Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời đến mức , cũng khó mà chối từ.
Sở Nhược Yên bám lấy vai , ngượng ngùng :
“Chàng mau thả xuống ... Trong phủ nhiều trông thấy, thật là mất thể diện!”
Thế nhưng tay Yến Trừng siết chặt hơn:
“Không cần thả. Bổn Thủ phụ bế chính thê dùng bữa, cớ gì ?”
Vừa dứt lời, đám hạ nhân xung quanh liền đồng loạt cúi đầu, dám ngước .
Mạnh Dương cũng hiếm khi thức thời đến , liền nhanh chân dẫn đường.
Vành tai Sở Nhược Yên đỏ bừng, nàng chỉ còn cách ôm chặt lấy phu quân, giấu gương mặt lồng n.g.ự.c ...
Vượt qua đình viện, tiến thẳng chính sảnh, mùi hương thơm nức thoảng tới.
“Đây là... món bắp cải xào giấm thanh cùng Ngũ Tân Bàn của Tửu Lâu Cát Tường. Bên cạnh còn bánh Mai Hoa của Trương Ký tiệm, vặn nóng hổi!”
Nàng khẽ reo vui một tiếng, Yến Trừng mới chậm rãi đặt nàng xuống.
“Phải, gần đây nàng ăn uống ngon miệng, nên khi tan triều tiện đường ghé qua mua vài món ăn vặt .”
Chàng múc hai bát cháo đậu đỏ gạo nếp, đưa nàng một bát. Sở Nhược Yên chậm rãi nhấp cháo, chợt nàng khẽ khịt mũi.
“Sao ?” – Ánh mắt chợt thoáng vẻ lo lắng.
Sở Nhược Yên vội đáp:
“Không gì... chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện của Vân Lăng, trong lòng chút bức bối.”
Yến Trừng nhíu mày, đưa mắt liếc Mạnh Dương. Kẻ hiểu ý, lập tức tiếp lời:
“Bẩm phu nhân, thế Quận chúa Nhu Mẫn chúng tra rõ. Năm nàng hai tuổi rưỡi lưu lạc cùng nhà, đến năm ba tuổi một trung bộc đưa phủ Trấn Quốc công. Trấn Quốc công, cũng chính là lệnh tôn của , thu nhận nàng. chẳng bao lâu, Quý Thái phi tìm đến, rằng chỉ Nhu Mẫn mới thể giải cứu cục diện lưỡng quốc!”
“Phu nhân lẽ rõ, mẫu Quận chúa Nhu Mẫn, tức Trấn Quốc Vương phi, kỳ thực là ái nữ độc nhất của Tây Cương Vương. Năm , nàng cùng Trấn Quốc Vương về Tây Cương thăm thì gặp chuyện may, đó Mộ Dung thị cướp quyền. Tây Cương Vương nổi giận lôi đình, năm lập tức dẫn binh áp sát biên ải, hủy diệt Đại Hạ để báo thù cho ái nữ và rể hiền. Khi chẳng Quý Thái phi mang một tiểu nữ tử đến gặp ? Người đó chính là Quận chúa Nhu Mẫn!”
Ánh mắt Sở Nhược Yên chợt trở nên sắc lạnh:
“Không hợp lý! Nếu như lời ngươi kể là sự thật, Tây Cương Vương chính là ngoại tổ phụ của Quận chúa Nhu Mẫn! Hắn tìm ngoại tôn nữ, vì lẽ gì mang nàng hồi hương Tây Cương nuôi dưỡng, mà giao phó cho Quý Thái phi – một kẻ phản tặc cướp đoạt giang sơn nhà họ Vân? Hắn dựa cơ sở gì để tín nhiệm bà ? Hơn nữa, chẳng lẽ lo ngại Quý Thái phi sẽ lật tẩy phận Nhu Mẫn, khiến nàng còn nơi dung ở Đại Hạ?”
Mạnh Dương dồn hỏi đến á khẩu, nửa ngày thốt nên lời nào.
