Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong trướng doanh giờ chỉ còn hai bọn họ.
Giữa ánh nến lách tách bập bùng, Yến Trừng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trầm giọng :
“A Yên, giấu nàng thêm nữa. Bên cạnh Vân Tử Hào, quả thực sự nhúng tay của Tây Cương.”
Sắc mặt Sở Nhược Yên đột nhiên biến đổi, tim đập thình thịch ngừng:
“Tây Cương?”
Đó chính là nơi từng truyền dạy cho Mạnh Cơ thuật khôi đáng sợ, cũng là nơi khiến dung mạo Quý Thái phi mục nát lở loét. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến rùng , tê dại cả da đầu. Một ý niệm kinh hoàng chợt vụt qua trong tâm trí nàng:
“Chàng … Đại ca , tức Vân Triều, cũng thể bí thuật Tây Cương khống chế ư?”
Nàng nghĩ tới bộ dạng ngây dại, đờ đẫn của trưởng dạo đó, chẳng giống hệt với Yến Chiêu ?
Yến Trừng khẽ gật đầu xác nhận.
Tiểu nương tử lập tức bật dậy:
“Vậy chẳng nhị ca đang lâm hiểm cảnh ?”
“A Yên!” Yến Trừng vội vàng đỡ lấy đôi vai nàng, trấn an:
“Nếu Nhị ca nàng xảy chuyện bất trắc, với ngần của Bách Hiểu Các ở đó, thể tin tức nào truyền về? Huống hồ, dù xúc động đến , võ nghệ vẫn còn nguyên, hề ở trong tầm kiểm soát của ‘Cái bóng’, nàng cứ yên tâm !”
Sở Nhược Yên thở hắt một thật sâu:
“Tên yêu nhân Vân Tử Hào quả thực thâm hiểm khó lường! Hắn thể từng bước điều hết những bên cạnh rời mới đến bắt , còn thể mời Tây Cương đến khống chế đại ca …”
“Không chỉ ,” Yến Trừng nhắc nhở, “nàng còn nhớ vị Phò mã họ Tào chăng?”
Sở Nhược Yên khựng :
“Chàng Nhị công tử Tào gia, Tào Đống?”
Yến Trừng khẽ “ừm” một tiếng:
“Lần đó bắt Văn Cảnh đến núi Thúy Bình, nàng và Vân Lăng cứu viện, từng dùng tin tức về Đại ca nàng để uy h.i.ế.p Vân Lăng tay, đúng ? Tin tức chính là do Vân Tử Hào cung cấp cho An Thịnh, đó An Thịnh mới báo cho Tào Đống.”
Sở Nhược Yên chấn động tâm can:
“Mọi việc sớm bắt đầu từ lúc đó ư?”
Thì , Vân Tử Hào sớm nhúng tay việc từ lâu !
Yến Trừng trầm mặc giây lát, khóe môi gượng nở nụ mang theo vẻ tự giễu:
“E là còn sớm hơn thế nữa… A Giao, lẽ cũng là Vân Tử Hào cài cắm bên cạnh Bình Tĩnh hầu.”
A Giao… Cái tên lâu nhắc đến. Sở Nhược Yên sửng sốt hồi lâu mới kịp định thần, thốt lên kinh ngạc:
“Chàng đang gì ?”
Yến Trừng mệt mỏi xoa trán:
“Hôm tại Phụng Thiên điện, Bình Tĩnh hầu A Giao chủ động tìm đến , ngỏ ý trợ giúp thành đại sự. Khi , chúng cứ ngỡ đó chỉ là lời lẽ thoái thác. tra xét, quả thực là nàng tự tìm tới…”
Sở Nhược Yên khẽ thì thầm:
“Chẳng trách khi chỉ vài câu moi ẩn tình của nàng … Nếu A Giao quả thực là thủ hạ của Vân Tử Hào, chuyện ắt lời giải. Bất kể là việc gây họa diệt vong cho Yến gia để Hoàng đế mất cánh tay đắc lực, là việc vạch trần Bình Tĩnh hầu khiến Trưởng công chúa liên lụy, tất cả đều là những đòn đ.á.n.h chí mạng hoàng thất… Thế nên, tất thảy đều do một tay thao túng…”
Nói đoạn, nàng bất giác dừng lời.
Bình Tĩnh hầu, Trưởng công chúa, và giờ thêm một Vân Tử Hào.
Lưới trời lồng lộng, Yến gia nào còn đường thoát !
Ánh nến lập lòe soi rõ nửa gương mặt nam tử, nét mặt lạnh lùng như sương tuyết. Tim Sở Nhược Yên chợt quặn đau, nàng vươn tay ôm chặt lấy :
“Yến Trừng, tất cả qua .”
Nam tử khẽ gật đầu, giọng khàn đặc:
“A Yên, chuyện cũ lâu, vốn nhắc , chỉ e…”
“Ta , đều rõ.” Sở Nhược Yên đưa tay ấn nhẹ lên môi chặn , “Chàng cho những điều , chỉ bởi Vân Tử Hào là đường của , hãm hại Thế tử, tuyệt đối sẽ dung thứ, nên mới thẳng thắn với từ sớm… Ta đều hiểu hết.”
Yến Trừng nàng rời mắt, tựa hồ đang đợi một quyết định cuối cùng.
Sở Nhược Yên bật :
“Chàng rốt cuộc đang nghĩ gì ? Hắn nhiều hãm hại nhị ca , còn khiến đại ca lâm cảnh thế , nghĩ sẽ bỏ qua cho ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-373.html.]
