Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lòng Sở Nhược Yên quặn đau:

 

"Lão phu nhân chớ quá nóng vội, Thần y Tần đang chẩn trị cho quý nhân khác, nhưng thỉnh, lát nữa sẽ tới nơi."

 

Lão phu nhân Tào mới yên lòng đôi phần, song thấy con dâu giường, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đau lòng than thở:

 

"Đã hai canh giờ , chỉ sợ Tĩnh nhi nó chống đỡ nổi nữa... Ai da!"

 

Sở Nhược Yên vội vàng dâng viên đan d.ư.ợ.c do Vân Lăng trao:

 

"Đây là t.h.u.ố.c xúc sản dưỡng thai do Thần y luyện chế. Xin mau đưa cô mẫu dùng !"

 

Tiểu Sam lập tức nhận lấy, đích lão phu nhân bón t.h.u.ố.c cho con dâu.

 

Quả nhiên, t.h.u.ố.c miệng, cơn đau liền thuyên giảm thấy rõ. Sở Tĩnh há miệng hít mấy thật sâu, khó nhọc thều thào:

 

"Ca... Ca ca..."

 

Sở Nhược Yên hiểu:

 

"Cô mẫu cứ yên tâm, di mẫu báo cho phụ , sẽ tới ngay đây!"

 

Ánh mắt Sở Tĩnh thoáng qua sự mờ mịt, ánh lên vẻ mừng rỡ:

 

"Vậy thì... ... quá ..."

 

Sở Nhược Yên thấy, lòng đau như xé nát. Tốt ở chỗ nào chứ?

 

Hiển nhiên là cô mẫu bản thể chống đỡ thêm , nên khi lìa trần chỉ mong gặp mặt phụ cuối!

 

Nàng nén nỗi đau thương, khẽ sang Tước Linh :

 

"Biểu tỷ, mau trò chuyện thêm với cô mẫu một chút !"

 

Tước Linh đến nhòe cả mặt, run rẩy :

 

“Nương, thể bỏ con! Nếu bỏ con mà , con đây? Con mất phụ , thể mất thêm nữa…”

 

Lời bi thương dường như truyền thính giác Sở Tĩnh. Đôi mắt nàng khẽ khép , giờ cố sức mở thêm nữa…

 

Bà đỡ thất thanh kêu gọi:

 

“Không ! Lại xuất huyết nữa! Y sư ?!”

 

Trong sản phòng hỗn loạn như chiến trường, lão phu nhân họ Tào cất cao giọng:

 

“Hồ ngự y, mau mau tìm phương cứu chữa!”

 

Hồ ngự y ngoài bình phong, yên, sốt ruột giậm chân:

 

“Những phương pháp thể dùng đều dùng cả , giờ chỉ đành chờ đợi sư phụ của trở về thôi.”

 

Lời còn dứt, bên ngoài truyền đến tiếng reo mừng của Tào Dương:

 

“Trương viện phán tới ! Trương viện phán tới !”

 

Mọi như thấy tia hy vọng cuối cùng. Chỉ thấy Trương viện phán vội vã bước , theo là tiểu Giang thị và một vị phụ nhân khoác cung trang.

 

Không ai để ý đến phụ nhân , Hồ ngự y nhanh chóng thuật tình hình, Trương viện phán liền :

 

“Lão phu xem qua một chút!”

 

Chưa kịp vòng qua bình phong, vị phụ nhân lạnh giọng quát mắng:

 

“Trương đại nhân! Bên trong là chốn khuê phòng nữ quyến, nam tử tự ý bước !”

 

Trương viện phán khựng . Sở Nhược Yên híp mắt:

 

“Người là ai?”

 

Tiểu Giang thị vội đáp:

 

“Là Dương ma ma, chưởng sự trong Dao Quang điện…” ghé sát tai nàng thì thầm, “Trương viện phán Quý phi lưu trong cung, lão gia dù thánh dụ cũng thể đón , đành mạo hiểm đưa . Giờ lão gia vẫn còn giam lỏng ở Dao Quang điện… Còn Dương ma ma là tự theo đến.”

 

Sở Nhược Yên lập tức hiểu rõ:

 

“Đã phủ Tào, thì cần lưu chốn ! Ngọc Lộ, Chu ma ma, tiễn mụ ngoài!”

 

Dương ma ma mắt trợn trừng, định la mắng, thì tiếng rên rỉ đau đớn của Sở Tĩnh vọng từ bên trong.

 

Sắc mặt Trương viện phán đại biến, chần chừ mà lao nhanh trong. Sở Nhược Yên cũng xoay , mắt rời nơi sản phòng.

 

Một khắc, hai khắc…

 

Mỗi giây như dài bằng cả đời . Cuối cùng, Trương viện phán cất tiếng, giọng trầm như tiếng chuông đồng:

 

“Đã quá muộn, lão phu cũng bất lực! Giờ chỉ còn hai cách, hoặc là cưỡng chế lấy đứa bé , giữ mẫu . Hoặc là… phẫu thuật lấy con, giữ đứa trẻ…”

 

Cả phòng im ắng đến đáng sợ.

