Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 366
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu: “Muội .”
“Biết mà còn dám ?” Vân Lăng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, thấy nàng cúi đầu đáp, bèn hiệu: “Các ngươi lui xuống , vài lời riêng cần với nàng.”
Yến Chiêu, Chưởng quầy Đỗ cùng các nhân sĩ khác lượt cáo lui, đám ám vệ của Bách Hiểu Các cũng lập tức rút .
Dưới ánh trăng, Vân Lăng , giọng trầm lắng: “Có lời gì, giờ thể cho .”
Sở Nhược Yên khẽ mở môi: “Lão thần y bên thế nào?”
“Người cứu về, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn tỉnh . Lão gia tử , ít nhất mất thêm một hai tháng nữa mới hy vọng. Thế nào, đưa ông về ư?”
Nàng lắc đầu: “Dù đưa về cũng chậm. Thân phận Hoàng thất nắm rõ, cho dù ông vẫn còn sống, chúng cũng tuyệt chịu buông tha.”
Nói , nàng im lặng, chỉ còn tiếng gió đêm xào xạc lướt qua cành lá.
Một lúc , như thể hạ quyết tâm, nàng cất giọng quả quyết: “Nhị ca, nhất định về.”
Vân Lăng híp mắt : “Muội hạ quyết tâm ?”
“Đã quyết!” Sở Nhược Yên siết chặt tay, hít một thật sâu, “Những năm qua, phụ dốc hết tâm sức, vì triều đình, vì hoàng thất mà bán mạng, nhưng bọn chúng đối xử thế nào? Nói g.i.ế.c là g.i.ế.c! Hôm nay chúng thể với phụ , ngày mai ắt cũng thể giở trò với Yến Trừng. Nhị ca, thật sự gây chiến, nhưng nếu đao kiếm kề sát cổ, tuyệt đối khoanh tay chịu c.h.ế.t!”
“Hay lắm! Cuối cùng cũng thấu sự tình!”
Vân Lăng hiển lộ vẻ hài lòng, điều đều , chỉ là Sở Hoài Sơn dạy dỗ quá mức, coi trọng cái gọi là đại cục.
Nếu đổi là , mặc kệ cho nước lũ ngập trời, sớm san phẳng hoàng cung, xem thử nhà họ Mộ Dung còn dám giấu !
“Về phần Yến Trừng, cần lo lắng. Ta sẽ dùng mật đạo của Bách Hiểu Các để truyền tin cho ... còn Kinh thành, tính ? Đột nhập cung ám sát Hoàng đế, là hết cướp pháp trường để cứu dưỡng phụ?”
“Cả hai phương án đều .”
Sở Nhược Yên cúi mắt, đôi mắt lóe lên sự sắc bén: “Nhà họ Yến đời đời là dòng dõi tướng môn, nếu nay đột ngột dấy binh phản, tất sẽ liên lụy đến thanh danh ngàn đời. Yến Trừng thể bận tâm, nhưng tuyệt đối thể để mang tiếng . Bởi , chúng dựng nên một màn kịch lớn…”
Vân Lăng nhướng mày đầy hứng thú, chỉ im lặng lắng nàng chậm rãi kể tiếp.
Thoạt đầu còn liên tục gật đầu, cảm thấy kế sách thật chu và sâu xa, nhưng càng càng thấy kinh tâm động phách, cuối cùng nhịn mà ngắt lời: “Không ! Quá mạo hiểm!”
Sở Nhược Yên thản nhiên hỏi : “Vậy theo ý nhị ca, ai thể thế thực hiện kế hoạch ?”
Vân Lăng nghẹn lời. Quả thực ai thể thế nàng. Sở Nhược Âm rời , Sở Nhược Lan thì quá ngu dốt, còn những nữ thích khách trướng tuy võ nghệ tồi, nhưng vụng về trong lời ăn tiếng .
Sở Nhược Yên thấy còn do dự, liền dùng giọng điệu mềm mỏng: “Nhị ca, lo lắng cho an nguy của , nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, Hoàng thất tuyệt đối dám hạ sát thủ. Huống chi bên cạnh còn Ảnh Tử, nếu vẫn yên tâm, thể phái thêm hai cùng bảo vệ...”
“Hai thì đủ!” Vân Lăng dứt khoát: “Ta sẽ điều Bạch Dật và Hắc Nha theo bảo vệ , đồng thời cấp thêm năm mươi nhân thủ tinh nhuệ. Nếu xảy bất kỳ biến cố nào, lập tức tìm cách thoát !”
Sở Nhược Yên kinh ngạc thốt lên: “Huynh điều hết nhân lực cho , bản thì ? Lúc tiến cung, còn nguy hiểm gấp mấy …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-366.html.]
“Diểu Diểu!” Vân Lăng lập tức ngắt lời, đặt tay lên vai nàng, giọng trầm ấm: “Giờ đây, chỉ còn duy nhất một là . Nếu xảy bất trắc, nhị ca cũng chẳng sống nổi. Bởi , nhất định lời .” Nói , ánh mắt hướng về bụng nàng, “Hơn nữa, bây giờ là chỉ một , trong bụng còn hai đứa cháu trai của nữa. Nhất định bảo trọng, rõ ?”
