Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:56:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên đáp lời, xoay với Yến Chiêu:
“Trong vòng một tháng tới, ngươi nhất định hết sức cẩn trọng, tuyệt đối bất kỳ tiếp xúc thể nào với Công chúa Gia Huệ, nhất là mặt ngoài! Bệ hạ tám, chín phần mười là mượn danh tiết mà bày mưu lập cớ, đợi khi ngươi và công chúa tiếng danh ràng buộc, liền thể danh chính ngôn thuận hủy bỏ hôn ước giữa ngươi và Nhược Lan. Ngươi khắc ghi điều !”
Yến Chiêu xong, sống lưng rợn lạnh, vội vàng gật đầu lia lịa.
Sở Nhược Lan hít hít mũi, cất lời:
“Cá c.h.ế.t, nếu ngươi dám cưới công chúa, … thật sự sẽ hầm ngươi cho rùa ăn đấy, rõ hả?”
Yến Chiêu đành thề thốt thêm nữa, mãi mới dỗ cho nàng nguôi ngoai giận dữ, lúc mới chần chừ mở lời:
“ tam tẩu, còn một chuyện liên quan đến Văn Cảnh… Phu tử ở Quốc Tử Giám gần đây nó thường xuyên trèo tường ngoài, cả buổi sáng thấy bóng dáng . Ta hỏi tiểu tử thối , nó cũng chịu . Đành phiền tam tẩu thời gian rảnh rỗi hỏi han Văn Cảnh một chút.”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu:
“Ta nhớ kỹ…”
Nàng đang định dặn dò thêm vài câu, thì Nguyệt Đào hớt hải chạy , thở dốc báo tin:
“Phu nhân! Không ! Thân vương Cẩn đại thắng trở về, sắp khải hồi kinh!”
Vừa nhắc đến Thân vương Cẩn, trong viện đều hẹn mà cùng nhớ đến Sở Nhược Âm.
Nàng, Thân vương và Giang Hoài An, ba cứ dây dưa mãi dứt. Đặc biệt là những chuyện xảy trong yến tiệc hôm , vẫn còn hiện rõ mồn một trong trí nhớ của .
Tiểu Giang thị lập tức vội vã :
“Nhược Lan, con mau đến chỗ nhị tỷ con, cứ bảo… cứ bảo là lâm bệnh, bảo con bé nhanh chóng trở về phụng dưỡng!”
Sở Nhược Lan , lập tức cùng Yến Chiêu rời khỏi.
Tiểu Giang thị sang Sở Nhược Yên, dò hỏi:
“Đại cô nương, con thấy việc nên xử lý …”
Sở Nhược Yên rõ ý của di nương:
“Di nương nhị tiếp tục dây dưa với Thân vương nữa, ạ?”
Tiểu Giang thị thở dài thườn thượt, nét mặt đầy ưu tư:
“Nhược Âm đứa nhỏ , chịu quá nhiều oan ức vì Thân vương … Khó khăn lắm mới đính hôn với Hoài An, kết quả vì chuyện kết nghĩa mà đến lễ thành cũng thể cử hành! Nói lời , nhưng nếu còn vướng mắc với Thân vương, Nhược Âm sẽ chẳng thể hạnh phúc yên ! Cho nên để Hoài An mang trả lễ vật Thân vương tặng, đến Hộ bộ hủy bỏ danh nghĩa kết nghĩa, như phụ con mới phản đối Nhược Âm bước cửa Giang gia một cách danh chính ngôn thuận…”
Sở Nhược Yên đáp:
“Di nương lo xa là đúng, nhưng chỉ sợ nhị nàng…”
“Ta cũng sợ Nhược Âm sẽ mềm lòng, cho nên cách nhất là khi chuyện ngã ngũ, tuyệt đối đừng để con bé gặp Thân vương!”
Tiểu Giang thị quyết đoán như đinh đóng cột, hiển nhiên hạ quyết tâm lớn. Sở Nhược Yên cũng tiện thêm điều gì ngăn cản.
Cùng lúc đó, tại viện sổ sách.
Sở Nhược Âm đang tĩnh lặng tưới hoa, thì Sở Nhược Lan bỗng hớt hải chạy , lớn tiếng:
“Nhị tỷ! Không xong , mẫu ngã bệnh nặng! Tỷ mau theo về xem !”