Yến Trừng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, ôn tồn :
“A Yên, Tây Cương Vương và Quý Thái phi hẳn đạt thành một hiệp nghị bí mật nào đó. Bằng , khi Tây Cương lui binh, Tiên đế cũng buông tha cho họ Vân. Về phần Quý Thái phi, bà thực là di mẫu của Trấn Quốc Vương, cũng chính là di tổ cô của Vân Lăng.”
Chính vì phận , Tây Cương Vương mới chấp thuận giao hài nhi cho bà chăm sóc...
Sở Nhược Yên khẽ mấp máy môi:
“Thế nhưng, Vân Lăng từng ... khi điểm trang, trông phần tương đồng với cố Trấn Quốc Vương phi...”
“Phải, nhưng mang dung mạo tương tự đời nào hiếm hoi?” – Yến Trừng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “A Yên, thuở nàng ruột của Vân Lăng thì nhẹ nhõm, cớ gì giờ ...”
Nàng mím môi, với ánh mắt ngập tràn ưu tư:
“Nếu Vân Lăng tìm thật, dĩ nhiên hoan hỉ cho . nữ tử mù lòa tuyệt đối kẻ đơn giản. Không, là cực kỳ hung hiểm. Thiếp chỉ e Vân Lăng vì nàng mà mất mạng...”
Nghe nàng , Yến Trừng bật tiếng sảng khoái.
Nàng chớp đôi mắt nai tơ:
“Thiếp điều gì ?”
Yến Trừng lắc đầu:
“Là do nàng quá mức lo lắng nên đ.â.m suy nghĩ viển vông. Hôm nay Vân Lăng gặp nàng, câu đầu tiên thốt là gì?”
Sở Nhược Yên đáp:
“Hắn ‘ tử của lòng như ’...”
“Câu ngay đó.”
“Chữ ‘Tiểu mù’?”
Sở Nhược Yên sững , đáy mắt bỗng nhiên rạng lên tia hy vọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-297.html.]
“Ý là, nếu thật sự tâm duyệt Nhu Mẫn, thì chẳng gọi là ‘tiểu mù’ ngay mặt nàng , dù mắt nàng cũng mù lòa, thấy gì!”
Yến Trừng gật đầu, đưa tay vuốt mớ tóc mai lòa xòa trán nàng:
“Vân Lăng kẻ ngu dại, Nhu Mẫn đến đây với dụng ý gì, ắt . Còn việc xử trí khi chân tướng sáng tỏ, là việc của riêng .”
Sở Nhược Yên thấy trong lòng nhẹ phần nào, song vẫn thôi canh cánh:
“ hôm nay còn , dù Nhu Mẫn mưu đồ gì, trưởng thì chỉ thể dung túng che chở, còn bảo chúng cần gặp nữa. Chàng đoán xem, lời ẩn chứa ý gì?”
Hai , đều thấu hiểu suy đoán tương đồng trong đáy mắt của đối phương.
Song cả hai ăn ý giữ kín, để mặc Mạnh Dương ngây ngốc tài nào hiểu .
Sở Nhược Yên cúi đầu húp thêm hai ngụm cháo, liền đổi sang chuyện khác:
“Phải , tìm Ảnh Tử ?”
Nhắc đến chuyện , Mạnh Dương lập tức thao thao bất tuyệt:
“Vẫn ạ! Tuân theo lời công tử dặn, tiểu nhân đến phủ Tiêu gia tra xét, bọn họ cũng từng thấy qua. Tên Ảnh Tử c.h.ế.t tiệt , quả nhiên đúng như tên gọi, mất tích lưu một vết tích. Công tử, chẳng lẽ vị cao nhân tuyệt thế nào đó bắt tử bế môn ?”
Yến Trừng chỉ khẽ nhướng mi, liếc kẻ đó một cái đầy khinh miệt.
