Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:56:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị vận huyền y, khuôn mặt che bằng mặt nạ bạc trắng, nhưng Ảnh Tử vẫn nhận là Công tử!
Chỉ thấy cúi ôm lấy nữ tử, ánh mắt thương xót rơi hàng mày khẽ nhíu của nàng:
“Ta bảo ngươi chăm sóc phu nhân, ngươi chăm sóc nàng như thế ?!”
Ảnh Tử kinh hãi quỳ sụp xuống, còn kịp nhận tội, bế nữ tử rảo bước thẳng.
Trong đại đường tửu lầu, chẳng từ lúc nào dọn sạch sẽ.
Tại cửa lớn, Tống Giả chờ, thấy ảnh huyền y xuất hiện thì thoáng sững sờ, ngay đó khôi phục vẻ đắc ý, tựa như nắm chắc phần thắng:
“Tam cô nương nhà họ Vân, thỉnh cầu của cô, tại hạ tất sẽ tuân theo. Song đó, mong cô giao giải d.ư.ợ.c của Xuân Phong Độ, bằng thì đừng hòng bước khỏi cánh cửa .”
Dứt lời, phất tay, tức thì từ bốn phía vô ào vây kín.
Dưới ánh đèn, Yến Trừng buồn nhíu mày, chỉ chăm chăm hàng mày nhăn của nữ tử trong lòng, khẽ lẩm bẩm:
“Hóa là ngươi…”
Ngay đó, ánh mắt bỗng sắc lạnh, sâu thẳm đến mức khiến Tống Giả vô thức lùi hai bước.
Xoẹt!
Một vệt m.á.u tươi văng lên mắt!
Người gần Tống Giả nhất đổ gục xuống, kế tiếp là giọng lạnh nhạt, trầm vang lên:
“G.i.ế.c sạch.”
“Là ngươi! Ngươi là Yến..!!”
Chữ còn kịp thốt , kiếm của Ảnh Tử hóa thành bóng sáng, nơi qua chỉ còn m.á.u me tung tóe, xác chất thành đống.
Mùi m.á.u tanh nồng và tiếng thể rơi xuống sàn khiến thần trí chấn động. Tống Giả sợ hãi tột cùng, hoảng hốt chạy về phía cửa.
Rầm!!
Một t.h.i t.h.ể bay ngang qua, rơi phịch xuống chặn kín lối thoát.
Tống Giả đầu, liền thấy mũi kiếm của Ảnh Tử kề ngay cổ họng.
Mà những kẻ mang đến, ba mươi bảy tên cao thủ, một ai sống sót, tựa như chỉ trong chớp mắt Diêm La thu hồn đoạt mệnh!
“Tam công tử Yến gia, Thủ phụ đại nhân, xin tha mạng! Tại hạ sẽ lập tức hồi báo với chủ thượng, từ nay về tuyệt dám động tới phủ Thủ phụ Bách Hiểu Các nữa! Tội xưa cũ, xin nguyện dâng lên vạn lượng hoàng kim để tạ tội với Thủ phụ đại nhân!!”
Ảnh Tử đầu Công tử.
Tống Giả lập tức quỳ sụp xuống:
“Thủ phụ đại nhân! Dù ngài giận đến cũng chừa một sống để truyền tin chứ! Huống chi tại hạ trúng Xuân Phong Độ, sinh mệnh nắm trong tay Tam cô nương, dám tái phạm? Xin ngài rộng lượng mở một con đường sống!”
Nếu là khác, lẽ sẽ lọt tai.
Tiếc , đối diện là Yến Trừng.
“Ngươi rõ ? G.i.ế.c sạch.”
Giọng lạnh băng một chút cảm xúc, Ảnh Tử liền lãnh khốc đ.â.m kiếm tới, Tống Giả trợn trừng hai mắt, ngã gục xuống.
Dường như đến c.h.ế.t cũng thể ngờ, là Thanh Long Sứ, cuối cùng bỏ mạng ở chốn …
Tửu lầu chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng lên trời.
Yến Trừng cau mày lộ vẻ ghét bỏ, nhấc tay bế nữ tử lên cao hơn để nàng khỏi vấy bẩn:
“Gọi đến thu dọn. Đi.”
Ảnh Tử lập tức khom đáp lời, gọi xử lý vội vã theo .
Hắn cảm nhận , tâm trạng Công tử vô cùng tệ.
Không, là từ khi Thế tử , bao giờ thấy Công tử nổi giận lớn đến thế!
Chỉ tiếc, tới cổng phủ Quốc công, gặp hai tên ngu xuẩn...
“Xì! Làm quan to thì , dung túng con gái hại c.h.ế.t Vương gia, khác sợ ngươi chứ thì !”
“ đó, lão tử mang m.á.u gà, đổ lên cổng phủ để trút giận!”
Một tên xách thùng gỗ định tạt lên cửa, ai ngờ vấp chân, cả thùng m.á.u gà đổ ngược lên !
Tên còn ngẩng đầu, thấy sắc mặt âm trầm đầy sát khí của Ảnh Tử, liền vội vàng kéo đồng bọn tháo chạy.
Chỉ để thùng gỗ đựng m.á.u gà lăn lông lốc, cuối cùng dừng bên chân Yến Trừng.
Lúc hạ nhân trong phủ mới mở cửa, vội giải thích:
“Thị vệ Ảnh Tử đừng trách, mấy ngày nay thỉnh thoảng bọn họ tới gây chuyện. Quốc công gia dặn nên chấp nhặt với hạng đó nên mới đóng cửa tiếp…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-354.html.]