Sở Nhược Âm vội vàng đặt bình tưới xuống, theo Sở Nhược Lan ngoài. Nàng trong phố xá xôn xao bàn tán:
“Các ngươi tin ? Đại thắng , sắp trở về kinh thành!”
“Tất nhiên ! Ta bệ hạ hạ lệnh trăm quan nghênh đón, còn đích ngự giá đến tận Hồng Vũ môn để tiếp giá, quả thực uy phong lẫm liệt!”
Nghe đến hai chữ đại thắng, trái tim Sở Nhược Âm khỏi run lên bần bật.
Nàng khựng bước, định lắng kỹ hơn, nhưng Sở Nhược Lan kéo tay :
“Nhị tỷ, mẫu đang bệnh nặng, cứ luôn miệng gọi tên tỷ, tỷ mau mau theo về !”
Sở Nhược Âm chỉ đành miễn cưỡng lên xe ngựa, nhưng vẫn nhịn mà hỏi:
“Rốt cuộc là ai sắp trở về kinh thành?”
Sở Nhược Lan gượng gạo:
“Chắc là Đại tẩu phu đấy thôi? Nhị tỷ cũng , Đại tẩu phu bản lĩnh phi thường, chắc đ.á.n.h cho đám Nam Man tơi bời tan tác, còn manh giáp nào!”
Ánh mắt Sở Nhược Âm thoáng qua một tia thất vọng che giấu , nàng hỏi thêm điều gì nữa.
Ba ngày , Thân vương khải hồi kinh.
Tứ môn kinh thành rộng mở, bá tánh chen chúc kéo đến cổng thành, chỉ mong một chiêm ngưỡng phong thái oai vệ của Vương gia.
Ngoài thành môn, Thân vương Mộ Dung Cẩn cưỡi chiến mã cao to, khoác khôi giáp, uy phong lẫm liệt.
khi còn cách cổng thành mười bước, bất ngờ ghìm cương dừng .
“Vương gia? Có chuyện gì ?” Thường Hoa thấy bèn khẽ hỏi.
Mộ Dung Cẩn đáp lời, chỉ trầm mặc chằm chằm cửa thành hùng vĩ, hồi lâu mới cất tiếng:
“Chúng khỏi kinh thành bao lâu ?”
Thường Hoa ngẩn , gãi đầu đáp:
“Thần nhớ rõ nữa… chắc cũng mấy tháng ?”
Mấy tháng… Vậy thì nàng là thê tử của .
Biết , trong bụng mang cốt nhục của Giang gia…
Vừa nghĩ đến đây, lòng Mộ Dung Cẩn như d.a.o cắt. Thường Hoa vội vàng khuyên nhủ:
“Vương gia, ngài còn mang thương tích, xin chớ nghĩ ngợi nhiều, tổn thương long thể!”
Mộ Dung Cẩn giơ tay ngăn Thường Hoa , hồi lâu mới cất giọng khàn đặc:
“Chuyện hôm nay, nhắc đến với bất kỳ ai. Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-343.html.]
Trên đường Trường An, đông đúc như nêm cối.
Bách tính thi vươn cổ, reo hò chúc mừng, niềm hoan hỉ khôn nguôi lan tỏa khắp chốn.
Mộ Dung Cẩn mặt biểu cảm thúc ngựa tiến lên, ánh mắt vẫn tự chủ mà lướt qua dòng tấp nập.
Quả nhiên, nàng đến.
Cũng , giờ đây nàng là phụ nhân của Giang gia, thể nào tùy tiện xuất đầu lộ diện như các nữ tử xuất giá ?
Khóe môi khẽ nhếch lên nụ tự giễu, chợt thấy một tiếng gọi lớn đầy quả quyết:
“Thân vương dừng bước!”
Hắn chấn động , lập tức đầu , liền thấy Giang Hoài An khoác lam bào, phong thái nho nhã đoan chính, đang sừng sững giữa đám đông.
“Xuy!”
Kéo cương dừng ngựa, Mộ Dung Cẩn lập tức nhảy xuống, thẳng đến mặt Giang Hoài An, trầm giọng hỏi:
“Hóa là nghĩa phu. Nàng … hai vẫn an chứ?”
Chỉ từ thần sắc của Mộ Dung Cẩn cũng đủ , vẫn hề buông bỏ nàng.