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán, Yến Trừng lúc mới nhẹ nhàng thở phào.
ngay đó, nữ tử nghiêm nghị :
“ Yến Trừng, một chuyện hỏi , hãy suy nghĩ thật kỹ hãy đáp lời .”
Yến Trừng khẽ giật , lập tức thấy nàng cất lời rõ ràng từng chữ:
“Có còn điều gì, đang che giấu chăng?”
Trong trướng, tĩnh lặng như tờ.
Tựa hồ cả khí cũng ngưng đọng.
Yến Trừng theo bản năng định mở lời, nhưng ngón tay nàng ấn nhẹ lên môi chặn :
“Nghĩ cho cặn kẽ hẵng . Sau , sẽ bao giờ hỏi nữa.”
Đây quả là cơ hội duy nhất. Nam tử vốn vững vàng như Thái Sơn, giờ đây bất giác thấy tim run rẩy, hồi hộp.
Hắn ngờ nàng đoán nhanh đến thế…
Là bởi tay với nhà họ Phó ? kẻ thể động đến Phó thị chỉ riêng , vì cớ gì nàng đoán trúng ?
Yết hầu Yến Trừng khẽ nuốt vài , cuối cùng bật một tiếng khổ:
“A Yên, từng nàng cực kỳ nhạy bén, ngờ bén đến mức . Phải, như nàng đoán, sẽ tạo phản.”
Hắn dùng từ “sẽ”, giọng điệu quả quyết, chắc như đinh đóng cột.
Sở Nhược Yên thừa nhận, trong lòng trái nhẹ nhõm:
“Quả nhiên, là nhúng tay chuyện của Phó thị.”
Yến Trừng gật đầu thừa nhận:
“Không sai. Phó thị ở Du Châu đích nữ là Hoàng hậu chính cung, hoàng tử đủ tư cách kế vị, hà cớ gì bọn họ phản? Ta cũng từng do dự, liệu nên tay từ Khai Phong , dù nơi lũ lụt sông Hoàng nghiêm trọng, lòng dân oán thán sâu sắc hơn. thời gian cho phép, lúc trong kinh truyền đến tin Nhạc phụ sắp hỏi tội xử trảm, hiểu rõ còn đường lui, chỉ thể tay với Phó thị , khơi mào mâu thuẫn sâu sắc giữa Quân và Hậu!”
Mọi lời thốt , trong lòng còn cố kỵ gì nữa.
Yến Trừng thẳng nàng, tiếp lời:
“A Yên, vốn kẻ nuôi dã tâm, nhưng là nam nhi, chí ít cũng bản lĩnh để che chở cho nàng và các con! Lần xuất chinh , tuy đẩy lui Nam Man, nhưng cũng thấy rõ vì chiến sự kéo dài, thuế má nặng nề, bách tính khốn khổ vô kể. Bệ hạ háo thắng, tuyệt nhiên chẳng minh quân, vốn định phò tá Tần vương, nhưng…”
Nói đến đây, khẽ bật khổ sở.
Sở Nhược Yên hiểu rõ ý , đưa tay day day thái dương:
“Đừng Tần vương giờ vẫn tỉnh , dẫu cho y tỉnh nữa, y cũng quyết chẳng đoạt lấy ngôi vị trưởng .”
Yến Trừng khẽ thở dài:
“ là như . Sự nghi kỵ của Hoàng đế ngày càng sâu đậm, những lựa chọn thể thực hiện cũng ngày càng ít . Thế nên khi hồi kinh, phái Lão Từ đến Du Châu, nhờ ông phối hợp hành động, khởi sự.”
Cho nên mới tin tức Phó thị tạo phản khoảnh khắc then chốt như .
Cho nên mới khiến Thánh thượng sinh lòng nghi kỵ, khiến cả kinh thành đại loạn…
Sở Nhược Yên mím chặt đôi môi, thêm lời nào.
Trong giấc mộng năm xưa, con đường mà Yến Trừng chính là con đường tu la m.á.u tanh . Nay vòng vòng , lẽ nào bước chân vết xe đổ?
ngẩng đầu lên, nàng thấy trong đôi mắt đen như mực chỉ phản chiếu bóng hình của riêng nàng.
Không, chuyện khác .
Lần bên cạnh còn nàng, tuyệt đối sẽ để bước con đường nghiệt ngã của kiếp nữa!
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má :
“Yến Trừng, mặc kệ định gì, đều nguyện ý kề cận bên .”
Lời thề , còn du dương hơn cả thiên âm.
Yến Trừng thấp thỏm yên bao lâu, dù nàng cũng là Trung thần Sở Hoài Sơn dạy dỗ, tấm lòng nhân hậu đành lòng thấy sinh linh đồ thán, nên khi thốt bí mật động trời, chuẩn sẵn tinh thần nàng mắng nhiếc, giận dữ. Nào ngờ, nàng chẳng hề trách cứ, chỉ đơn thuần sẽ ở bên .
Dẫu là núi đao biển lửa, nàng cũng cam lòng theo cùng.
“A Yên! A Yên!” Yến Trừng thể kìm nén niềm vui sướng tột cùng, ôm lấy nàng xoay một vòng ngay trong trướng.
Sở Nhược Yên khẽ kinh hô, y ôm xoay mấy vòng mới đặt xuống. Nàng định cất lời, bên ngoài trướng vọng giọng trầm khàn, mỏi mệt của phụ nàng:
“Thừa tướng, lão phu thể cùng ngài chuyện riêng một lát chăng?”
---