Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:56:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tuy tờ giấy đề danh tính, nhưng Sở Nhược Yên lập tức đoán đó chính là Tống Giả!

 

Tên đúng là thâm sâu khó lường, rõ đưa thư Bồ Đề viện của nàng sẽ dễ dàng phát hiện, dứt khoát chuyển sang đưa cho Tưởng Di!

 

Tưởng Di vì chuyện của Sở Nhược Yên và Tần vương mà mang nặng áy náy trong lòng, nhất định sẽ tự đến đây một chuyến. Đến khi đó, việc đưa thư cho Sở Nhược Yên xem như thuận lý thành chương, mà khác dù tra xét cũng khó lòng truy tìm manh mối của !

 

“Sở cô nương, chuyện rõ. Ngươi tạm thời lui xuống , nhưng hãy nhớ kỹ, chớ qua với kẻ họ Tống nữa!”

 

Tưởng Di liên tục đáp lời, mới lui ngoài.

 

Trở về Bồ Đề viện, Sở Nhược Yên im lặng tựa chiếc ghế dài.

 

Chu ma ma lo lắng lên tiếng: “Tiểu thư chớ lừa gạt, kẻ tuyệt đối ý !”

 

Sở Nhược Yên tờ giấy trong tay, khóe môi khẽ nhếch, song hề thốt lời nào.

 

lúc , Hắc Nha lật tường tiến : “Tam cô nương, tra . Hiện nay Tống Giả đang trú tại một quán trong Bình Khang phường, bất quá nơi đó e rằng hang ổ thật sự, chỉ là chỗ tạm nghỉ chân của thôi.”

 

Ánh mắt Sở Nhược Yên chợt sáng lên: “Làm lắm!”

 

Những ngày qua, nàng liên tiếp động, mệt mỏi ứng phó ngớt với những âm mưu bủa vây.

 

Lần , cuối cùng cũng đến lượt nàng chủ động xuất kích .

 

Nàng đưa tay trao tờ giấy cho Hắc Nha, liếc mắt qua : “Quả nhiên là Tống Giả! Tam cô nương, ?”

 

Sở Nhược Yên gật đầu. Chu ma ma vội khuyên can: “Tiểu thư, hãy suy xét kỹ! Người còn đang mang cốt nhục mà!”

 

Sở Nhược Yên bà lo lắng điều gì, nắm lấy tay bà, nhẹ giọng : “Ma ma, hiểu lo cho , nhưng cũng thấy rõ, bọn chúng hành sự vô cùng ráo riết, rõ ràng là nhắm thẳng ! Lần là cô mẫu, là nhị , tới sẽ là ai nữa đây? Một căn bản thể bảo hộ hết thảy . Đã , chi bằng dứt khoát một đao chặt đứt, trừ khử tận gốc rễ tai họa!”

 

Trong mắt nàng chợt lóe lên hàn quang sắc lạnh, bụng lập tức đau âm ỉ.

 

Nàng đưa tay vuốt ve bụng : “Ngoan nào, cố thêm chút nữa. Qua chuyện , mẫu hứa sẽ để các con chịu khổ thêm nữa.”

 

Chu ma ma thấy , dậm chân liên hồi vì lo lắng.

 

Thân thể tiểu thư vốn dĩ nên tĩnh dưỡng, ngặt nỗi thời cuộc xoay vần, cứ hết đến khác chịu lao tâm khổ tứ…

 

Chẳng cô gia nhận thư , thể hồi kinh sớm đây?

 

Hai ngày , giờ Dậu.

 

Tửu lâu Cát Tường.

 

Do đó Tần vương thích khách ám sát, trong quán hầu như còn bóng dáng khách nhân nào.

 

Sở Nhược Yên bước , xưng danh Tống Giả, lập tức tiểu nhị dẫn lên một gian sương phòng sát phố.

 

Quả nhiên Tống Giả đang an tọa bên trong.

 

Hắn vận một thanh bào, tay cầm quạt lông, dáng vẻ khác nào một văn sĩ bình thường.

 

Song, càng vẻ ngoài bình dị, càng ẩn chứa sự bất phàm.

 

Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày, bước thẳng đến đối diện với : “Tống , lâu gặp.”

