Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 293
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Âm mộng thấy một giấc mơ dài vô tận.
Trong mộng, phụ mẫu, tỷ , còn một ôm nàng thật chặt, nhưng nàng mãi vẫn tài nào thấy rõ dung mạo đó.
Cuối cùng, một tia sáng ấm áp xuyên qua, nàng mới thấu …
“Hoài An… Biểu ca?”
Giang Hoài An quỳ bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trong mắt đầy vẻ đau lòng:
“Nhược Âm biểu , cớ nghĩ quẩn như thế? Kẻ như Phùng Hoán, cầm thú cũng chẳng bằng, hà cớ gì vì mà tìm đến cái c.h.ế.t?”
Sở Nhược Âm ngẩn , cụp mắt xuống:
“Biểu ca dạy …”
Nàng dứt lời, cổ họng đau rát như lửa đốt.
Nàng đưa tay sờ lên, chỉ thấy lớp băng trắng dày cuốn quanh cổ hẳn là vết thương do d.a.o gây .
Giang Hoài An dậy rót nước, động tác chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn đưa ly nước đến tay nàng:
“Trương viện phán dặn cần tĩnh dưỡng, nên ít lời, uống thêm nước lọc.”
Sở Nhược Âm nhận lấy, nhấp vài ngụm thấp giọng:
“Biểu ca, thể cũng khỏi hẳn, chớ vì mà lao tâm khổ trí…”
Giang Hoài An vội xua tay:
“Không hề gì, chỉ là vài chục trượng roi, lành từ lâu . Muội tin, xem đây đ.ấ.m một quyền cũng chẳng cả!”
Vừa hạ quyền, sắc mặt liền nhăn nhó vì đau đớn. Sở Nhược Âm định bật dậy, thấy gắng gượng nặn một nụ còn khó coi hơn cả :
“Là tay mạnh quá, thật sự hề hấn gì !”
Sở Nhược Âm nhịn bật khúc khích, Giang Hoài An lúc mới nhẹ nhõm thở :
“Muội chịu mỉm là điều nhất. Nụ chứng tỏ còn ưu phiền.”
Một vốn ôn hòa, trầm như , mà mặt nàng dè dặt đến thế, khiến lòng Sở Nhược Âm chợt chua xót, kìm nhẹ giọng:
“Biểu ca, đa tạ .”
Bích Hà bưng t.h.u.ố.c bước , tươi :
“Tiểu thư quả thực nên đa tạ biểu công tử. Người hôn mê hai ngày hai đêm, biểu công tử cũng túc trực bên giường ngần thời gian, bất luận ai khuyên can cũng chịu rời nửa bước…”
Sở Nhược Âm sững , chỗ khác:
“Đại cữu phụ chẳng cho biểu ca tới ? Cớ giờ đồng ý ?”
Nhắc đến chuyện , Giang Hoài An cũng phần kinh ngạc:
“Ta cũng rõ. Vốn hôm nay phụ định đưa hồi Dương Châu, nhưng hiểu đột nhiên giải trừ cấm túc, còn bảo nếu lui tới với thì ông cũng ngăn cản. Rõ ràng đó quỳ ba ngày ba đêm cửa cũng lay chuyển phụ , chẳng lẽ là cữu phụ mặt giúp đỡ?”
“Phụ ?” Sở Nhược Âm khẽ ngẩn .
Giang Hoài An xoay đầu :
“Bích Hà, lui , lời riêng với biểu nhà .”
Bích Hà bụm miệng lui .
Chỉ thấy Giang Hoài An sắc mặt nghiêm túc, quỳ xuống bên giường:
“Nhược Âm biểu , vốn nghĩ tháng ngày còn dài, thể từ tốn mở cửa lòng . khi tận mắt thấy cận kề sinh tử, mới thấu hiểu, … thể đợi thêm nữa.”
Hắn nắm tay nàng, Sở Nhược Âm rút nhưng giữ chặt.
“Duy nhất một thôi, hãy lắng trần thuật hết thảy. Nếu ưng thuận, sẽ lập tức rời , cả đời tuyệt đối dám quấy nhiễu thêm nào nữa.”
