Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:56:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , tại một nhã gian bao riêng trong tửu lâu Cát Tường.
Vừa trông thấy Sở Nhược Yên cũng tới, Tưởng Di sững sờ:
“Tham kiến Trường Lạc huyện chủ…”
Nàng vội dậy hành lễ, Sở Nhược Yên phất tay áo khẽ :
“Tưởng cần quá đa lễ. Hôm nay mời nhị đến đây, là chuyện gì cần bàn luận?”
Tưởng Di ngẩng đầu liếc Sở Nhược Âm.
Nét mặt thanh tú, vẻ ngoài ôn nhu nhưng hề yếu đuối, quả thực còn cốt cách mai tuyết giữa đông hơn cả Phùng Anh.
Trong lòng thầm tán thưởng, khỏi chút thất vọng, nàng cố nở nụ :
“Hôm nay mạo mời đến, thực sự là chuyện thỉnh giáo riêng. Sở nhị cô nương, xin cô nương theo một chuyến.”
Sở Nhược Âm sang Sở Nhược Yên, thấy nàng gật đầu hiệu, bèn theo Tưởng Di lên tầng . Căn phòng họ tới ở tầng cao nhất, phía bên của tửu lâu.
Vừa bước phòng, Sở Nhược Âm tiếng cánh cửa lưng khẽ khàng đóng .
Nàng vội vàng :
“Tưởng cô nương, là ý gì…”
Chưa kịp dứt lời, từ phía trong căn phòng vọng tiếng bước chân trầm , tiếp đó là một thanh âm thể xuất hiện tại chốn cất lên:
“Nhược Âm?!”
Thân hình nữ tử cứng đờ như gỗ đá, dám tin mắt mà ngoảnh đầu .
Người khoác Long bào rồng vàng thêu vân uyển chuyển, đầu đội phượng quan, với đôi kiếm mi tinh mục lẫm liệt, ngoài Thân vương Mộ Dung Tẫn , còn thể là ai khác nữa?
Nàng theo bản năng lùi , thủ thế thoát cửa, nhưng nam tử nhanh hơn một bước, bàn tay lớn áp chặt lên cửa:
“Nhược Âm, quả thật là nàng! Nàng tới nơi ? Giang Hoài An ? Phải chăng đối đãi với nàng ?!”
Mộ Dung Tẫn dồn dập hỏi ba câu, Sở Nhược Âm cách nào đáp lời, chỉ cảm thấy trái tim như trống trận rền vang trong lồng ngực.
Lúc , phía vang lên một tiếng ho nặng nề, Thường Hoa lúng túng cất lời:
“Vương… Vương gia…”
Mộ Dung Tẫn phất tay áo:
“Ngươi lui xuống ! Tất cả lui xuống lầu, chờ bổn vương truyền lệnh!”
Thường Hoa vội vã lĩnh mệnh, khi rời còn lén Sở Nhược Âm với vẻ hài lòng.
Xem , cô nương còn búi tóc thành phụ nhân, Vương gia nhà vẫn còn cơ may!
Đáng tiếc, Mộ Dung Tẫn để ý điểm , ánh mắt vẫn dán chặt khuôn mặt nàng:
“Nhược Âm, ! Phải chăng bạc đãi nàng? Bổn vương bây giờ sẽ g.i.ế.c !!”
Sở Nhược Âm vội vàng níu lấy cánh tay :
“Không !”
Đầu ngón tay mềm mại chạm lớp da y phục, cả hai khẽ rùng , liền buông tay như điện giật.
Sở Nhược Âm như chạy trốn, nép cửa sổ. Mộ Dung Tẫn siết chặt nắm tay, hô hấp dồn dập, mãi lâu vẫn thể bình tĩnh .
Một hồi lâu , Mộ Dung Tẫn khẽ :
“Là quá nôn nóng, nếu nàng , cũng sẽ ép nàng…”
Lòng Sở Nhược Âm dâng lên vị chua xót, nhịn hỏi:
“Vương gia, đây khổ sở vì điều gì?”
Đây là câu đầu tiên nàng chủ động với từng thời gian xa cách.
Mộ Dung Tẫn mừng rỡ như điên:
“Không, tất cả đều là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhược Âm, nàng cuối cùng cũng chịu chuyện với ?”
Sở Nhược Âm chua chát:
“Gáo nước hắt , khó lòng hốt . Vương gia, hôm nay là Tưởng cô nương…”
Chưa dứt lời, đồng tử Mộ Dung Tẫn đột nhiên co rút , gần như nhảy bổ tới, ôm chặt lấy nàng lòng.
Keng!
Tiếng binh khí giao vang lên chói tai, Sở Nhược Âm theo bản năng nuốt tiếng kêu trở .
Nàng nam tử kéo lui về phía cấp tốc. Tiếng binh khí va chạm ngớt, cuối cùng là một tiếng rên trầm của Mộ Dung Tẫn, dường như va mạnh khung cửa!
“Vương gia!”
Sở Nhược Âm kinh hô, chỉ đối phương hừ lạnh:
“Quả là si tình. Nếu ngươi thương , còn lấy chắn cho nữ tử , e rằng lão tử thể g.i.ế.c ngươi !”
Dứt lời, liền vung đao c.h.é.m xuống. Sở Nhược Âm vùng khỏi lòng , chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền lấy che chắn .
“Nhược Âm! Không!!”
