủ ?”

 

Nàng ngã nhào xuống đất, theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng. Nàng còn kịp mở lời giọng lão phu nhân lạnh như băng vang lên:

 

“Người , lôi Tạ thị nhốt phòng củi! Mỗi ngày chỉ đưa một bữa cơm và một bình nước. Đợi đến khi Đại công tử bình an trở về tính sổ!”

 

---

Loading...