Sở Nhược Yên mắt rưng rưng lệ: “Muội tạ ơn nhị ca.”
Hôm , trời âm u.
Trong thiên lao Đại Lý Tự, dâng lên một bàn rượu thịt thịnh soạn.
Tào Dương lên tiếng: “Tháo gông xiềng cho Quốc công Sở.”
Kẻ do dự: “Thứ phu đại nhân, chuyện chỉ e rằng…”
“Bản quan bảo tháo!” Lời quát trầm hùng vẫn mang theo dư uy, ngục rùng , cuối cùng cũng theo.
Sở Hoài Sơn khẽ xoay xoay cổ tay cứng đờ, : “Lão Tào, giờ phút còn bận lòng điều gì nữa? Nào, nào, hãy cùng cạn một chén.”
Tào Dương sắc mặt xám xịt, hề động đũa: “Đây là rượu đoạn đầu, bản quan uống nổi!”
Sở Hoài Sơn nhạt, tự rót đầy một chén uống cạn: “Rượu đoạn đầu ư? Mùi vị cũng chẳng gì đặc biệt.”
Tào Dương rốt cuộc nhịn nổi, giận dữ : “Sở Hoài Sơn, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì trong đầu ? Ngươi và đồng triều quan hơn hai mươi năm, về trung thành, từng thấy ai vượt qua ngươi, nhưng tại thu nhận nữ nhi của Nhiếp chính vương tiền triều? Đã … còn để phát hiện !”
Tào Dương nghiến răng nghiến lợi, Sở Hoài Sơn sững : “Lão Tào, những lời giống phong thái thường ngày của ngươi …” Cái gì gọi là “thu dưỡng mà phát hiện thì ”? Lẽ nào chỉ cần giấu giếm là tha thứ ?
Tào Dương nhất thời nghẹn lời, bực bội kéo ghế xuống: “Tính khí Nhược Yên , ngươi với đều rõ. Nàng mưu phản? Thật là một trò ! Chỉ là Hoàng thượng luôn e ngại Nhiếp chính vương như mãnh hổ, tin Nhược Yên là con gái ông thì lý trí lập tức tiêu tan… Ta cũng giấu ngươi, triều đình từ xuống , ngoại trừ Dự Vương gia và Tào Quốc công , tất cả đều đang dốc sức cầu xin tha tội cho ngươi! Vinh Thái phó, Cố đại nhân còn đang quỳ ở ngoài điện Phụng Thiên, lão Ngự sử Dư quỳ đến ngất …”
Sở Hoài Sơn áy náy vô cùng: “Là liên lụy đến .”
Tào Dương thấy cũng khỏi khởi lòng thương xót, nhưng , Hoàng thượng tâm ý sắt đá, một lòng diệt trừ triệt để. Ngay cả Cố Dự cũng rõ: Yến Trừng hiện đang cầm binh bên ngoài, giờ mà g.i.ế.c nhạc phụ của y, còn diệt cả vợ con y, chẳng là ép y phản nghịch ?
Thánh thượng vẫn như cũ buồn để lọt tai, còn phái đến đại doanh Tây Sơn điều động binh lực, quyết tâm diệt cỏ tận gốc!
Sở Hoài Sơn ngước trần ngục tù tối tăm, nặng nề thở dài: “Hoàng thượng vốn đa nghi, Nhiếp Chính Vương dọa đến vỡ mật, cứ đinh ninh Yên nhi và Yến Trừng trong ngoài giáp công soán ngôi. càng khăng khăng như , chính là tự đẩy cả hai bên đường cùng… Đáng tiếc giờ gì cũng muộn, may mà lão phu hôm nay thể nhắm mắt, từ nay cần chứng kiến thế sự hiểm ác nữa!”
Lời cuối cùng thản nhiên như trút gánh nặng, khiến Tào Dương suýt nữa kinh ngạc đến thất thố. lúc đó, ngục dè dặt khải bẩm: “Tào đại nhân, đến giờ hành hình…”
Tào Dương ngẩn , Sở Hoài Sơn dậy, vỗ vai y: “Lão Tào, triều đình phong ba hiểm ác bao năm, cũng thấu. Có việc gì đừng quá chấp nhất, hãy chăm sóc Tĩnh nhi và các hài tử cho thật …”
Nói xong liền sải bước rời ngục thất, để Tào Dương lặng sững tại chỗ.
Phải , bôn ba những năm qua dốc sức khổ lao, đổi kết cục là gì?
Đại tướng quân khó minh oan, Trưởng công chúa gán tội mưu phản, nhà Quý phi Tạ ngừng gây họa, Phủ Trấn Bắc đại nghịch mưu sát…
Từng chuyện từng việc xảy , rốt cuộc là chúng thần tận trung, là bản Thánh thượng…?
Hắn dám nghĩ tiếp, chầm chậm rời khỏi Đại Lý Tự, ngẩn cảnh tượng nhộn nhịp ngoài phố…
---