Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:56:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một đạo bóng đen lướt qua, thoắt cái biến mất dấu vết.

 

Vân Lăng nữ tử đang hoảng loạn mắt, giễu chính :

 

"Muội ruột của lấy mạng … Còn ngươi, con tiểu mù ngốc nghếch cứu vớt ..."

 

"Cõi hồng trần quả nhiên quái dị vô thường… Nói xem, nếu ngươi và nàng đổi chỗ cho , thì chẳng quá ?"

 

Cứ mỗi khi thốt lên một câu, m.á.u nơi lồng n.g.ự.c trào dữ dội hơn.

 

Sở Nhược Yên mà lệ nóng suýt nữa tuôn trào:

 

"Câm miệng! Ngươi bớt vài câu sẽ c.h.ế.t ?!"

 

Vân Lăng ho khan vài tiếng, vẫn dửng dưng bật :

 

"Ta sắp c.h.ế.t đến nơi … chẳng lẽ còn cho phép vài lời cho thỏa lòng ?"

 

Sở Nhược Yên phắt mặt , hai hàng châu lệ rơi xuống lã chã.

 

Vân Lăng giơ tay lau giúp nàng:

 

"Đừng … Tiểu mù ngốc , ngươi là … nhưng sống ở đời, thể chỉ thiện tâm là đủ, còn tự bảo vệ chính , hiểu ?"

 

Từng lời , đều mang theo ý vị của trăn trối cuối đời.

 

Sở Nhược Yên c.ắ.n chặt môi, cố nén tiếng nấc nghẹn:

 

"Ta tất nhiên tự bảo vệ , cần gì đến lượt ngươi bận tâm!"

 

Vân Lăng khẽ , ánh mắt bỗng chốc trở nên hư vô:

 

"Phải… can thiệp quá nhiều … Hồng Tú báo thù, Lão Đỗ cũng đòi công đạo cho thê nhi… luôn ngăn cản, họ liều chịu c.h.ế.t… Có lẽ, mới là kẻ sai lầm…"

 

"Tiểu mù, thật Vân gia … Khi Ninh hoàng thúc còn tại vị, hà khắc tham ô, tầng tầng lớp lớp… Không thể trách y, đó là chứng bệnh tích tụ ngàn năm, Đại Thịnh quốc sớm mục ruỗng từ trong ruột gan… Chỉ vì còn một trấn giữ, mới miễn cưỡng sụp đổ …"

 

Người đó, chính là phụ ruột của y – vị Nhiếp chính vương lừng lẫy.

 

Yến Trừng từng chỉ một , rằng nếu thiên hạ đủ khả năng xoay chuyển càn khôn, thì duy chỉ mà thôi.

 

Là Sát Thần trong loạn thế, tay như sấm sét giáng.

 

Từng một phen chôn sống năm vạn hàng binh, gắng gượng với thể bệnh tật để duy trì vương triều Đại Thịnh đang lung lay sắp đổ.

 

Sở Nhược Yên sợ y giữ nổi thở, vội vàng hỏi:

 

"Cho nên, ngươi phục quốc, là vì lặp con đường binh đao m.á.u lửa năm xưa, ?"

 

"Phải…" Vân Lăng nàng, "Mộ Dung Phong tuy chỉ là kẻ tầm thường, nhưng trướng y cũng ít nhân tài… Phụ ngươi, phụ của Yến Tam, còn Tào Dương, Cố Dự, họ Thịnh… nếu tân đế lắng lời can gián, thì… cũng đến mức quá tệ hại…"

 

Sở Nhược Yên gật đầu liên hồi:

 

"Vậy nên ngươi hề sai! Ngăn cản Hồng Tú và chưởng quầy Đỗ báo thù là để họ tiếp tục sống! Không phục quốc là bởi binh đao tái khởi, để lê dân bá tánh an … Vân Lăng, lựa chọn của ngươi đều là chính xác, nên ngươi nhất định sống, tận mắt đám đường của ngươi sai lầm đến mức nào!"

 

Vân Lăng lắc đầu:

 

"Ta quá mệt mỏi … Đại ca đến nay vẫn bặt vô âm tín, e rằng bỏ mạng nơi nào… Mẫu cũng thể tỉnh nữa…" Y gắng sức chống đỡ thẳng lên, nắm chặt vai nàng:

 

"Tiểu mù, hãy cho kỹ… Yến Tam chuyến hồi triều, tất sẽ đại thắng… Ngươi, nhất định khuyên từ quan…"

 

Sở Nhược Yên mím chặt môi:

 

"Ta , đều hiểu cả ! Ngươi đừng thêm nữa!"

 

Khóe miệng Vân Lăng sùi bọt m.á.u tươi, song vẫn cố gắng thốt lên:

 

"Thỏ khôn hết, ch.ó săn nấu (Chim hết cung tàng), công cao ắt chấn động chủ nhân… Dù bất kỳ ai đế vương, thì quy luật cũng đều như … Hãy nhớ kỹ!"

 

Hai chữ cuối dứt lời, nam tử chậm rãi nhắm mắt, nặng nề ngã khuỵu về phía .

 

Sở Nhược Yên hoảng hốt nhào tới đỡ, nhưng chỉ vớ vạt áo nhuốm màu đỏ thẫm.

 

Tâm nàng như nhảy khỏi lồng ngực, tình thế nguy cấp ngàn cân, bỗng một mũi ngân châm sắc lạnh b.ắ.n thẳng lưng

 

"Thằng nhãi c.h.ế.t tiệt ! Chẳng lẽ kiếp lão phu mắc nợ nhà các ngươi ? Cứu cha ngươi, cứu mẫu ngươi, cứu nổi mẫu ngươi thì ngươi đòi c.h.ế.t theo, cả nhà các ngươi rốt cuộc nghiện cái c.h.ế.t hả?!"