 

Tống Giả đáp: “Phải, quả là lâu gặp, Trường Lạc Huyện chúa.”

 

Hắn dừng giây lát, tiếp: “Hay là… nên gọi ngươi là Tam cô nương Vân gia?”

 

Đồng tử Sở Nhược Yên chợt co : “Là Hồng Tú tiết lộ cho ngươi?”

 

Nói , nàng lắc đầu phủ định: “Không, dù nàng oán hận đến , cũng thể câu kết với các ngươi. Nhu Mẫn khi áp giải về cũng Quý Thái phi giám sát nghiêm ngặt, thể thông tin. Vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất: bên cạnh Quý Thái phi, các ngươi cũng cài cắm tai mắt!”

 

, Phiêu Tụ nha cận của Nhu Mẫn cũng từng phe các ngươi thu mua!

 

Tống Giả lộ vẻ tán thưởng: “Quả nhiên hổ danh là nữ nhi của Nhiếp Chính vương, chỉ một lời đoán trúng tám phần mười. , nhân thủ của chúng chen chân bên cạnh Quý Thái phi. Thật lòng mà , khi tin , cũng khỏi kinh ngạc. Dẫu , giữa ngươi và Yến Thủ phụ…”

 

Hắn đầy hàm ý, đinh ninh nàng sẽ truy vấn.

 

Nào ngờ Sở Nhược Yên vẫn mặt mày lãnh đạm, chẳng buồn cất lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-353.html.]

Tống Giả thoáng nghẹn họng, đành tự giải vây: “Giữa ngươi và Yến Thủ phụ, chính là huyết hải thâm cừu, ngờ ngươi chẳng hề để tâm, mà Vân Lang cũng thờ ơ như thế…”

 

Nghe đến hai chữ “huyết hải thâm cừu”, Sở Nhược Yên mới khẽ nâng mi mắt: “Ồ?”

 

Thấy nàng hứng thú, Tống Giả vội tiếp lời: “Chẳng lẽ Tam cô nương vẫn rõ? Năm xưa chính là phụ Yến Trừng, Đại tướng quân Yến Tự, khởi binh tiến đ.á.n.h hoàng thành, diệt vong cơ nghiệp nhà họ Vân!”

 

“Ồ, nữa?”

 

Tống Giả nữa nghẹn, khó tin nàng: “Vậy mà ngươi còn hỏi ‘ ’? Phụ diệt vong gia tộc ngươi, khiến ngươi ly tán nhân bao năm, lẽ nào trong lòng ngươi hề một tia oán hận nào?”

 

Sở Nhược Yên bật thành tiếng: “Hận để gì? Vị Đại tướng quân đó vùi xương nơi sa trường, ngươi oán hận một khuất ư?”

 

Tống Giả ngẩn , kẻ tự cho tài ăn như , đầu tiên chịu cảnh nghẹn lời.

 

“Huống hồ, chuyện đó can hệ gì đến Yến Trừng? Việc phụ gây , há bắt gánh chịu? Tống , ngươi và đều là thông minh, đừng giở những trò ly gián thấp kém như thế nữa.”

 

Giọng điệu mang theo vẻ trào phúng lạnh lẽo, sắc mặt Tống Giả thoáng chốc âm trầm: “Là quá xem thường cô nương. Được, thì mở lời thẳng thắn. Chủ thượng nhà đang phục hưng Đại Thịnh, các vị nguyện ý tương trợ chăng?”

 

Sở Nhược Yên nhướng mày, dứt khoát đáp: “Không hứng thú.”

 

Tống Giả cau mày, nhớ sai dò hỏi Vân Lang, kẻ cũng chỉ hờ hững ba chữ " hứng thú".

 

Quả đúng là cùng một nhà!

 

“Tam cô nương, xin hãy suy nghĩ kỹ càng. Đương kim Hoàng đế hôn quân vô đạo, dung túng thích hại trung lương, tuyệt đối xứng ngai vàng! Nếu các vị chịu tương trợ, tại hạ thể Chủ thượng cam đoan, khi đại sự thành công, lệnh sẽ phong Nhiếp Chính vương, còn cô nương đây sẽ là Khai Quốc Trưởng Công chúa, vinh hoa tột đỉnh!”

