Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:19:20
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy ?"
Sở Nhược Yên buông tay khỏi bên má trái đang bỏng rát, nhướng mày : "Tổ mẫu chẳng lẽ quên, hưu thư chỉ phu quân của cháu mới tư cách ban . Mà giờ đang giam lỏng ở Đại Lý Tự, chẳng tổ mẫu cách nào cứu ngoài ?" Lời mang đầy vẻ châm biếm sâu cay.
Lời lẽ nàng như mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng mặt Lão thái quân: "Tổ mẫu thời gian rảnh rỗi lo liệu việc hưu thư, thời gian lo cứu trợ Hầu gia?"
Lão thái quân Yến vì phẫn uất mà mặt đỏ bừng, chộp lấy chiếc chén ngọc Hán đặt bên cạnh toan ném .
Sở Nhược Yên vội : "Tổ mẫu hãy nghĩ cho kỹ, chiếc chén cổ trị giá hai mươi lượng bạc. Nếu đập vỡ, xuất tiền mua đấy."
Tay Lão thái quân khựng giữa trung: "Ngươi, ngươi..."
Bà tức đến nên lời. Lý Thị thấy tình thế nguy cấp, vội vàng chen ngang: "Tam , năng chừng mực! Muội tư thông với ngoại nam , đây là lầm lớn đối với nhà họ Yến. Khi Tam lang hồi phủ, nhất định sẽ hưu thư cho ."
Sở Nhược Yên khẽ "ồ" một tiếng, sắc mặt đổi: "Nhị bá mẫu khẩu khí quả quyết như thế, hẳn tận mắt chứng kiến? Vừa khéo, Nhược Yên cũng , vị tình bí ẩn mà tư thông rốt cuộc là ai."
"Cái ..."
Hôm đó ở Bách Hiểu Các, các bà chỉ theo đến tầng bốn chặn , gì trong phòng là ai?
Lý Ngọc đành cứng giọng: " rõ ràng gặp gỡ ngoại nam..."
Nàng nhạt, chất vấn : "Tam bá mẫu từng tiếp xúc ngoại nam ? Chẳng lẽ vệ sĩ, gác cổng, phu xe trong phủ Bá mẫu đều là nữ nhân hết cả ư?"
Lý Ngọc cứng họng. Sở Nhược Yên khẽ chau mày, giọng trầm xuống: "Hầu gia đang giam lỏng, phu thê chúng đang trăm phương nghìn kế tìm cách giải cứu. Các giúp thì , nếu giúp , cũng đừng nên gây thêm cản trở!"
"Chúng ..."
Lý Thị kịp xong ánh mắt sắc lạnh của Sở Nhược Yên trấn áp.
Ánh mắt Sở Nhược Yên lạnh như sương tuyết: "Ta cảnh cáo cuối. Kẻ nào còn dám vu khống gây rối, đừng trách mặt Hầu gia thi hành gia pháp! — Lưu thúc, mời Nhị bá mẫu và Tam bá mẫu ngoài!"
Lưu thúc ngoài cửa chờ sẵn, lập tức dẫn bốn xông , mỗi một bên, trực tiếp cưỡng chế xốc hai vị phu nhân ngoài cửa lớn.
Đám hạ nhân trong Thọ An Đường run cầm cập.
Lão thái quân Yến lạnh lùng nàng, c.ắ.n răng: "Tốt, lắm, quả nhiên là oai phong của Hầu phu nhân!"
Sở Nhược Yên chỉ khẽ đáp: "Tổ mẫu, khi Hầu gia trở về, mong an dưỡng thể ở Thọ An Đường. Bằng , chỉ đành đưa đến biệt viện ngoài thành dưỡng bệnh."
Lão thái quân im lặng một lát, đó lạnh: "Được. Ta xem xem đôi phu thê các ngươi còn thể bày trò gì nữa."
Hai ngày , đến thọ yến của Lão phu nhân nhà họ Tào.
Nhà họ Yến đương lúc chịu tang, Sở Nhược Yên chỉ vận trang phục màu nhạt đơn giản, mang theo Ngọc Lộ đến dự tiệc.
Trước cổng Tào phủ, khách khứa đông như hội.
Nàng bảo Ngọc Lộ dâng mừng thọ và lễ vật, khi phủ thì bắt đầu dò hỏi tung tích Lão phu nhân Tào.
Lão phu nhân Tào từng mối duyên cũ với nhà họ Sở.