 

Tước Linh thốt lên đầy đau đớn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-316.html.]

“Chỉ thể giữ một ?!”

 

Trương viện phán gật đầu nặng nề:

 

“Giữ mẫu giữ con, xin phủ Tào quyết định ngay. Nếu chậm trễ, chỉ e giữ nổi ai…”

 

Tước Linh ngất lịm. Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, cúi đầu con dâu.

 

“Giữ mẫu …”

 

“Hửm?” Trương viện phán rõ.

 

Lão phu nhân hít sâu một , dứt khoát :

 

“Cứu Sở Tĩnh! Đứa trẻ còn thì thôi, tính mạng của con mới là quan trọng nhất!”

 

Trong lòng Sở Nhược Yên như trút gánh nặng lớn.

 

Phải đây là đứa con đầu của Tào Dương, thể là duy nhất! Trong tình cảnh , lão phu nhân vẫn quyết giữ con dâu, đủ thấy cô mẫu quả nhiên chọn lầm !

 

“Được, lão phu sẽ lập tức tiến hành, lấy đứa trẻ , đó cầm m.á.u cho phu nhân!”

 

Trương viện phán định tay, ngờ Dương ma ma quát tháo ầm ĩ:

 

“Không ! Phải giữ con! Trương đại nhân, ngươi quên lời Thánh Thượng dặn dò ? Hoàng thượng , nếu sinh con trai sẽ phong bá, con gái phong quận chúa! Giữ mẫu tức là mưu hại tiểu bá gia… ưm, ưm ưm!!”

 

Chu ma ma lập tức lấy khăn bịt miệng mụ , Ngọc Lộ cũng nhanh tay dẫn mụ ngoài, ngăn mụ cung ma ma tiếp tục quấy nhiễu sản phòng.

 

Trương viện phán thoáng do dự, lão phu nhân trầm giọng:

 

“Cứu Tĩnh nhi! Nếu hoàng thượng trách tội gì, Tào gia xin gánh chịu!”

 

Trương viện phán gật đầu, chuẩn tay, thì bất ngờ Sở Tĩnh, hồi tỉnh, níu giữ chặt :

 

“Con…”

 

Ông ngẩn . Chỉ thấy nữ tử giường sinh đau đến vặn vẹo hình, song vẫn nắm chặt lấy tay ông, đến cổ tay cũng in rõ vết ngón tay đỏ ửng:

 

“Giữ con… cứu đứa trẻ…”

 

“Sao cơ?” Trương viện phán sang lão phu nhân, bà vội :

 

“Tĩnh nhi! Mạng con quan trọng hơn! Đứa trẻ còn thì còn thể sinh!”

 

Sở Tĩnh kịp , Trương viện phán lắc đầu:

 

“Thân thể phu nhân như thế, e rằng khó thể m.a.n.g t.h.a.i nữa.”

 

Lão phu nhân c.h.ế.t sững, Sở Tĩnh đứt quãng thều thào:

 

“Thiếp… qua khỏi … Phu quân… đứa bé…”

 

Nàng lả , chỉ còn chút tàn yếu ớt nên mấy lời .

 

Ý tứ quá rõ ràng: Nàng lưu huyết mạch cho Tào Dương, cũng là giữ chút hương hỏa cho Tào gia.

 

Lão phu nhân ngây một thoáng, ôm mặt bật . Một đời mưu lược cứng cỏi, giờ phút cũng như đứa trẻ.

 

Ngay khi , ngoài cửa vang lên tiếng yếu ớt nhưng kiên định:

 

“Cứu phu nhân!”

 

Mọi đầu .

 

“Lão gia?”

 

“Cô phụ?!”

 

“Dương… Dương ca?!”

 

Ai nấy đều ngẩn ngơ thất kinh.

 

Chỉ thấy Mạnh Dương đang đỡ một nam nhân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt chứa đầy sự cương quyết, chính là Tào Dương còn ai đây?

 

Tựa như tỉnh khỏi cơn mê dài dằng dặc, trong giấc mộng trống rỗng vô biên, chỉ từng đợt tiếng của nữ nhân, từng tiếng kêu t.h.ả.m thiết yếu ớt, mỗi tiếng như đ.â.m thẳng tâm can!

 

Hắn theo tiếng mà tìm đường về, mở mắt liền thấy tiếng hầu kinh hoảng.

 

“Lập tức cứu phu nhân! Mau!”

 

Tào Dương c.ắ.n răng, chẳng buồn nghĩ đến điều kiêng kỵ trong phòng sinh, bước thẳng trong.

 

Sở Nhược Yên toan gì, nhưng im lặng.

 

Hiện giờ cô mẫu nguy kịch đến nhường , còn thể chờ vị Thần y Tần Dịch Như ?

 

Xem , Tào gia và đứa trẻ … cuối cùng vẫn duyên.

 

Nghĩ đến đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã.

 

Ngay đó, một bóng hồng y rực rỡ xuất hiện chớp nhoáng mắt :

 

“Tiểu Mù, mang đến cho ngươi đây!”

 

---

Loading...