Sở Nhược Âm nhớ đến mấy chục trượng roi chịu nàng, lòng mềm xuống, chậm rãi cúi đầu.
Giang Hoài An mừng rỡ, từng chữ từng lời:
“Ta ái mộ tài hoa của , cảm thương thế bất hạnh của , càng quý trọng tính cách quật cường của . Cả đời , chỉ nguyện cùng kết tóc se tơ, bạc đầu giai lão. Giang Hoài An xin thề, nếu cưới về vợ, sẽ là chính thất duy nhất của Giang gia. Muội du sơn ngoạn thủy, nguyện tùy tùng. Muội yêu thích đề thơ vẽ tranh, sẽ mài mực dâng bút cho . Chỉ mong, ban cho một cơ hội chăm lo cho đến trọn đời.”
Sở Nhược Âm liền nhíu mày:
“Huynh… cớ lòng du ngoạn sơn xuyên?”
Giang Hoài An khẽ cong môi, ấm áp:
“Không chỉ du ngoạn, còn yêu thích toán thuật, từng mong ngày trở thành nữ trướng phòng vang danh thiên hạ. Muội nhớ chăng, năm tròn mười tuổi, từng tự tay một chiếc tiểu bàn tính nhỏ nhắn.”
Vừa , liền rút một bàn tính cỡ bàn tay từ trong lòng.
Nó cũ theo năm tháng, nhưng bảo dưỡng cực , từng hạt châu đều sáng bóng.
Sở Nhược Âm trừng to mắt:
“Đây… đây chẳng là vật mà gửi tặng cho bút hữu Thanh Khê tỷ tỷ đó ?!”
Khóe môi Giang Hoài An càng cong sâu hơn:
“Không Thanh Khê tỷ tỷ, là Thanh Khê biểu ca đây. Ta giấu , ‘Thanh Khê khách’ chính là bút danh của . Bao năm qua thư từ trao đổi với , đều là do .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-293.html.]
Sở Nhược Âm nhất thời sững sờ, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Năm nàng về Dương Châu thăm nhà ngoại, kết giao một bút hữu.
Từ đó thư từ dứt, đủ chuyện đời, nàng vẫn tưởng là nữ tử ôn nhu đoan trang, tựa như tỷ tỷ thiết.
Nào ngờ, chính là biểu ca Hoài An!
Nghĩ đến bao tâm sự khuê các từng thổ lộ qua thư từ, nàng chỉ hận thể tìm một cái khe đất mà chui xuống.
ánh mắt bao dung, dịu dàng của , trái tim vốn đang hỗn loạn cũng dần bình lặng.
“Biểu ca Hoài An, Nhược Âm vô cùng cảm kích tình cảm sâu đậm của , nhưng cũng rõ, trong lòng chẳng đặt nơi ..."
“Ta .” Giang Hoài An ngắt lời nàng, “ còn một năm, mười năm, hai mươi năm nữa, tin rằng lòng thành sắt đá sẽ lay chuyển nàng, sẽ một ngày chấp nhận .”
Trước tình cảm sâu nặng nhường , ai thể động lòng?
Sở Nhược Âm chợt nhớ đến Tần vương, vội vàng xua hình ảnh khỏi đầu.
Nàng hít sâu:
“Biểu ca, nếu một năm, mười năm, hai mươi năm nữa… vẫn thể chấp nhận thì ?”
“Cũng chẳng hề gì. Tương kính như tân là điều hiếm hoi mà phu thê cả đời khó đạt . Huống hồ tương tư bao năm, chỉ cần bầu bạn kề cận , là phúc phận trời ban. Ta nào dám mơ tưởng chi xa vời hơn?”
Lệ nóng trong mắt Sở Nhược Âm kìm tràn , nàng mỉm , nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoài cửa viện.
Lắng lời, Tần vương Mộ Dung Cẩn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, lưng bước . Vừa khỏi viện, vịn lấy bức tường, yết hầu khẽ động, phun một ngụm m.á.u tươi.
