Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:19:13
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên ở ngôi miếu đổ nát, kiên nhẫn chờ đợi một khắc đồng hồ.
Quả nhiên, Tiểu Mãn và A Mặc cùng những khác đưa trở , mỗi ít nhiều đều thương tích, may mắn là quá nghiêm trọng.
"Ân nhân tỷ tỷ, tỷ cứu bọn ?"
Tiểu Mãn chớp đôi mắt to tròn, long lanh hỏi. Sở Nhược Yên xoa đầu tiểu cô nương: “Các cần lo lắng, đám lưu manh hãm hại các xử trí thỏa đáng. Chính các vị quan gia của nha môn Kinh Thành tay cứu các đấy.”
Lời thốt , đám sai nha lập tức hổ đến mức tìm chỗ chôn .
A Mặc cùng còn chắp tay, cung kính cảm tạ: “Đa tạ các vị đại nhân tay nghĩa hiệp. Nếu các ngài, e rằng chúng mất mạng ...”
“Phải đó, đám lưu manh còn toan khinh bạc tỷ tỷ Thúy Nhi, may nhờ các vị đại nhân kịp thời cứu giúp..."
Từng lời cảm tạ chân thành đều phát từ tận đáy lòng những cứu.
Có một quan sai nhịn , tự tát một cái bạt tai đau điếng: “Lão tử thật hạng gì !”
Lại quỳ xuống mặt Sở Nhược Yên: “Đại ân đại đức của Yến gia, kiếp tiểu nhân xin khắc cốt ghi tâm!”
Sở Nhược Yên chỉ khẽ mỉm , thêm lời nào.
Nàng hiểu rằng, chỉ cần lương tri trong mỗi con đ.á.n.h thức, họ sẽ dũng khí để chống điều phi nghĩa. Nàng tin ngày hôm nay, Tiểu Mãn cùng quyến lão binh sẽ còn đời ức h.i.ế.p nữa.
Sở Nhược Yên đầu, ánh mắt hướng về phía Triệu Bộ đầu. Lúc , nàng hệt như đang một yêu ma quỷ quái: “Ngươi... ngươi rốt cuộc định gì?”
Nàng khẽ nhếch môi đầy hàm ý: “Lưu thúc, thả .”
Lưu thúc lời, lập tức buông tay.
Triệu Bổ Đầu vẫn dám tin: “Ngươi... ngươi thật sự buông tha cho ?”
“Có gì mà dám? Ngươi hiện tại hỏng việc ở Hộ Bộ, thể về nha môn huyện, là kẻ cùng đường mạt lộ, giữ ngươi để gì?”
Sắc mặt Triệu Bổ Đầu đại biến, cuối cùng nhịn mà quỳ sụp xuống: “Phu nhân! Cầu xin phu nhân rủ lòng cứu !”
Chuyện ở huyện nha Kinh Thành còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu để lộ sai sót của Hộ Bộ, thì bên đó tuyệt đối sẽ buông tha cho !
Sở Nhược Yên chẳng buồn đoái hoài, chỉ sang hỏi hai ông cháu Tiểu Mãn: “Phúc Bảo hiện đang ở Tướng phủ, hai đến thăm nó ?”
Tiểu Mãn gật đầu lia lịa, A Mặc áy náy đáp: “Quý nhân, chuyện ... chỉ e tiện cho ngài…”
Sở Nhược Yên ôn hòa : “Gặp một cũng là duyên phận, cứ .”
Nói nàng dẫn Lưu thúc cùng hai ông cháu Tiểu Mãn rời khỏi nơi đó.
Vừa đến ngoài, Lưu thúc liền thắc mắc: “Tiểu thư, khoan hồng cho đám sai nha, cứu Triệu Bổ Đầu?”
Sở Nhược Yên đáp: “Lệnh ban xuống, đám sai nha chỉ lệnh hành sự, bất quá chỉ là những binh thí mạng mà thôi. Còn Triệu Bổ Đầu thì khác, vì leo lên cao mà dẫm nát hơn ba trăm mạng , hà cớ gì cứu ?”
Lời dứt, lưng chợt vang lên một tiếng động trầm đục.
Lưu thúc ngoái đầu : “Tiểu thư, Triệu Bổ Đầu c.h.ế.t.”
