Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lời dứt, quả nhiên trong rừng bước .

 

Người nọ hình cao gầy, ngũ quan tinh xảo, chỉ tiếc mặt dày cộm phấn trắng, tô thêm son đỏ chói, làn da trắng bệch phối với sắc đỏ rực rỡ, khiến nổi da gà khi .

 

“Hảo đường Vân Lăng, hảo đường Vân Diểu, lâu gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ?”

 

Kẻ âm u lên tiếng, còn nhẹ nhàng vẫy tay dáng.

 

Sở Nhược Yên kinh hãi chằm chằm: “Hắn chính là Thế tử phủ Tấn vương, Vân Tử Hạo?”

 

Nếu là oan hồn lẳng lơ chốn địa phủ, tiểu quan trong Nam Phong quán thì còn dễ tin hơn!

 

Vân Lăng vỗ vai nàng: “Đừng để tâm, xưa nay vẫn thế, chẳng nam chẳng nữ suốt bao năm .” Dứt lời liền nhướng mày Vân Tử Hạo, “Sao hả? Tứ sứ trướng một c.h.ế.t ba thương, đường lo liệu hậu sự, còn rảnh rỗi đến đây gây sóng gió ?”

 

Vân Tử Hạo bật the thé: “Hừ, đường ăn thật vẫn chẳng đổi chút nào, vẫn cứ khiến chán ghét như thế!”

 

“Ngươi cũng thế thôi, dung mạo quỷ dị của ngươi, bổn các chủ tối nay e rằng gặp ác mộng .” Vân Lăng nhíu mày, bộ xoa trán tỏ vẻ đau đầu.

 

Vân Tử Hạo thoáng hiện vẻ tức giận, song nhanh chế ngự xuống: “Vân Lăng, hôm nay đến đây để cùng ngươi khẩu chiến. Nhà Mộ Dung sắp diệt vong, ngươi vẫn còn cố chấp chịu hợp tác với ?”

 

Khóe môi Vân Lăng nhếch lên nụ khinh bạc: “Hợp tác? Đường ngại điểm những việc ? Xúi giục Nhu Mẫn ám sát , mưu hại Thế tử Tần vương, giá họa cho Bách Hiểu Các, còn liên tiếp nhắm , ngươi nghĩ giữa chúng còn khả năng hợp tác ?”

 

Vân Tử Hạo khẽ nhíu mày: “Tất cả đều là do Thanh Long sứ tự tiện hành động! Ta quên mất, các ngươi vẫn quen gọi là Tống Giả. nào , chẳng Yến Trừng nhất kiếm c.h.é.m c.h.ế.t ư? Nếu các ngươi vẫn nguôi giận, còn thể dâng bộ thuộc hạ của cho các ngươi, mặc sức c.h.é.m g.i.ế.c.”

 

Sở Nhược Yên cau mày, Vân Lăng khẩy: “Thôi , bổn các chủ như ngươi, tâm địa nham hiểm, lấy việc sát sinh vui. Hơn nữa, dù bọn , ngươi chẳng vẫn thể trộn bên cạnh tên cẩu hoàng đế đó ?”

 

Hắn chính là tên hoạn quan khiến Nhị hoàng tử té ngã trong điện hôm nay.

 

Kẻ đó là của Vân Tử Hạo.

 

Nếu , Nhị hoàng tử chẳng hoàng đế trọng thương, triều cục cũng đến mức hỗn loạn.

 

Vân Tử Hạo chiều tiếc nuối: “Than ôi, hiền thấu . Chỉ tiếc, khi đó đường nắm giữ sinh mệnh của tên cẩu hoàng đế trong tay mà bỏ qua cơ hội đó…”

 

“G.i.ế.c ?” Vân Lăng xong như chuyện hoang đường nhất thiên hạ, khẽ nhếch môi: “G.i.ế.c để mũi nhọn đổ dồn về phía , để đường ngươi thể thừa cơ đục nước béo cò ?”

 

Vân Tử Hạo thở dài: “Haizzz, ngươi đoán trúng . Đường ơi đường , nếu ngươi là cốt nhục ruột thịt của thì bao, giang sơn thiên hạ sớm thuộc về chúng .”

 

Sở Nhược Yên chỉ thấy buồn nôn, nàng lạnh giọng: “Thế tử Tấn vương, nhị ca vốn dã tâm vấn đỉnh thiên hạ, cớ gì ngươi cứ bức bách khác quá đáng? Khi xưa ở trong triều còn là ‘tại vị mưu kỳ chính’ ( chức vị thì mưu việc chính đáng), nay bọn đoạn tuyệt với hoàng thất, sẽ còn ngáng đường ngươi nữa. Ngươi cứ việc tiến hành đại sự của .”