“Vương gia!” Thường Hoa kinh hãi vội lao tới, nhịn thốt lên:
“Sao cho Nhị cô nương rõ ngọn ngành? Rõ ràng là ân nhân cứu nàng, cũng là thuyết phục Giang gia đồng ý buông tha. Cớ để Giang Hoài An một chiếm trọn công lao? Người rõ ràng cũng yêu nàng sâu đậm đến nhường mà!”
Mộ Dung Cẩn trầm lặng lau vết m.á.u nơi khóe môi.
“Ngươi , bản vương và khác ở điểm nào ?”
Thường Hoa lắc đầu, chỉ thấy chủ tử khẽ đầy bi ai:
“Bản vương từng gây tổn thương cho nàng, còn Giang Hoài An thì hề.”
Thường Hoa á khẩu, chỉ thở dài:
“Vậy vương gia hồi phủ ?”
Mộ Dung Cẩn lắc đầu, ánh mắt về phía hoàng cung:
“Không. Bản vương còn một việc cuối cùng vì nàng... coi như là, món quà mừng đại hôn cho nàng .”
Dứt lời, sải bước rời .
Phía tường viện, hai bóng bước .
“Xem , Nhị chấp thuận lời cầu hôn của biểu ca Giang … Than ôi, một đôi bích nhân, mà thành như thế .” Sở Nhược Yên lắc đầu đầy tiếc nuối. “ , Tần vương còn cho nhị một việc cuối cùng, là việc gì ?”
Yến Trừng vẫn thản nhiên, chỉ buông hai chữ:
“Phùng gia.”
“Hoàng thượng vẫn xử trí Phùng gia ?” Sở Nhược Yên kinh ngạc. “Đã ba ngày trôi qua còn gì! Dù Phùng gia Đan thư thiết khoán của Tiên đế, nhưng mưu hại thánh giá là tội tày trời, e rằng dù trăm tấm khoán cũng chẳng thể cứu vãn!”
Yến Trừng , vén sợi tóc cho nàng:
“Nàng quên Phùng Hoán ư? Dù gì y cũng là Trấn Bắc tướng quân, nắm trong tay binh quyền trọng yếu. Hoàng đế cần thu xếp thỏa bên quân đội , mới dám tay động đến Phùng gia.”
Sở Nhược Yên chớp mắt:
“Phải . Vậy cung xem thử ?”
“Không cần.” Yến Trừng khẽ , lời lẽ lạnh nhạt: “Chứng cứ về tội tham ô của Phùng Hoán, huyết thư của Lão phu nhân Phùng gia, cùng với Triệu Đại Lực – con trai bà đỡ Triệu từng y lừa gạt mưu hại dì nàng – sai Mạnh Dương bí mật đưa cung hết . Nếu chút việc mà Mộ Dung Cẩn còn lo liệu xong xuôi, thì cái danh Tần vương cũng chẳng đáng để giữ nữa.”
Sở Nhược Yên liếc hai lượt, khúc khích:
“Thường Hoa còn Tần vương áo cưới cho khác. Theo thấy, phu quân của đây cũng là khéo léo vun vén lương duyên, công lao lớn dường mà sẵn lòng đem tặng cho chủ tử của ……”
Yến Trừng nhướn mày:
“A Yên đây là đang bất bình ?”
Tiểu nương tử bật , đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c :
“Thiếp là lo xa, hiểu rõ đạo ‘công cao chấn chủ’, nên tự giữ .”
Yến Trừng cúi đầu hôn lên má nàng:
“Là phu nhân dạy dỗ … Vả , chuyện của lệnh , chúng quả thực nợ Tần vương một ân tình, nay coi như trả xong.”
Sở Nhược Yên nhớ điều gì, nghiêm giọng hỏi:
“ , còn hỏi . Với sự cẩn mật của , để Nhị Phùng Hoán bắt ? Người phái canh giữ, xảy chuyện gì?”
Nhắc đến việc , cặp mày Yến Trừng khẽ nhíu :
“Ấy là… Ảnh Tử…”
---