Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên sâu mắt : “Yến Trừng, nay luôn mưu tính kỹ lưỡng mới hành động, thể hành sự lỗ mãng đến ? Chàng vốn cách đối phó với Khôi Lỗi thuật, đến Nam Man thì gì? Nhỡ …”
Nàng nghẹn giọng, nghĩ tới khả năng nhất, thể khỏi run rẩy.
Nam nhân ôm chặt nàng, nhẹ giọng trấn an: “A Yên, A Yên, nàng .”
Hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt đen như mực sâu thẳm nàng chăm chú: “Khôi Lỗi thuật tuy đáng sợ, nhưng phòng , dễ gì trúng kế. Hơn nữa, sai lão Từ mời một cao nhân tinh thông mật thuật Tây Cương, sẽ cùng đồng hành. Nàng yên tâm, nhất định đón đại ca về, vẹn trở về gặp nàng!”
Sở Nhược Yên c.ắ.n môi .
Phải , Thế tử còn đang ở Nam Man…
Phụ và trưởng cũng đều ở Nam Man.
Chuyến vốn dĩ chẳng thể tránh khỏi, nhưng…
Nàng đưa tay áp lên bụng , trong lòng giằng co kịch liệt. Đứa nhỏ … tới thật đúng lúc!
“Yên nhi, ?”
Cảm nhận sự khác thường của nàng, Yến Trừng thấp giọng hỏi.
Sở Nhược Yên hít sâu một , khẽ lắc đầu: “Không… chỉ là đang nghĩ, quả thực sớm tính toán trong lòng , ? Việc trấn áp Tiêu gia bằng lôi đình thủ đoạn ngày hôm nay, chẳng qua là để răn đe, cảnh tỉnh những kẻ còn mang tâm tư bất chính ở kinh thành, đúng ?”
“Quả là , A Yên. Ta vẫn thể yên lòng về nàng… Với Văn Cảnh, nhờ Nhị tẩu trông nom, Tiểu Lục ở đó, chúng sẽ chăm sóc cho thằng bé. còn nàng…” Yến Trừng khẽ nhíu mày, “Chuyện nàng và Vân Lang, Nhu Mẫn, nhất định đợi về mới bàn tiếp . Triều chính mắt vô cùng rối rắm, sẽ để Ảnh Tử ở , bảo hộ nàng chu .”
Sắc mặt Sở Nhược Yên lập tức biến đổi: “Tuyệt đối ! Chuyến Tây Cương nguy cơ trùng trùng, thể để Ảnh Tử ở đây?”
Yến Trừng ấn nhẹ vai nàng: “A Yên, là dẫn quân chinh chiến, đơn độc hành động mạo hiểm. Hơn nữa, Ảnh Tử là thích khách, tiện theo sát . Huống hồ, tâm thần vì chuyện của mẫu mà bất định, cần nàng ở bên khuyên giải. Có ở cạnh nàng, mới thể yên tâm chiến trường.”
Những lời của khiến sống mũi nàng cay xè. Câu hỏi "Chàng quả thực thể ?" cuộn lên nơi đầu lưỡi mấy lượt, cuối cùng nàng vẫn c.ắ.n răng nuốt ngược trong.
“Được, nhưng nhất định …” Lời còn dứt, bỗng một tiếng "Rầm" thật lớn, cửa phòng xô bật mở.
Yến Chiêu xông thẳng trong, khiến hai đang cận lập tức tách .
“Có chuyện gì? Vào phòng của khác cũng gõ cửa, quả thật vô cùng lỗ mãng!” Yến Trừng quát khẽ, giọng đầy bất mãn.
Yến Chiêu gương mặt đầy vẻ khẩn cầu: “Tam ca, quả thật sắp xuất chinh ư? Là Nam Man ? Huynh dẫn theo ! Đệ nguyện tiên phong, quân cũng , xin hãy dẫn theo cùng!”
Sắc mặt Yến Trừng lập tức trầm xuống: “Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ gì đó!”