 

Ánh mắt Vân Tử Hạo chợt chuyển sang nàng, ánh lạnh lẽo như rắn độc quấn khiến nàng rùng bất giác. Nàng còn kịp lui , Vân Lăng chắn mặt, trầm giọng quát: “Ngươi thấy bảo gì ? Cút ngay!”

 

Vân Tử Hạo vẫn bất động: “Vân Lăng, ngươi quả thực quá mềm yếu, trong lòng chỉ nghĩ đến của . Chi bằng cứ để đường đến giúp ngươi một phen…”

 

Dứt lời, phất tay, trong rừng lập tức mấy lao .

 

Vân Lăng nhướng cằm: “Ngươi nghĩ chỉ với đám đó mà tổn thương ?”

 

Lời còn dứt, chẳng cần tay, Ảnh Tử và Hắc Nha đồng thời rút kiếm. Chỉ chớp mắt, những kẻ đều ngã xuống đất.

 

“Hai mươi tám tên… Ngươi dẫn hai tên !”

 

Hắc Nha than thở, Ảnh Tử đắc ý ngẩng cao đầu.

 

Vân Tử Hạo vẫn chẳng chút hoảng loạn, ngược còn tham lam Ảnh Tử: “Quả nhiên, danh xưng Thiên hạ nhất thích khách danh bất hư truyền, sớm muộn gì y cũng sẽ về trướng !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-370.html.]

 

Ảnh Tử chẳng thèm khách khí, hàn quang lóe lên liền đ.â.m thẳng tới.

 

khi mũi kiếm còn cách cổ họng đầy một tấc, “keng” một tiếng!

 

Ảnh Tử một luồng lực lớn hất văng, với bản lĩnh của y, lùi ba bước mới vững !

 

“Kẻ nào mà lợi hại đến ?” Hắc Nha kinh hãi. Y chỉ thấy bên cạnh Vân Tử Hạo, từ lúc nào xuất hiện thêm một hắc y nhân.

 

Kẻ nọ trùm kín đầu, mặt mũi rõ, tựa như u hồn vô thanh vô tức xuất hiện nơi .

 

Ảnh Tử cau mày, lập tức lao tới nữa, liên tục xuất chiêu ba mươi kiếm, song tất thảy đều chặn .

 

“Lợi hại thật!”

 

Sở Nhược Yên dù rõ nhưng cũng , hắc y nhân là đối thủ đầu tiên khiến Ảnh Tử kiêng dè.

 

Mà Vân Lăng, lúc như sét đ.á.n.h ngang tai, cả cứng đờ tại chỗ.

 

“Dừng tay!”

 

Ngay giao phong tiếp theo, bỗng quát lớn, đôi mắt đào hoa phủ đầy huyết sắc: “Vân Tử Hạo, rốt cuộc là ai?!”

 

Vân Tử Hạo bật khanh khách: “Ngươi chẳng đoán ?”

 

“Nhị ca?” Sở Nhược Yên lo lắng , chỉ thấy Vân Lăng run rẩy ngừng.

 

Gân xanh trán nổi rõ: “Ta hỏi… rốt cuộc, , là, ai?!”

 

Vân Tử Hạo đưa tay kéo chiếc mũ trùm của hắc y nhân xuống.

 

Chỉ thấy phía , là một khuôn mặt giống hệt Vân Lăng như đúc.

 

Điểm khác biệt duy nhất là mái tóc đen cùng đôi mắt đào hoa vốn rực rỡ, lúc trống rỗng vô thần, dại dại về hư vô phía .

 

Sở Nhược Yên lập tức bụm miệng, Hắc Nha, Doãn Thuận và những khác kinh hô: “Đại công tử?!”

 

, hắc y nhân chính là Đại công tử thất lạc bao năm Vân Triều.

 

Môi Vân Lăng run rẩy kiểm soát, lệ trong mắt tức khắc tuôn rơi: “Ngươi… ngươi vẫn còn sống?”

 

Hắn từng nghĩ y c.h.ế.t, từng lật tung cả thiên hạ cũng chẳng thể tìm y, mãi mãi tìm thấy dấu vết!

 

Vân Triều gì, chỉ ngây ngốc đó.

 

Vân Tử Hạo vỗ tay lớn: “Thật cảm động bao, tình thâm sâu! Tái ngộ ngần năm, ắt hẳn nhiều lời tâm tình giãi bày nhỉ? Vân Triều, còn mau mang !”

 

Hắc y nhân lập tức lao về phía rừng sâu, Vân Lăng chẳng nghĩ ngợi gì liền đuổi theo.

 

“Nhị ca!”

 

“Các chủ!”

 

Mọi đồng loạt kêu gọi, nhưng dường như chẳng màng tới, chút do dự lao thẳng thâm cốc!

 

Sở Nhược Yên cao giọng hô: “Chưởng quầy Đỗ, Bạch tú tài, mau đuổi theo! Vân Triều điều bất thường, sợ nhị ca sẽ gặp nguy hiểm!”

 

---

Loading...