Không ngờ Sở Nhược Yên cũng phụ họa theo:
“Làm thể? Trong kinh thành , còn ai lợi hại hơn cả ?”
Yến Trừng chau mày, kéo nàng trở về phòng:
“Mạnh Dương năng hồ đồ, nàng đừng để mê hoặc.”
Sở Nhược Yên mới như chợt tỉnh:
“ Ảnh Tử mất tích lâu đến thế, chẳng lẽ thực sự xảy chuyện gì may?”
Yến Trừng thản nhiên đáp:
“Ta lo lắng về an nguy của , chỉ lo... mẫu mà thôi. Thôi, trời khuya , chuyện để sáng mai hãy bàn tiếp.”
Hai thổi tắt ngọn đèn lồng, chuẩn nghỉ ngơi.
Yến Trừng vốn còn chút ý niệm mây mưa, nhưng thấy sắc mặt nàng vẻ mệt mỏi, đành nén lòng nhịn xuống.
Sáng hôm , khi trời còn rạng, rời khỏi phủ .
Sở Nhược Yên ngủ vùi đến tận hừng đông mới tỉnh giấc. Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng ngờ Tước Linh ghé đến.
“Biểu tỷ? Không tỷ sắp thành ? Sao còn rảnh rỗi ghé thăm?” Sở Nhược Yên vội kéo nàng xuống, đoạn dặn dò Ngọc Lộ pha .
Tước Linh khoát tay:
“Không cần chi. Hôm nay vốn đến Tứ Quý Phường chọn thường phục, tiện đường qua phủ , liền rẽ thăm. À, tin gì ?”
“Tin tức gì ?”
“Hôn sự của nhị Nhược Âm định . Vào mồng Hai tháng , chỉ cách ngày thành của mấy hôm thôi!”
Sở Nhược Yên kinh ngạc:
“Cái gì? Sao gấp gáp như ?”
Lễ cưới của nhà thường dân chuẩn ít nhất cũng trọn vẹn một tháng. Nay là cuối tháng, đến mồng Hai chỉ còn vỏn vẹn vài ngày!
“Đây là ý của Biểu ca Hoài An ? Không, tuyệt đối thể nào! Huynh xem nhị như trân bảo, đành lòng để nàng vội vàng xuất giá như ? Hay là áp lực nào đó từ bên ngoài chăng?”
Tước Linh khẽ :
“Quả nhiên chẳng giấu . Chính là Tần vương, lấy lễ trưởng mà đưa nàng xuất giá, nên mới cố ý chọn ngày mồng Hai. Còn nguyên do vì …” Nàng đưa mắt liếc bốn phía xung quanh, đoạn hạ giọng: “Nghe Tri Châu kể , là vì chiến sự phương Bắc biến cố, sắp mặt Trấn Bắc Tướng quân xuất chinh, nên mới chọn đúng ngày khởi hành để tiễn biểu Nhược Âm lên kiệu hoa.”
Sở Nhược Yên ngây , mãi một lúc lâu mới hỏi:
“Vậy thì, nhị … À , Biểu ca Hoài An cũng đồng thuận ?”
Tước Linh còn kịp mở lời, Tiểu Sam bên cạnh nén mà xen :
“Tất nhiên là thuận lòng ! Giang công tử còn tìm đến tận phủ Tần vương để gặp ngài . Không rõ hai họ những gì, nhưng khi bước khỏi đó, Giang công tử cũng đành gật đầu đồng thuận. Giờ cả kinh thành đều đang bàn tán chuyện hỷ sự . Dù đây cũng là đầu tiên , Thân vương đích đưa gả, còn là một Vương gia sắp sửa tiền tuyến đ.á.n.h giặc!”
Sở Nhược Yên trầm mặc, Tước Linh khẽ thở dài:
“Nói cho cùng, Tần vương và biểu Nhược Âm quả thực... duyên mà phận. Giờ chỉ mong hôn sự thuận buồm xuôi gió, đừng phát sinh thêm bất cứ biến cố nào nữa.”
---