Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:59:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quân Thần
Đêm khuya, hoàng cung.
Trong điện Phụng Thiên, ngoài Doãn Thuận , tất cả cung nhân đều lui xuống.
Quân vương và bề , một an tọa, một quỳ gối, điện Phụng Thiên rộng lớn chìm trong im lặng, hồi lâu ai thốt lên một lời.
Mãi đến khi Thiên tử mở lời:
“Hoài Sơn, khanh còn nhớ cuối cùng trẫm và khanh đối diện với , chỉ với phận quân thần, là từ thuở nào chăng?”
Sở Hoài Sơn trầm giọng đáp:
“Tâu bệ hạ, là khi Người còn đăng cơ.”
“Phải . Trẫm nhớ như in cũng là ở điện Phụng Thiên , khi khanh lão Tam vu oan, vỡ món lưu ly chiến Hán mà Tiên hoàng yêu quý nhất. Khi đó khanh thoát tội?”
Toàn Sở Hoài Sơn khẽ rung lên, cúi đầu khấu đầu sát đất:
“Khi là Bệ hạ đoạt lấy mảnh lưu ly vỡ trong tay thần, lừa Tiên hoàng rằng chính sơ ý rơi, thần mới may mắn giữ mạng. Vì chuyện , Người còn chịu Tiên hoàng đ.á.n.h mười roi, nửa tháng thể xuống giường…”
“Thì khanh vẫn còn nhớ!” Hoàng thượng lạnh một tiếng, bỗng nhiên bật dậy, dáng vẻ uy áp cực độ:
“Sở Hoài Sơn, khanh mấy ngày khi tin đồn khanh thu nhận con gái tiền triều lan , Mẫu hậu cùng Dự vương đều khuyên trẫm thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, nhưng trẫm ! Bởi vì đó là khanh Sở Hoài Sơn, khai quốc công thần theo trẫm khởi nghĩa!! Trẫm giao Thượng thư Bộ Lại, đầu Lục Bộ, tay khanh, để khanh nắm giữ bộ việc thăng giáng, điều chuyển quan viên Đại Hạ. Trẫm vốn là keo kiệt trong việc phong thưởng, nhưng ngại dị nghị, lập tức sắc phong khanh Sở Quốc công… Sở Hoài Sơn a Sở Hoài Sơn, chính khanh phụ long ân của trẫm!!”
Sở Hoài Sơn đau đớn nhắm mắt:
“Bệ hạ! Muôn vàn tội đều do vi thần, chỉ cầu xin Thánh thượng giơ cao đ.á.n.h khẽ, rủ lòng thương xót tha cho thê nữ của thần!”
Hoàng đế đại nộ, chụp lấy chén bên tay ném xuống:
“Thê nữ! Lại là thê nữ! Trong tim khanh chỉ chứa vợ con, khanh từng nghĩ đến trẫm? Nghĩ đến Đại Hạ? Nghĩ đến giang sơn xã tắc ?!”
Chén vỡ tan thành nhiều mảnh, mảnh sứ bay văng, một mảnh xẹt ngang qua mặt Sở Hoài Sơn, để một vệt m.á.u tươi. Hắn vẫn mặc kệ vết thương, từng lời từng chữ thốt đều rõ ràng, đanh thép:
“Chính vì vi thần luôn nghĩ cho Bệ hạ, nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Hạ, nên mới !”
Hoàng đế giận đến gầm lên:
“Vậy ý khanh là trẫm còn cảm tạ khanh?”
Sở Hoài Sơn thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu:
“Thần dám! Bệ hạ, vi thần đang cơn thịnh nộ, nhưng vài lời vẫn mạo phạm bẩm báo: Người nghi kỵ Thủ phụ là bởi quyền thế quá lớn, lập hiển hách quân công ở Nam Man. Bệ hạ còn nhớ chăng? Khi xưa Trưởng công chúa An Thịnh mưu phản, cũng chính là mạo hiểm trở về tiếp viện, mới bảo cơ nghiệp nhà Mộ Dung! Nếu dã tâm mưu phản, cớ gì chần chừ cho đến tận hôm nay?”
Hoàng đế lạnh lùng :
“Thời thế khác ! Khi đó từng nếm trải vị ngọt quyền lực, sinh lòng dã tâm thì gì lạ? Đừng quên, đại thắng Nam Man, trì hoãn chịu hồi kinh, chẳng là ý ôm binh tự trọng ?”
Sở Hoài Sơn kích động:
“Hắn vì tìm kiếm di hài của trưởng nên mới trì hoãn, xét về tình thể thông cảm mà Bệ hạ! Hơn nữa, Thủ phụ giao trả nửa bộ hổ phù, trận chiến cũng thể điều động binh lính, lẽ nào như vẫn đủ để chứng minh trung tâm phò tá?”