Chuyện hề bất ngờ. Tào Dương tuyệt đối để còn sống để khai chuyện của .
Bốn lên xe ngựa. Đây là đầu tiên Tiểu Mãn thấy cỗ xe lớn như , hết đông tây, vô cùng tò mò: “Ân nhân tỷ tỷ, ngày thường các vị đều xe thế ? Nó còn rộng hơn cả hang ch.ó thường ngủ!”
“Không ăn hồ đồ mặt quý nhân!” A Mặc nghiêm giọng trách mắng, bất an thưa: “Ngài đừng để bụng, đứa nhỏ chỉ là lắm lời…”
Sở Nhược Yên lắc đầu trấn an, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn .
Rõ ràng là hậu nhân của bậc trung liệt, lưu lạc ăn xin, ngủ nơi hang chó, đến mức mà những kẻ quyền thế vẫn chịu buông tha họ...
“Nếu mà...” Sở Nhược Yên còn dứt lời, sắc mặt Lưu thúc kịch liệt biến đổi.
“Tiểu thư, thiên vạn ! Nhà họ Tào căn cơ thâm sâu, Tào Dương lăn lộn quan trường nhiều năm mới leo lên vị trí Thượng thư Hộ Bộ, em trai là Tào Đống là Phò mã của Trường công chúa An Thịnh. Chỉ cần một chút sơ sẩy, chỉ nhà họ Yến gặp họa, mà ngay cả Quốc công gia cũng sẽ rơi thế động triều đình.”
Sở Nhược Yên chẳng mảy may để tâm: “Trong Kinh Thành , gia tộc quyền quý nào mà chẳng dây mơ rễ má, lẽ nào vì thế mà chúng cam chịu nhẫn nhịn mãi? Lưu thúc yên tâm, sẽ từng bước mà ... Lão phu nhân nhà họ Tào hình như sắp sửa mừng thọ ?”
Vừa mới khởi đầu nhằm ngay Lão phu nhân nhà họ Tào, mà nàng còn là “từng bước mà ”?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-30.html.]
Khóe miệng Lưu thúc khẽ giật giật, nhưng cũng hiểu rằng, việc Tiểu thư quyết thì thể đổi nữa.
Đành đáp: “Quả thực chuyện đó, nhưng vì kiêng kỵ chuyện tang lễ của nhà họ Yến, chắc chắn đợi khi Đại tướng quân và các tướng sĩ hạ táng mới tổ chức.”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu tỏ vẻ rõ.
Trở về Tướng phủ, cửa chính dân chúng đến tạ ơn vây kín, nàng đành từ cửa hông.
Trong viện, Phúc Bảo thấy tiếng bước chân nàng thì vội vàng nhào tới, trông thấy Tiểu Mãn thì khựng một hồi.
“Là đây Phúc Bảo, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Tiểu Mãn xoa đầu nó, Phúc Bảo kêu "gâu" một tiếng nhảy vọt lòng bé, một một ch.ó đùa giỡn vui vẻ.
Sở Nhược Yên mỉm cảnh tượng ấm áp một lúc lâu, khi sắp xếp thỏa chỗ ăn ở cho bọn họ, nàng mới đến viện của Lý thị.
Nào ngờ là uổng công vô ích.
“Sau vụ địa chấn, Nhị thiếu phu nhân Lão thái quân gọi đến, hiện vẫn trở về.”
Sở Nhược Yên đến Lão thái quân thì lập tức thấy đau đầu.
Bởi vì căm ghét Yến Tam công tử (Yến Trừng), nên Lão thái quân cũng ghét lây sang nàng. Mỗi nàng đến bái kiến thì liền viện cớ nghỉ ngơi.
Đến nỗi từ lúc trở về phủ đến nay, nàng từng gặp riêng vị tổ mẫu một nào!
Bên ngoài Thọ An đường.
Nàng còn đang do dự nên bước , thì bên trong truyền tiếng chất vấn the thé. Đó là giọng của Nhị thẩm Lý thị.
“Các phòng lớn xưa nay vốn coi thường phòng nhị phòng tam, đến cả chuyện lớn như địa chấn cũng báo một tiếng, thật quá đáng! Ngay mặt mẫu , cũng nhà hỏi một câu: các còn xem chúng là nhà ?”