Năm xưa khi thẩm thẩm nàng chọn chồng, tại hội đ.á.n.h cầu, chính Lão phu nhân Tào mắt nàng, nàng gả cho trưởng tử Tào Dương.
Tiếc rằng lúc đó miền Nam lũ lụt, Tào Dương Hoàng thượng phái tuần sông, một là hai ba năm, nên thẩm thẩm mới gả phủ Thừa Ân hầu.
Nhờ phúc phận của thẩm thẩm, khi còn nhỏ nàng cũng từng gặp qua Lão phu nhân một . Nếu thể mượn ân tình để nhờ bà lão mặt tương trợ…
Ý niệm kịp thành hình, liền thấy một giọng mỉa mai cất lên.
“Chao ôi, đây chẳng là Đại tiểu thư nhà họ Sở ? À , nay gọi là An Ninh Hầu phu nhân . Nghe Yến gia gặp đại họa, ngươi còn lòng đến dự yến tiệc ư?”
Sở Nhược Yên đầu , thấy một nhóm thiếu nữ ăn vận rực rỡ đang cùng tiến đến.
Nàng nhận vài trong đó — một là cháu gái Tể tướng Cố cưng chiều nhất, Cố Phi Yến, thiết với Sở Nhược Lan; một là biểu của quận chúa Khương Hà, tên Tào Nguyệt; cuối là tiểu nữ của Thái phó Vinh, tài nữ nổi danh kinh thành – Vinh Tố.
Kẻ mở miệng mỉa mai chính là Tào Nguyệt. Do ân oán liên quan đến quận chúa Khương Hà mà Tào gia hận Sở Nhược Yên đến tận xương tủy.
Sở Nhược Yên hề giận dữ, chỉ theo đúng lễ tiết hành lễ, đó ung dung đáp: “Tào tiểu thư, thiệp mời là do Tào phủ gửi tới. Nếu ngươi cho rằng nên tới, thỉnh cầu Tào phủ thu hồi thiệp gửi đó.”
Tào Nguyệt nghẹn lời, tức giận giậm chân: “Cố tỷ tỷ, tỷ xem lời oan ức ? Vị An Ninh Hầu phu nhân quả là miệng lưỡi sắc như dao, trách Nhược Lan cứ than vãn nàng ức h.i.ế.p ở nhà.”
Cố Phi Yến và Sở Nhược Lan quen ở hội đ.á.n.h cầu, giờ cũng là tri kỷ chốn khuê phòng.
Nghe , Cố Phi Yến khẽ nhíu mày, : “Sở Nhược Yên, ngươi xuất giá phu nhân, vẫn còn giữ lễ nghi. Tào cũng chỉ là lòng nhắc nhở ngươi mà thôi…”
“Thật ư? Vậy là Nhược Yên thất lễ . Chỉ là ngày Yến gia hạ linh cữu, chẳng thấy hai vị tiểu thư đến tế bái?”
Hai lập tức cứng họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-37.html.]
Cố gia và Yến gia tuy kẻ thù sinh tử, nhưng văn quan và võ tướng vốn hợp, huống hồ, Tào gia từng trong quân phạm trọng tội Yến Tuấn c.h.é.m đầu — ân oán chồng chất như thế, căn bản chẳng thể đến dự tang lễ.
chỉ câu hỏi đó của nàng đủ khiến cái gọi là “nhắc nhở thiện ý” lật tẩy .
Sở Nhược Yên cũng đôi co thêm với họ, chỉ khẽ gật đầu về phía tiểu viện gần đó.
Khi lướt qua, vị tiểu thư nhà họ Vinh từ đầu hề lên tiếng bỗng chắn mặt nàng.
“Nhị tiểu thư nhà họ Vinh cũng điều gì dạy bảo ư?”
Sở Nhược Yên ngạc nhiên. Trưởng nữ của Thái phó Vinh là Vinh San, cũng chính là tỷ tỷ ruột của Vinh Tố, gả cho Yến Tuấn. Hai nhà vốn là thông gia, nàng đến nỗi cũng đạp đổ của đấy chứ?
Vinh Tố vội lắc đầu: “Không, phu nhân hiểu lầm . Chỉ là An Ninh hầu mời đến Đại Lý Tự thẩm vấn, thăm hỏi một chút, hiện giờ bình an trở về ?”
Sở Nhược Yên sững sờ.
Vị tiểu thư họ Vinh … tỏ quan tâm đến Yến Trừng đến mức ư?