“Đệ hề hồ ngôn loạn ngữ! Tam ca, quên ? Trước đây từng là phò mã Nam Man, nắm rõ cách bố trí binh lực cùng địa hình bên trong. Xin dẫn , nhất định sẽ giúp !”
Yến Chiêu dứt lời, liền dập đầu thật mạnh xuống nền nhà.
Tiếng dập đầu nặng nề đến xé lòng, thế nhưng Yến Trừng vẫn hề động dung. Hắn lạnh giọng: “Cút về! Quân cơ đại sự, đến lượt kẻ như ngươi xen !”
Chẳng bao lâu , vầng trán rớm m.á.u tươi.
Yến Trừng chắp tay lưng, lạnh lùng cảnh tượng . Sở Nhược Yên thấy , vội vàng cất tiếng: “Được Lục , gì thì cứ từ từ , mau dậy .”
Yến Chiêu như thấy một tia hy vọng, quỳ gối tiến , kéo vạt áo Sở Nhược Yên: “Tam tẩu, xin tẩu hãy khuyên Tam ca giúp ! Đệ… báo thù cho phụ , mẫu , cho Đại ca, Nhị ca, Ngũ ca!”
Giọng của như nghẹn nơi lồng ngực, chất chứa đầy nỗi bi phẫn và uất hận.
Mắt Sở Nhược Yên khẽ ướt, nàng nghiêng đầu sang Yến Trừng, chỉ thấy vẻ lạnh lùng khuôn mặt hòa hoãn vài phần. Yến Trừng thở dài: “Lục , chẳng cho ngươi , mà bởi lẽ… Yến gia còn mấy nam nhi. Nếu cả và ngươi đều trận, lỡ như cùng gặp bất trắc…”
Cảm nhận ánh sắc lẹm của thê tử bên cạnh, nuốt ngược chữ “c.h.ế.t” họng. Hắn tiếp lời: “Nếu cùng gặp chuyện, ngươi định để Nhị tẩu, Tam tẩu và Văn Cảnh bọn họ thật sự thành cô nhi quả phụ cả ?”
Yến Chiêu mắt đỏ hoe: “Vậy thì xin hãy để xuất chinh! Tam ca, gia thất, còn vẫn là độc , dù hy sinh nơi sa trường cũng sẽ phụ lòng ai. Huynh hãy ở kinh thành chăm sóc gia quyến !”
Huyết mạch chí , đến lúc sinh tử cuối cùng vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-311.html.]
Ánh mắt Yến Trừng quả thực dịu , nhưng giọng chuyển thành lạnh lùng, kèm theo sự khinh miệt rõ rệt: “Ngươi xuất chinh ư? Chớ đến Mạnh Cơ, ngay cả Mộc Tắc, ngươi liệu đủ khả năng địch nổi ?”
Toàn Yến Chiêu chấn động, bàn tay siết chặt thành nắm đấm: “Đệ… thực sự địch nổi…”
Dù trong lòng cam tâm, vẫn thừa nhận: Kể từ khi Phụ và Đại ca qua đời, thiên hạ chỉ còn mỗi Yến Trừng thể cùng A Mộc Tắc đ.á.n.h một trận chiến sinh tử!
“… nhưng nhũ mẫu Tam tẩu …”
“Lục !” Sở Nhược Yên lập tức cắt lời, trầm giọng: “Nếu còn chuyện gì khác, hãy lui ngoài . Ta còn lời quan trọng bàn với Tam ca.”
Yến Chiêu c.ắ.n chặt răng, cúi đầu ủ rũ xoay bước .
Vừa đến ngưỡng cửa, bỗng đầu , ánh mắt kiên định: “Yến Trừng, nhất định sẽ thi đỗ Võ Trạng Nguyên, đường đường chính chính trở về với Yến gia quân!”
Khóe môi Yến Trừng khẽ nhếch lên: “Tốt, sẽ chờ ngày đó của ngươi!”