Lời còn dứt, phòng tam cũng phụ họa oán giận: “Phải đó, những chuyện khác thì bỏ qua, nhưng Đại bá ca báo mộng chuyện địa chấn, lấy một lời? Trang trại nhà chúng ở núi Mang tổn thất t.h.ả.m trọng …”
Lý thị (dâu cả) bất đắc dĩ: “Nhị thẩm, Tam thẩm, chuyện thực là…”
Vẫn kịp hết câu, bên ngoài chợt vang lên một giọng nữ thanh thoát trong trẻo: “Chuyện thật chẳng trách của chúng .”
Lý thị đầu , trông thấy Sở Nhược Yên thì mừng rỡ: “Tam , đến ?”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, đưa mắt quanh một vòng. Người phòng nhị phòng tam đều chút ngượng ngùng, chỉ Lão thái quân là hừ lạnh một tiếng khi thấy nàng, nhắm mắt ngơ.
Sở Nhược Yên cũng buồn để tâm, thản nhiên : “Nhị thẩm, Tam thẩm, chuyện địa chấn xảy quá bất ngờ, chúng quả thực kịp báo tin. thông cáo của Ty Thiên Giám dán đầy trong kinh thành, lẽ nào phủ của hai vị ai trông thấy?”
Người phòng tam ấp úng: “Thì... thì cũng thấy chứ…”
“Đã thấy , vì chuẩn ? Xem nhà Tam thúc, Tam thẩm tài sản đồ sộ, chẳng hề coi mấy trang trại gì.”
Người phòng tam nàng cho á khẩu. Lý Thị lập tức răn dạy: “Người lớn đang chuyện, đến lượt một tiểu dâu con như ngươi xen miệng ?”
Sở Nhược Yên khẽ nhếch mày: “Ngài hỏi Chính phòng, ngoài Nhị tẩu thì còn tôn tức đây. Chẳng lẽ Nhị thẩm định hỏi linh vị của chồng ?”
Mắt Lý Thị đỏ lên vì giận, sang Lão thái quân: “Mẹ, xem cái tức phụ , quả thực chẳng hề quy củ gì cả!”
Lão thái quân nhắm nghiền mắt từ lúc Sở Nhược Yên tiến , giờ mới lạnh giọng thốt lên: “Quy củ? Nó còn hai chữ quy củ ? Nó trơ trẽn trúng cái nghiệt chướng , thì còn quan tâm đến quy củ gì nữa?”
Không khí trong phòng lập tức đông cứng .
Lý Thị định gì đó nhưng thôi, vội vàng hỏi tiếp: “Mẹ, nghiệt chướng, ý là?”
“Còn ai đây nữa! Chính cái nghiệt tử đó hại cha nó c.h.ế.t thảm, còn tự ý đổi ngày nhập liệm. Giờ đến cả ông trời cũng chẳng dung tha, mới xảy địa chấn hôm nay. Hừ, chẳng là báo ứng rành rành của nó ?”
Lão thái quân lời nghiến răng nghiến lợi, phảng phất hận thù đều dồn hết tôn nhi Yến Trừng.
Sắc mặt Sở Nhược Yên càng lúc càng lạnh : “Tổ mẫu, địa chấn là thiên tai, thể tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ.”
“Ngươi to gan! Dám ăn xấc xược như thế với Tổ mẫu!” Lý Thị như bắt chỗ yếu, hả hê : “Chắc chắn là thường ngày hai vợ chồng ngươi ỷ thế khi dễ chồng quá lắm, nên bà mới than thở như ! Mẹ, xem, chúng cùng lên triều cáo trạng!”
Nói ả định đỡ Lão thái quân dậy. Lý Thị bên cạnh hốt hoảng ngăn , nhưng Sở Nhược Yên bình thản cất lời: “Cứ để họ .”
Lý Thị kinh ngạc: “Tam , ngươi…”
Sắc mặt Sở Nhược Yên thản nhiên: “ điều , kẻo mất lòng – phàm ai đưa Lão thái quân khỏi Đại môn hôm nay, đó trách nhiệm phụng dưỡng bà đến cuối đời.”
---