Một cỗ nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến Giang Hoài An hề giải thích thêm một lời nào, mà chỉ móc tờ khế đất trong , đưa :
“Đa tạ Vương gia ưu ái, năm mươi tám gian cửa tiệm phố Sở Tước là lễ vật quý giá. kẻ tiểu nhân đây vô công bất thụ lộc, xin Vương gia thu hồi .”
Mộ Dung Cẩn siết chặt bàn tay:
“Vật vốn là sản nghiệp Giang gia các ngươi, bản vương chẳng qua là vật quy nguyên mà thôi...”
“Vương gia quá lời. Những cửa tiệm là do Giang gia tự nguyện nhượng , căn bản tồn tại chuyện vật quy nguyên, xin Vương gia.”
Hắn nhất quyết khước từ, Thường Hoa lập tức giận dữ quát lớn:
“Ngươi thật sự liêm sỉ! Hơn nữa đây là vật phẩm Vương gia ban tặng!”
“Thường Hoa!”
Mộ Dung Cẩn quát lên ngăn , chỉ lo Giang Hoài An sẽ khiến Sở Nhược Âm khó xử trong Giang gia.
Hắn hít một thật sâu lạnh lùng :
“Nếu Giang gia chấp nhận, ngươi hãy nhận .”
Thường Hoa miễn cưỡng nhận lấy.
Giang Hoài An tiếp lời:
“Còn một việc nữa, danh nghĩa nghĩa giữa Thân vương và Nhược Âm, cũng xin giải trừ tại đây.”
“!!!”
Mộ Dung Cẩn tức thì ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, thẳng Giang Hoài An:
“Ngươi cái gì?”
Giang Hoài An hề lùi bước, ánh mắt bình thản đối diện với :
“Dù Nhược Âm và cũng là nam nữ sắp thành . Xin Vương gia rộng lòng thông cảm.”
“Ngươi quá mức vô liêm sỉ! Vương gia nhường nhị cô nương cho ngươi , giờ chỉ còn chút danh phận , mà ngươi cũng chịu dung thứ ?” Thường Hoa nổi giận.
Giang Hoài An im lặng, chỉ Mộ Dung Cẩn.
Không gian im lặng kéo dài. Cuối cùng, Mộ Dung Cẩn mới khó khăn hỏi:
“Đây là ý nguyện của chính nàng ư?”
Giang Hoài An vẫn giữ im lặng, nhưng Mộ Dung Cẩn thấu hiểu. Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm khàn:
“Tốt. Thường Hoa, ngươi lập tức đến Hộ bộ, giải trừ nghĩa khế giữa bản vương và... và phu nhân Giang gia.”
“Vương gia!”
Nếu khế nghĩa đoạn tuyệt, thì ngay cả chút tơ tưởng cuối cùng của Vương gia cũng dập tắt.
Mộ Dung Cẩn trầm giọng:
“Đi !”
Thường Hoa lòng đầy bất mãn nhưng đành xoay cáo lui. Về phần Giang Hoài An, khi lời , rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở phào.
“Đa tạ Vương gia tác thành!”
Thân vương hề đáp , chỉ dặn dò một câu trầm tĩnh:
“Ngươi hãy đối đãi tử tế với nàng, chớ để nàng chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Nói , lưng lên ngựa, quất roi rời . Để đám đông xì xào bàn tán, cùng Giang Hoài An đó, thoáng chút ngẩn ngơ.
Trước Hồng Vũ môn, trăm quan tề tựu nghênh giá.
Hoàng đế đích nắm lấy tay Thân vương, cùng sánh bước tiến cung môn.
Trên điện Phụng Thiên uy nghiêm, chư thần nhất loạt triều bái.
Hoàng đế tán thưởng một hồi, đoạn mỉm :
“Thân vương, ngươi còn nhớ khi xuất chinh từng hứa, nếu may mắn khải trở về, sẽ nguyện ý theo ý chỉ của Thái hậu, nghênh thú quý nữ phủ chứ?”
Mộ Dung Cẩn trầm giọng đáp:
“Thần ghi nhớ rõ.”
Hoàng đế tiếp lời:
“Vậy việc dễ xử lý . Thái hậu đích chọn xong, chính là của giám chủ Ty Thiên Giám, Tưởng Bất Nghi. Nàng vốn tính ôn hiền khiêm tốn, nhu hòa đoan trang, nay đặc biệt ban hôn cho ngươi Thân vương phi. Ý ngươi ?”
---