Tiểu Lục , khóe môi Yến Trừng vẫn còn vương nét . Hắn nghiêng đầu thê tử bên cạnh: “A Yên, nàng chuyện quan trọng với , là chuyện gì?”
Sở Nhược Yên vẫn đặt tay lên bụng , trong lòng nàng hạ quyết tâm. Chuyện , nàng nên che giấu phu quân.
“Yến Trừng, một việc vô cùng trọng đại bẩm báo cùng , lắng cho kỹ.” Nàng khẽ nhắm mắt, mở , đôi mắt trong trẻo lạ thường, mang theo niềm vui khó tả: “Chàng sắp phụ .”
Yến Trừng sững sờ: “Phụ ? Nàng đang chuyện gì ?”
Ánh mắt chậm rãi rơi xuống nơi nàng đang đặt tay, bỗng trợn tròn: “Nàng… nàng… chuyện …”
Vị Thượng thư đại nhân quyền khuynh triều dã vốn nổi danh điềm tĩnh hiếm khi lắp đến . Đôi mắt lạnh lẽo thường ngày nay tràn ngập niềm mừng rỡ khó giấu, nhưng nhớ điều gì, lập tức chau mày. Hắn chằm chằm bụng nàng hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: “Chúng … giữ … KHÔNG ?”
Đôi mắt mỹ nhân trừng lớn, vội vàng giải thích: “A Yên, sinh nở là chuyện quá khổ ải, nàng mạo hiểm chịu đựng…”
Sở Nhược Yên khựng . Đêm động phòng năm xưa, từng hài tử. Nàng ngờ, những lời tưởng chừng chỉ thoảng qua tai đó, là thật lòng .
“Đã hoài thai , thể nhẫn tâm giữ?” Nàng khẽ , lắc đầu: “Chàng hãy yên tâm , Chương viện phán trông nom, kể còn lão thần y Tần Dịch Như cao minh đó, tuyệt đối sẽ .”
Lông mày Yến Trừng lúc mới giãn , nhưng khi nghĩ tới chiến sự sắp tới, trở nên trầm ngâm.
Sở Nhược Yên thấy ưu tư như , nàng đưa tay vuốt nhẹ chân mày đang nhíu chặt của : “Thiếp , đang nghĩ tại rời khỏi kinh thành đúng lúc . Yến Trừng, với chuyện đứa bé để nó trở thành gánh nặng cho , mà là để lý do sống sót trở về, bình an gặp mẫu tử chúng .”
Trên mặt nữ tử nở nụ dịu dàng, chẳng rõ do đang m.a.n.g t.h.a.i chăng, mà Yến Trừng cảm nhận nàng như bao bọc bởi ánh sáng dịu dàng.
“A Yên, thề, nhất định sống sót trở về gặp nàng!”
Sở Nhược Yên nay từng nuốt lời, lòng nàng khẽ thả lỏng, kế đó cả bỗng nam nhân bế bổng.
“Yến Trừng! Mau thả xuống!”
vô ích, nàng nam nhân ôm ngang lên !
Chu ma ma cùng Ngọc Lộ thấy động tĩnh, vội ló đầu , đều hoảng hồn thất sắc.
“Công tử! Cô nương đang m.a.n.g t.h.a.i đó!”
“Mau đặt xuống, nguy hiểm lắm!”
Thế nhưng nam nhân chẳng buồn để tâm, ôm nàng xoay vài vòng, mới áp trán lên trán nàng, giọng khàn đặc: “A Yên, cảm ơn nàng.”
Cảm ơn nàng đến bên .
Cảm ơn nàng cho một mái nhà yên ấm.
Sở Nhược Yên lo lắng bám chặt vai , toan mở miệng bảo nếu thật sự cảm ơn thì mau đặt nàng xuống đất, ai ngờ : “Nàng hãy về phủ Sở Quốc Công.”
Sở Nhược Yên: “?”
“Những ngày ở kinh thành, nàng hãy tạm hồi phủ Sở Quốc Công, đợi trở sẽ tới đón nàng về.”
---