Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thì thiếu niên chính là Tiêu Thiêm, con thứ hai mà nàng và Kiến An bá sinh .
Tiêu Thiêm bực bội cau mày, gọn một tiếng “lắm lời”, đầu , ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo:
“Đồ ăn mày hôi hám! Dám khiến nương rầy la!”
Hắn xông lên, nhấc chân đá thẳng huyệt thái dương của Ảnh Tử — chiêu nếu trúng đích ắt đoạt mạng ! Mà lúc , Ảnh Tử vẫn còn đang thất thần!
Mạnh Dương thất thanh kêu lớn, vội vã lao tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Yến Trừng khẽ búng tay, một đồng tiền vút tựa như tia chớp.
"Phập!"
Tiêu Thiêm lập tức quỳ rạp xuống đất ngay mặt Ảnh Tử, khiến tất cả những xung quanh đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Thiêm nhi! Con đang gì thế?” Mai thị thất thanh, vội vã chạy tới đỡ dậy. Tiêu Thiêm liếc ngang liếc dọc, thấy điều gì khác lạ, đành nghiến răng lên:
“Nương, , chắc là do con trượt chân thôi.”
Vừa dứt lời, liền khạc một tiếng phỉ nhổ về phía Ảnh Tử:
“Đồ khất cái dơ bẩn, thật vô phúc! Nương, chúng thôi!”
Hắn kéo Mai thị rời , đám hạ nhân cũng hối hả theo .
Thấy Ảnh Tử nửa sống nửa c.h.ế.t bẹp đất, Mạnh Dương tức giận giậm chân:
“Công tử! Bọn Tiêu gia giữa ban ngày ban mặt mà dám động thủ đ.á.n.h của chúng ! Xin cứ để thuộc hạ dẫn qua dạy cho chúng một bài học!”
Yến Trừng trầm mặc, Sở Nhược Yên khẽ thở dài:
“Ảnh Tử nếu chịu tay, trong thiên hạ còn ai là đối thủ của ? Thôi ... ngươi mau đưa về phủ .”
Mạnh Dương lời, hối hả bước tới, nào ngờ Ảnh Tử vùng khỏi tay y, đầu chạy như điên về phía phủ Kiến An Bá.
“Này! Ngươi đ.á.n.h còn đủ ? Mau đó cho !”
Mạnh Dương quát lớn, nhưng thiếu niên chẳng hề để tâm, vẫn tiếp tục truy đuổi.
Yến Trừng khẽ nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
“Cứ để . Chưa đụng đầu tường thì sẽ chẳng .”
Sở Nhược Yên vô cùng kinh ngạc:
“Năm xưa Mai thị bỏ chồng bỏ con, để và cha thư sinh mà theo kẻ khác, từng tròn trách nhiệm một ngày nào của bậc mẫu , mà Ảnh Tử khó lòng dứt bỏ đến thế?”
Yến Trừng trầm ngâm:
“Trong mắt ngươi và nhận là như , nhưng trong mắt , năm Mai thị bỏ cả vinh hoa phú quý để theo phụ , là chân tình. Về phụ cùng quẫn, giữ bà , chỉ là do phận nghiệt ngã… Thiếu niên luôn khát khao tình mẫu tử, huống hồ sinh tử bao , chỉ mong diện kiến mẫu một . Ngươi cứ an tâm, khi nỗi đau thấu tận tâm can thì sẽ tự khắc về thôi.”
Dưới vẻ lạnh nhạt , nàng thấu rõ nỗi đau thầm lặng. Sở Nhược Yên hiểu, nhớ đến cố phu nhân Tạ thị. Nàng khẽ đưa tay đặt lên mu bàn tay :
“Yến Trừng, chúng về nhà thôi.”
Yến Trừng khẽ khựng , khóe môi dần cong lên một nụ ấm áp:
“Được, về nhà.”
Ngoại ô kinh thành.
Tần Vương Mộ Dung Cẩn ghì chặt cương ngựa, trầm giọng hỏi:
“Đã đến giờ nào?”
Thường Hoa ngẩng đầu sắc trời:
“Đã qua giờ Thân, e rằng lễ bái đường tất.”
Bàn tay Tần Vương siết chặt dây cương, gân xanh nổi rõ mu bàn tay. Chỉ nghĩ đến việc đôi nhân tình lẽ nhập động phòng, lồng n.g.ự.c liền như nổ tung vì uất nghẹn.
Thường Hoa nhịn khuyên ngăn:
“Vương gia, Hoàng thượng chỉ dụ trong vòng mười ngày tới Bắc cảnh, cũng hề phán rằng khởi hành ngay hôm nay! Giờ về kinh thành vẫn còn kịp!”
Mộ Dung Cẩn nghiến răng, cố gắng kiềm chế lắm mới đầu :
“Dù về thì ích gì? Chẳng qua chỉ càng thêm đau lòng mà thôi. Từ khi nhận nàng nghĩa , chuyện định, quá muộn … Đi thôi, hôm nay Phùng tướng quân hẳn cũng về tới đây .”
Quả nhiên linh ứng, nhắc tới liền xuất hiện. Sứ giả do Hoàng thượng phái tới áp giải Phùng Hoán trở về.
Hai tháng , Phùng tướng quân còn phong quang vô hạn, giờ đây râu ria lởm chởm, dáng vẻ phờ phạc, chán chường.
Phùng Hoán mơ màng ngẩng đầu :
“Tần Vương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-301.html.]
“Là bản vương đây. Phùng tướng quân hồi kinh lộ trình thuận lợi chứ?”