Hoàng đế lãnh đạm :
“Sở Hoài Sơn, trẫm khanh một mực biện hộ chỉ vì Tần vương là con rể của khanh. trẫm là thiên tử, dù chỉ một mảy may hoài nghi, cũng thể mạo hiểm. Nếu Yến Trừng thật sự phản tâm, trẫm bắt giữ nhà thì ?”
Sở Hoài Sơn dập đầu xuống đất:
“Bệ hạ! Thủ phụ Đại tướng quân, tính tình Yến Trừng hẳn rõ hơn ai hết! Nếu nhất thời hồ đồ mà động đến nhà họ Yến, tất sẽ dẫn tới hậu quả thể vãn hồi!”
Yến Trừng tin trời, trung quân, chỉ trung thành với bản !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-364.html.]
Ai đối với , thể liều cả mạng để báo đáp; nhưng ai uy h.i.ế.p , đụng đến để tâm, sẽ phản kích đến cùng, thà c.h.ế.t cũng lùi bước!
Hoàng đế , như thể một trò lớn nhất thiên hạ:
“Sở ái khanh, khanh chính đang gì đó! Trẫm là thiên tử, lẽ nào thiên tử vì thần tử mà kiêng dè? Từ xưa đến nay, vua thần c.h.ế.t, thần há dám c.h.ế.t? Dựa mà nhà họ Yến phép ngoại lệ!”
Sở Hoài Sơn huyết khí dâng trào, phẫn uất thốt lên:
“Dựa việc nhà họ Yến thủ vững biên cương, gia bỏ mạng vì Đại Hạ!!”
Điện đường lập tức rơi tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt Hoàng đế dần dần lạnh lẽo như băng:
“Tốt, rốt cuộc khanh cũng lời trong lòng? Sở Hoài Sơn, đến cả khanh cũng cho rằng trẫm vững hôm nay, là nhờ Yến Ngũ Lang, là nhờ nhà họ Yến, đúng ?”
Sở Hoài Sơn nghẹn lời, thể ngờ Hoàng đế chấp mê bất ngộ đến mức !
Hắn hít sâu một , giọng đầy bi thương:
“Bệ hạ, thần từng ý đó, thần chỉ cầu xin , nể tình công lao to lớn của nhà họ Yến, đừng quá vội vàng tay… chí ít, chí ít cũng nên đợi Thủ phụ hồi kinh để phân giải.”
Hoàng đế nhạt một tiếng, thèm để lời tai. lúc , Doãn Thuận cũng quỳ rạp xuống:
“Bệ hạ, nô tài cho rằng lời Sở Quốc Công lý. Trước khi Tần vương , chẳng cũng từng khuyên như ?”
Hoàng đế sửng sốt, quả thực chợt nhớ .
Lão Cửu khi còn sống cũng từng khuyên , trọng dụng Thủ phụ, chớ sinh lòng nghi kỵ, còn nhà họ Yến là trung thần tuyệt đối…
Nếu là khác , tất cho là lời hồ ngôn. nhớ tới , lòng liền rối loạn trăm bề.
Sở Hoài Sơn thấy thế, vội vàng tiếp:
“Bệ hạ! Tần vương và lão thần tuyệt tư tâm, chỉ mong bệ hạ niệm tình Tần vương, hãy chờ thêm một thời gian! Đợi Thủ phụ trở về xử trí cũng muộn!”
Trên mặt Hoàng đế lộ vẻ do dự. lúc , ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng lạnh ghê rợn.
“Đợi về? Rồi cùng con gái khanh trong ứng ngoài hợp, mưu toan cướp đoạt giang sơn Đại Hạ ?”
Hoàng đế ngẩng đầu, chỉ thấy Thái hậu dẫn Nhu Mẫn bước , thần sắc lạnh lẽo.
“Mẫu hậu? Người đến đây… còn đây là?”
Ánh mắt Hoàng đế đầy nghi hoặc, nhưng Tô Thái hậu một tay đẩy Nhu Mẫn ngã xuống đất:
“Hôm nay nếu ai gia tìm Quý Thái phi, bí mật kinh thiên động địa !” Nói quát lớn:
“Nói! Lặp lời ngươi với Quý Thái phi cho !”
Nhu Mẫn run rẩy, Sở Hoài Sơn quát lớn:
“Nhu Mẫn! Không !”
Nhu Mẫn còn lời , chỉ về phía Tô Thái hậu:
“Thái hậu nương nương, nếu nô tì , liệu tha mạng ?”
Tô Thái hậu lạnh:
“Được! Chỉ cần ngươi khai thật sót một chữ, ai gia thể bệ hạ hứa, ngươi vẫn là Quận chúa Nhu Mẫn, chuyện nhà họ Sở tuyệt liên can ngươi nửa phần!”
Lời dứt, Nhu Mẫn lập tức lên tiếng, giọng tuy run rẩy nhưng đầy dứt khoát:
“Bệ hạ! Sở Nhược Yên là con ruột của Sở Quốc Công, mà là nô tì! Thân phận thật sự của nàng là con gái của Nhiếp chính vương tiền triều, tên thật là Vân Diểu!!”
---