 

Sở Nhược Yên hồi lâu, lắc đầu: “Tống Giả a Tống Giả, lời ngươi quả thực hoa mỹ, đáng tiếc… thời cơ sai. Nếu các ngươi dụ dỗ Nhu Mẫn hành thích nhị ca , hoặc ám sát Thân vương, đổ vấy cho Bách Hiểu Các, chắc khuyên nhị ca xuống, đàm đạo một phen.”

 

“Đáng tiếc, giờ quá muộn .”

 

Chuyện tuyệt tình, giờ cầu hòa hoãn, chẳng lẽ bọn họ là thứ hồng mềm mặc bóp nắn ?

 

Ánh mắt Tống Giả chợt tối sầm, chậm rãi : “Tam cô nương, ngươi hãy nghĩ kỹ xem, với phận hiện tại của ngươi, một khi Hoàng đế phát giác thì hậu quả sẽ ?”

 

Vẫn là lời lẽ đầy uy hiếp!

 

Ánh mắt Sở Nhược Yên lạnh lẽo như băng: “Không cần ngươi bận tâm, từng trải qua một . mà Tống , nếu Hoàng đế phát hiện hành tung của các ngươi, hậu quả… sẽ là gì đây?”

 

Tống Giả giật , liền thấy tiếng hạ nhân hoảng hốt vọng từ bên ngoài: “Thanh Long sứ, quán của chúng ở Bình Khang phường bốc cháy! Lửa hiện tại thể khống chế , e rằng kinh động tới quan binh!”

 

Tống Giả nổi giận lôi đình: “Là ngươi giở trò?! Ngươi tìm c.h.ế.t!”

 

Đáng tiếc, còn kịp động thủ, Ảnh Tử tung một cước, ngã văng xuống chân tường.

 

Tống Giả đau đến nhăn nhó mặt mày, thấy nữ tử thong thả bước đến mặt: “Tống , lễ thượng vãng lai, món lễ vật … ngươi lòng chăng?”

 

Tống Giả định dậy, cổ họng một thanh kiếm lạnh lẽo kề sát.

 

Thuộc hạ toan xông , liền kiếm phong rít lên một tiếng, m.á.u tươi b.ắ.n .

 

“Đứng yên!” Tống Giả quát lớn, cố gắng giữ trấn tĩnh: “Tam cô nương, rốt cuộc ngươi gì, cứ việc thẳng !”

 

Sở Nhược Yên gật đầu: “Thế mới đáng để trò chuyện. Tống , chúng đều là hậu nhân Vân gia, cũng tận diệt, chỉ một điều kiện: các ngươi tuyệt đối động đến và nhị ca thêm nữa!”

 

Ánh mắt Tống Giả lóe lên vẻ mưu mẹo: “Được! Ta đáp ứng ngươi… ưm!”

 

Chữ “ngươi” thốt , Ảnh Tử nhanh như chớp nhét một vật gì đó miệng .

 

Tống Giả hoảng hốt tột độ, chỉ Sở Nhược Yên nhàn nhạt cất lời: “Đó là độc d.ư.ợ.c do Lão thần y Tần gia luyện chế, danh xưng là ‘Xuân Phong Độ’. Bản lĩnh của vị Thần y , chắc ngươi rõ hơn ai hết. Nếu các ngươi còn dám mưu đồ bất chính, thì tính mạng … cũng khó mà bảo .”

 

Nàng dứt lời, cong môi nhạt: “Thanh Long sứ, ngươi hẳn c.h.ế.t một cách dễ dàng như thế chứ?”

 

Tống Giả ngờ tiểu cô nương mưu hại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, song cuối cùng đành nhẫn nhịn: “Được, Tam cô nương, tại hạ trở về sẽ khuyên chủ thượng… động tới các ngươi nữa.”

 

Sở Nhược Yên khẽ “ừ”: “Ảnh Tử, thả .”

 

Tống Giả trừng nàng một cái, mang rời .

 

Ảnh Tử định hiệu tán thưởng phu nhân, ai ngờ Sở Nhược Yên loạng choạng hình, ngã quỵ xuống ngay tại chỗ.

 

Hắn kinh hãi vội đỡ lấy, bỗng một bóng lướt qua, nhanh hơn một bước mà ôm trọn nàng lòng.

 

“A Yên!!”

 

---

Loading...