Phùng Hoán khổ:
“Tạ Vương gia quan tâm. Hoàng thượng tuy giải binh quyền của , nhưng giáng chức hạ ngục, nên dọc đường vẫn còn chút thể diện.”
Mộ Dung Cẩn khẽ gật đầu, nhận lấy binh phù từ tay sứ giả, lập tức toan rời .
Lúc sắp lướt qua , Phùng Hoán chợt cất tiếng:
“Vương gia! Dám hỏi… Anh nhi nhà …”
Mộ Dung Cẩn dừng bước. Cái tên từng dè dặt nhắc đến, lúc bình thản thốt :
“Phùng Anh gả nhị phòng phủ Yến gia. Hoàng thượng nể mặt Thủ phụ, dù Phùng gia tru di cửu tộc, nàng cũng trong danh sách tội nhân.”
Phùng Hoán thở phào một dài, như trút gánh nặng ngàn cân:
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Vương gia.”
Y đương nhiên cho rằng Tần Vương vì Phùng Anh mà hết lời cầu xin. Mộ Dung Cẩn giải thích gì thêm, chỉ cất bước lưng .
Phùng Hoán vội vàng gọi giật :
“Vương gia! Bắc cảnh vô cùng hiểm trở, theo mật báo của thần, trong quân đội Đại Hạ chúng xuất hiện nội gián!”
Mộ Dung Cẩn khựng , lập tức giục ngựa phi nhanh:
“Đa tạ Phùng tướng quân! Giá!”
Đội quân hùng dũng khởi hành, bóng dáng oai dũng kéo dài tới tận chân trời.
Trên lầu thành cao, một nữ tử vận hỉ phục đỏ rực, ngẩng đầu dõi theo bóng dáng xa xăm, ngay cả bản nàng cũng rõ vì lẽ gì ở nơi . Nàng vịn thành lầu, ánh mắt mơ hồ, hề để tâm đến những ánh bàn tán xì xào phía .
Giang Hoài An vội vàng đuổi đến, thất kinh hồn vía:
“Biểu Nhược Âm! Muội ngàn vạn đừng nghĩ quẩn mà điều dại dột! Nếu gả thì gả, biểu ca tuyệt đối sẽ ép buộc !”
Sở Nhược Âm chợt sững sờ, nàng lúc mới nhận đang ngay mép bờ thành.
Nàng khổ lắc đầu:
“Biểu ca, ý định …”
Lời còn dứt Giang Hoài An cắt ngang:
“Nhược Âm, hãy đây! Ta nhất định sẽ thuyết phục ông nội đổi ý định ! Nếu thành, sẽ cùng rời khỏi chốn thị phi , Dương Châu thưởng tuyết, xuống Giang Nam khúc, bất kể nơi nào đến, đều sẽ theo ! Nếu nguyện…”
Hắn siết chặt tay, cố ép bản nở một nụ khổ sở:
“Nếu nguyện ý, lập tức rời khỏi đây, đời tuyệt đối sẽ xuất hiện mặt nữa. Nhược Âm, biểu ca chỉ cầu sống an lành, ngàn vạn đừng nghĩ tới cái c.h.ế.t, ?”
Sở Nhược Âm ngây . Thấy bàn tay ấm áp đưa tới, nàng đưa tay đặt . Nàng vén tà váy, nhẹ nhàng bước xuống khỏi bờ thành, thể nghiêng , nhưng lập tức vững:
“Biểu ca…”
Giang Hoài An khẩn trương nàng. Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhưng chất chứa sự kiên định:
“Biểu ca, Nhược Âm từng trách vì tai ương ngày hôm nay. Chỉ là… tạo hóa trêu ngươi, giờ đây, chỉ một tĩnh tâm suy nghĩ một chút.”
Giang Hoài An trầm tư buồn bã, nhưng vẫn gắng gượng :
“Được, suy nghĩ bao lâu cũng , đều sẵn lòng chờ .”
Sở Nhược Âm toan mở lời, vội vàng ngắt lời:
“Ta định gì, nhưng tất cả là tình nguyện. Biểu cứ yên lòng, nếu nghĩ thông , còn nguyện cho một cơ hội, Giang Hoài An xin thề với trời cao: đời tuyệt để xảy chuyện như hôm nay thêm một nào nữa!”
Thấy sự hy vọng và kiên định trong mắt , Sở Nhược Âm khẽ c.ắ.n môi, cuối cùng đành nuốt lời bụng.
Một biểu ca đến thế... nàng nỡ khiến đau lòng?
Dưới thành lâu, Cố Phi Yến chứng kiến tất cả, khẽ gật đầu, vẻ mặt trầm tư:
“Không ngờ Giang Hoài An si tình đến .”
Nha bên cạnh vội vàng tiến lên:
“Cô nương, Công chúa Gia Huệ và Quận chúa Nhu Mẫn còn đang chờ, chi bằng chúng ?”
Cố Phi Yến “ừ” một tiếng, vội vàng đến Tửu lâu Cát Tường.
Vừa phòng, liền thấy Công chúa Gia Huệ khoác y phục đơn giản, nét mặt hân hoan:
“Nhu Mẫn tỷ, mưu kế của tỷ quả thực hiệu nghiệm! Phụ hoàng ngày mai sẽ chọn vài mỹ nhân trong các quý nữ Kinh thành, tứ ban cho Thủ phụ đại nhân!”
“Nếu tân nhân nhập phủ, để xem nàng Sở Trường Lạc còn ‘độc sủng phu nhân’ thế nào nữa! Ha ha ha ha ha!”
---