“Đa tạ nhị tiểu thư quan tâm. Chỉ điều, Đại Lý Tự hình như vẫn tra xét xong, Hầu gia đến nay vẫn hồi phủ.”
Khẽ "á" lên một tiếng, chân mày Vinh Tố rõ ràng ánh lên vẻ lo lắng.
Cố Phi Yến bất mãn kéo nàng: “Vinh tỷ tỷ, tỷ chuyện với nàng chi, chúng mau thôi — Á!”
Nàng giẫm phiến đá rêu trơn, trượt chân ngã nhào xuống hồ sen.
“Cố tỷ tỷ!”
“Phi Yến!”
“Người mau tới!”
Một hồi náo động. Sau khi kéo Cố Phi Yến lên bờ, Tào Nguyệt liền chỉ thẳng tay Sở Nhược Yên: “Phu nhân An Ninh Hầu, ngươi ý gì, dám đẩy Cố tỷ tỷ xuống nước?”
Vinh Tố định mở lời, nhưng Cố Phi Yến ướt đẫm nước, túm chặt lấy, lạnh giọng : “Sở Nhược Yên! Ta chỉ cãi cọ với ngươi vài câu, mà ngươi dám đẩy xuống nước, quả là tâm địa quá độc ác!”
Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày.
Định vu khống lên đầu nàng ?
Phu nhân Tào gia tin vội vã chạy đến, chau mày Sở Nhược Yên: “Phu nhân An Ninh Hầu, rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngọc Lộ sốt ruột định giải thích, nhưng Sở Nhược Yên kịp thời ngăn : “Tào phu nhân, nơi đây chẳng còn thứ ba đó , cớ gì hỏi nàng ?”
Nói , ánh mắt nàng hướng về phía Vinh Tố, khiến ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nhị tiểu thư Vinh gia.
Tào Nguyệt hốt hoảng kêu: “Vinh tỷ tỷ!”
Cố Phi Yến cũng trừng mắt chằm chằm Vinh Tố.
Vinh Tố mím chặt môi: “Vừa nãy… quả thực thấy rõ…”
Tào Nguyệt và Cố Phi Yến , đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sở Nhược Yên khẽ liếc một góc vườn — quả nhiên, từ đầu một vị quý nhân thưởng hoa, giờ chậm rãi dậy, các cung nữ vây quanh, thong thả bước đến.
“Nhị tiểu thư nhà họ Vinh thấy rõ, nhưng bản cung đây thấy tường tận — Phi Yến, chính ngươi tự trượt chân ngã xuống hồ, cớ đổ oan cho khác?”
Mọi đều kinh hãi đầu, đồng loạt quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến An Thịnh Trưởng Công chúa! Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
An Thịnh Trưởng Công chúa, là tỷ tỷ ruột thịt của đương kim Hoàng thượng, đồng thời cũng là tri kỷ của Thái phu nhân Tạ thị nhà họ Yến.
Người khoác cung phục, dung mạo quý phái, giữa trán điểm xuyết một đóa mẫu đơn đỏ rực, toát lên khí độ phi phàm.
Cố Phi Yến ngờ Trưởng Công chúa mặt, thế còn chứng kiến chuyện , vội vàng cúi đầu: “Trưởng Công chúa, là Phi Yến sai, xin Công chúa thứ tội!”
Tào Nguyệt còn kinh sợ hơn, chân mềm nhũn, lắp bắp: “Công chúa tha tội! Công chúa tha tội!”
An Thịnh Trưởng Công chúa nhàn nhạt đáp: “Các ngươi vu oan bản cung, cớ gì cầu xin bản cung xá tội?”
Hai nàng run rẩy cả , lập tức sang van xin Sở Nhược Yên.
“Là sai , nên vu khống cho ngươi!”
“Phu nhân An Ninh Hầu, xin rộng lòng đại xá, đừng chấp nhặt những kẻ tiểu nhân như chúng !”
Một là cháu ngoại Tể tướng, một là quyến của Vĩnh Dương Quận chúa, dẫu Sở Nhược Yên truy cứu, e rằng cũng chẳng dễ dàng. Nàng thấy hai hoảng loạn đủ, liền đúng lúc cất lời: “Trưởng Công chúa, Cố tiểu thư và Tào tiểu thư lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ, e rằng cố ý xúc phạm.”
An Thịnh Trưởng Công chúa hài lòng gật gù: “Nếu như , chuyện bỏ qua . Phu nhân An Ninh Hầu, ngươi hãy theo bản cung, vài lời cùng ngươi hàn huyên.”
---