 

Thanh âm căm phẫn vang lên, lúc như tiếng trời giáng xuống giữa cơn tuyệt vọng.

 

Sở Nhược Yên mừng rỡ bật :

 

"Lão thần y, cầu xin mau cứu !"

 

"Ta !" Tần Dịch Như lập tức điểm mấy huyệt bảo vệ tim mạch, đoạn cạy miệng Vân Lăng, đút cho một viên đan dược. "Sớm đoán thằng nhãi tất sẽ ngày , viên ‘Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan’ quý giá của lão phu cuối cùng cũng đất dụng võ !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-329.html.]

Sở Nhược Yên mềm nhũn phịch xuống đất, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Vân Lăng quả thực dọa nàng sợ mất hồn vía, thế gian cớ kẻ khăng khăng cầu tìm cái c.h.ế.t đến thế!

 

May mắn lão thần y kịp thời xuất hiện, quả như ban cho nàng một viên định tâm quý giá.

 

Ngọc Lộ tiến lên đỡ nàng dậy, khẽ hỏi:

 

"Cô nương, t.h.i t.h.ể kẻ xử trí ?"

 

Sở Nhược Yên t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của Phiêu Tụ, trong đáy mắt tràn ngập sự chán ghét và khinh miệt:

 

"Chắc chắn là do đường Vân Lăng xúi giục, cố ý phản bội giờ phút then chốt! Đưa tới Bách Hiểu Các, đồng thời báo tin cho họ, tránh để Nhu Mẫn thừa cơ gièm pha!"

 

"Dạ!"

 

Sau đó, nàng sai đưa Vân Lăng trong phòng. Điều kỳ lạ là Phúc Bảo – kẻ luôn ghét lạ, ngay cả nha trong biệt viện đến gần cũng nó sủa cho inh ỏi – lúc ngoan ngoãn gầm giường.

 

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Phúc Bảo dán chặt lấy Vân Lăng, lộ rõ vẻ lo lắng khôn nguôi...

 

Sở Nhược Yên thoáng ngây . lúc , Tần Dịch Như hô:

 

"Tiểu nha đầu, mau đây, giúp lão phu một tay!"

 

Nàng vội vàng bước đến, theo lời lão thần y đỡ lấy Vân Lăng.

 

Xoẹt!

 

Chiếc trâm cài rút , một luồng m.á.u tươi phun , văng lên cả gương mặt nàng.

 

Thế nhưng mười ngón tay Tần Dịch Như thoăn thoắt như gió lốc, gần như cần tạm thời cầm máu. Sở Nhược Yên vết m.á.u còn thấm bạch bố, khỏi lo lắng hỏi:

 

"Huynh thương gần tim, thể giữ tính mạng chăng?"

 

Tần Dịch Như trừng mắt lườm nàng:

 

"Nhìn kỹ mà xem, vết thương cách tim đến hai tấc! Nếu quả thực đ.â.m trúng tim, lão phu chỉ còn cách tới thu nhặt xác cho mà thôi!"

 

Cũng vì lòng nóng như lửa đốt, Sở Nhược Yên lúc mới thở phào nhẹ nhõm:

 

"Vậy sự trông cậy !"

 

Nàng xoay rời , Tần Dịch Như :

 

"Đừng chỉ chăm chăm lo cho tiểu tử họ Vân , ngươi cũng đang mang thai. Mau nghỉ ngơi , tránh trường hợp cứu hại đến !"

 

Sở Nhược Yên ngẩn , nàng hình như từng nhờ lão xem mạch?

 

Tần Dịch Như :

 

"Vừa nãy tiện tay bắt mạch thôi. Hừm, là song sinh đấy."

 

"Song sinh ư? Thật ?" Ngọc Lộ kinh ngạc kêu lên. Sở Nhược Yên cũng ngây một lúc, kéo nàng ngoài:

 

"Đừng chậm trễ việc cứu , chuyện để hẵng !"

 

Về tới phòng, nàng định chợp mắt một lát, nào ngờ khi tỉnh giấc thì trời về chiều muộn.

 

Tỉnh dậy vội vàng chạy qua, thấy trong sân xếp hàng dài, Tần Dịch Như mà đang từng bắt mạch cho đám hạ nhân.

 

"Khí huyết ngươi quá hư tổn, kịp thời bồi bổ là hói đầu đấy!"

 

"Ngươi nữa, còn trẻ mà hoang dâm quá độ, cẩn thận thận suy!"

 

Sở Nhược Yên vội vã bước . Hạ nhân thấy nàng đến, ngượng ngùng chào một tiếng tản như chim gặp sợ hãi.

 

Sở Nhược Yên để tâm, chỉ hỏi:

 

"Lão thần y, Vân Lăng ?"

 

"Đi thôi, trong ."

 

Sở Nhược Yên theo , thấy nam tử tóc trắng y phục đỏ đang yên lặng giường, thở định.

 

Sở Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm:

 

"Huynh ?"

 

"Không ?" Tần Dịch Như lạnh một tiếng, "Cũng coi là , chỉ là còn chút ý chí cầu sinh, nên tỉnh mà thôi."

 

Sở Nhược Yên ngẩn :

 

"Giống thúc phụ ?"

 

"Hoàn khác. Thúc phụ ngươi là chấn thương ở đầu, còn ?" Tần Dịch Như hừ lạnh, "Lòng như tro nguội, cơm nước chẳng . E rằng nhiều lắm là năm sáu ngày nữa, sẽ quy tiên."

 

---

Loading...