Nói khổ sở , chỉ chỉ cánh cổng:
“Ngài cũng thấy, cửa rửa mấy , m.á.u gà coi như là nhẹ.”
Ảnh Tử dựng cả sống lưng xong , đến nữa!
Quả nhiên rắc!
Yến Trừng giơ chân đạp nát thùng gỗ:
“Đường đường là Quốc công phủ, thể dung túng cho ch.ó mèo nhảy nhót? Thuận Thiên phủ trị , cứ việc giao cho Đại Lý Tự. Đại Lý Tự xử, thì còn Hình bộ, còn Thiên Lao! Thật sự dẹp yên , cứ bắt g.i.ế.c vài tên để gương răn đe! Việc nhỏ mọn như , cũng cần đích dạy dỗ ?”
Ảnh Tử lập tức quỳ rạp xuống, Yến Trừng hừ lạnh một tiếng, cất bước phủ.
Tên hạ nhân tuy nhận phận , nhưng khí thế áp đảo khiến cũng dám cản đường.
Bồ Đề Viện.
Chu ma ma đang lo lắng như đống lửa, bất ngờ thấy tiểu thư ôm trở về. Người đó bóng dáng quen thuộc đến lạ…
“Phu quân? Là Cô gia trở về ư?”
Ngọc Lộ tiếng vội chạy , thấy tiểu thư trong vòng tay của , đôi mắt nàng đỏ hoe rưng rưng:
“Cô gia, rốt cuộc cũng trở về! Người nào , mấy ngày nay phu nhân bôn ba khắp chốn. Các đại phu... đều lo sợ thai nhi khó lòng bảo …”
Ảnh Tử bước thấy thế, suýt nữa tối sầm cả mặt.
Yến Trừng khẽ khựng , nén cơn giận xuống đáy lòng, ôn hòa đáp:
“Bổn Thủ phụ rõ. Các ngươi vất vả .”
Ảnh Tử ngẩn : “???”
Vì đối với một nha thì khoan dung nhường , còn đối với chỉ đ.á.n.h mắng? Thật là bất công quá đỗi!
lúc , Mạnh Dương trèo tường mà , vội vàng bẩm báo:
“Công tử, sự an bài. Chỉ là thì…”
Hắn chần chừ một chút, ghé sát tai Yến Trừng thì thầm mấy câu.
Yến Trừng chỉ đáp thật khẽ:
“Đưa nàng , tạm thời bố trí ở nơi .”
Mạnh Dương lập tức rùng . Y liếc phu nhân đang an giấc trong lòng , Ngọc Lộ và Chu ma ma đang lóc bên cạnh, lúng túng lui ngoài.
Đêm dài đằng đẵng đến vô tận.
Trong cơn mê, Sở Nhược Yên mộng thấy cảnh tượng kinh hoàng .
Lửa cháy, thành cao, Yến Trừng tạo phản, và phụ nàng sỉ nhục…
“Đừng nhắc đến Yến gia với ! Chính là hoàng thất các ngươi đoạt mạng họ Yến!”
“Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ! Bệ hạ tuy hiếu thắng, song hôn quân tàn bạo… Ngươi mưu phản g.i.ế.c vua, bất trung bất hiếu, ô danh Yến gia, phản bội Đại tướng quân, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Đại Hạ quốc!”
“Ha, tội nhân ư? Sao hả, Quốc công Sở gia, diễn kịch trung quân ái quốc ? Vậy còn chính ngươi thì ? Sở Hoài Sơn, ngươi tư cách gì mà phán xét?”
Nàng nín thở, chỉ thấy nam nhân đó nhếch môi, lạnh lùng thốt:
“Đích nữ của ngươi chính là cốt nhục của Nhiếp chính vương triều đại . Các cựu thần đang điên cuồng tìm kiếm nàng, lập nàng chủ thượng. Ngươi dám bảo là ngươi hề chuyện tày trời ?”
Phụ nàng mặt đỏ gay gắt, há miệng phản bác.
Nam nhân khẩy:
“Sở Hoài Sơn, ngươi nuôi dưỡng huyết mạch tiền triều, đ.á.n.h tráo phận, che mắt cả hoàng thất. Đây chính là lòng trung quân của ngươi? Là ái quốc của ngươi? Ngươi thử xem, nếu vạch trần thế của nàng, để đám cựu thần rước nàng xông thẳng hoàng cung, g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng đế, diệt vong Hạ triều… Bách tính thiên hạ sẽ mắng c.h.ử.i ai? Sẽ nàng bằng ánh mắt nào? Ha ha ha ha ha!!!”
Tiếng vang vọng, lao .
Phụ nàng từ bức tường thành cao vút... gieo xuống…
Nam nhân vươn tay , nhưng chỉ kịp nắm lấy một vạt áo.
Tiểu binh hoảng loạn chạy đến:
“Tướng quân, ông … ông ngã mà c.h.ế.t !”
Nam nhân cúi đầu mảnh vải trong tay, ánh mắt tối tăm sâu thẳm. Mãi lâu , y mới bật lạnh lẽo:
“Trung quân một cách mù quáng! Kẻ ngu dốt! Muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t hết , nhất là c.h.ế.t sạch, đừng để sót một kẻ nào!!”
“Vậy… còn đích nữ Sở gia thì ?”
Nam nhân bỗng sững sờ, ngước mắt nữ tử bé nhỏ gầy guộc phía chân thành, đang đến xé ruột gan…
Mãi lâu , y mới hé môi:
…
---