Mộ Dung Tẫn mắt đỏ như máu, trơ mắt lưỡi đao chực rơi xuống tấm lưng mảnh mai của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-347.html.]
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đao dừng .
Hắc y nhân nhíu chặt mày, quát lạnh:
“Không c.h.ế.t thì cút !”
Sở Nhược Âm phát hiện dường như g.i.ế.c , thậm chí còn cố ý che chở Mộ Dung Tẫn:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Mưu sát Vương gia, là tội tru di cửu tộc!”
Đối phương gằn:
“Tội c.h.ế.t? Cả nhà lão tử đều vong mạng tay tên khốn Mộ Dung nhà ngươi, còn thiếu gì thêm một mạng nữa?”
Dứt lời, liền túm tóc Sở Nhược Âm, kéo mạnh . Cơn đau xé da đầu khiến nàng nghiến chặt răng, kiên quyết thốt tiếng kêu nào.
“Nhược Âm! Đừng động đến nàng, gì cứ nhằm !”
Mộ Dung Tẫn quát lớn, hắc y nhân liền giương đao, mũi nhọn chĩa thẳng y:
“Tất nhiên là nhằm ngươi! Mộ Dung Tẫn, xuống địa phủ mà tạ tội !”
Hai khắc , lầu.
Sở Nhược Yên đang cùng Tưởng Di trò chuyện:
“…Vậy nên, mời nhị là để nàng cơ hội gặp Tần vương, rõ khúc mắc? thể những chuyện quá khứ giữa hai họ?”
Tưởng Di sửng sốt, Thước Nhi vội tiếp lời:
“Hôm khỏi phủ Tần vương, tiểu thư nhà gặp một họ Tống, là do kể !”
“Họ Tống? Tống Giả!”
Sắc mặt Sở Nhược Yên đại biến, lập tức dậy:
“Không xong, Tần vương! Ảnh Tử!”
Vừa dứt lời, như một trận gió thổi qua, thiếu niên ẩn trong bóng tối phóng thẳng lên lầu.
Vừa đến ngoài cửa, liền thấy đại đao bổ xuống Mộ Dung Tẫn.
Keng!
Lại một tiếng ngân vang rợn óc, kiếm của Ảnh Tử chuẩn xác chắn lấy lưỡi đao!
Ngay đó, tiếng quát của Thường Hoa vang lên từ bên ngoài:
“Vương gia! Hộ giá!”
Hắc y nhân định phá cửa sổ thoát , nhưng kiếm của Ảnh Tử như hình với bóng, luôn dán chặt lấy huyệt yếu bên hông.
Biết thể thoát, ánh mắt chợt lóe lên, to:
“Tốt! Xem như ngươi mạng lớn! Bách Hiểu Các sẽ báo thù!”
Dứt lời liền c.ắ.n lưỡi tự vẫn, m.á.u tươi tuôn xối xả, ngay cả Ảnh Tử cũng nhất thời kịp trở tay.
Ngoài hành lang, Sở Nhược Yên thấy câu , cả lạnh buốt.
Thì là ! Mục tiêu của Tống Giả... nhằm Bách Hiểu Các! Thủ đoạn quả là âm độc! Hắn mượn cớ ám sát Tần vương để giá họa cho Đại ca của nàng! Lần , dù Bách Hiểu Các trăm miệng cũng khó lòng thanh minh !
“Vương gia, chứ?” Thường Hoa vội vàng chạy đỡ lấy .
Mộ Dung Tẫn chỉ gắt gao Sở Nhược Âm:
“Trước xem nàng thế nào!”
Thường Hoa đành tới kiểm tra:
“Vương gia, Sở nhị cô nương , chỉ xây xát nhẹ!”
Nghe , như trút gánh nặng trong lòng, bỗng miệng há , phun một ngụm máu.
“Tần vương điện hạ!”
“Vương gia!”
Y lập tức khuỵu xuống đất, Thường Hoa thất kinh, vội vàng cõng Vương gia chạy thẳng về hoàng cung.
Sở Nhược Âm đuổi theo, nhưng Sở Nhược Yên ngăn :
“Nhị , cũng thương .”
Sở Nhược Âm lo lắng đến tột cùng:
“ thương nặng, thổ huyết nhiều như ! Đại tỷ, liệu mệnh hệ nào ? Huynh c.h.ế.t ?!”
Giọng run rẩy, đầy vẻ kinh hoàng. Sở Nhược Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y , trầm giọng khuyên bảo:
“Nhị , Tần vương thái y chẩn trị, nhất định sẽ vô sự! giờ bình tâm, kể cho tỷ đầu đuôi câu chuyện là ?”
Tần vương thích khách tập kích, hơn nữa là giữa thanh thiên bạch nhật.
Việc tất sẽ chấn động triều chính!
Mà lúc đó, trong phòng chỉ và Sở Nhược Âm. Chẳng mấy chốc, Đại Lý Tự sẽ phái tới thẩm vấn, Nhị chắc chắn sẽ triệu tra xét.
Trước khi điều xảy , Sở Nhược Âm buộc hỏi rõ căn nguyên!
Sở Nhược Âm dần lấy bình tĩnh, đem bộ sự việc xảy kể rõ đầu đuôi:
“ đại tỷ, một điểm kỳ lạ. Rõ ràng thừa khả năng đoạt mạng Tần vương, nhưng chỉ vì mà chần chừ, tựa hồ như… hề ý định mưu sát ?”
---