Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế chau mày thật sâu, thốt một lời.
Máu tươi ngừng tuôn trào từ bụng Yến Chiêu, tính mạng ngày càng nguy kịch.
Việt Thiên Trùng vốn kính trọng Yến gia, liền chắp tay ôm quyền thỉnh cầu:
"Hoàng thượng! Nếu còn chậm trễ, e rằng y sẽ mất mạng vì vết thương quá nặng. Chi bằng hãy hồi doanh , thỉnh Thái y khám xét, tra xét chân tướng , chẳng Người thấy thế nào?"
Hoàng đế thấy hợp tình hợp lý, liền phất tay áo:
"Hồi doanh!"
Chưa đến nửa canh giờ, đoàn tùy tùng trở doanh trại.
Quần thần vốn đợi sẵn bên ngoài, thấy long nhan an lành, liền đồng loạt quỳ lạy:
"Tham kiến Hoàng thượng! Long thể Hoàng thượng vô ngại, là phúc lớn của Đại Hạ !"
"Hoàng thượng phúc trạch sâu dày, thật là…"
Lời ca tụng nịnh hót dứt, Hoàng đế lạnh cắt ngang:
"Câm miệng! Trương viện phán ? Mau truyền tới cứu !"
Chúng thần im bặt, Doãn Thuận cuống quýt tiến lên khải bẩm:
"Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương tin Bệ hạ thích khách tập kích, vì lo lắng quá độ mà ngất lịm, Trương viện phán mới bắt mạch trị liệu cho ."
"Gì cơ?" Hoàng đế lập tức nhíu mày, toan chạy vội tới trướng của Hoàng hậu, thì vặn thấy Thái tử cùng Trương viện phán bước , trầm giọng hỏi:
"Tình hình Hoàng hậu ?"
Thái tử đáp:
"Hoàng yên tâm, Hoàng tẩu vô sự."
Nói đoạn, Thái tử sang Trương viện phán, lập tức tiến lên hồi tấu:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Nương nương chỉ là nhất thời xúc động, thần kê t.h.u.ố.c an thần, hiện yên giấc."
Hoàng đế lúc mới an tâm, chợt nhớ đến Quý phi họ Tạ đang lưu trong cung để điều dưỡng.
Ông thầm nghĩ may mà nàng mặt, bằng chuyện thích khách, sẽ hoảng loạn đến nhường nào.
"Trương viện phán, ngươi hãy qua đó xem tình trạng của nọ, bất luận thế nào cũng cứu sống cho trẫm!"
Trương viện phán lĩnh chỉ. Thái tử thoáng thấy trọng thương thì kinh ngạc:
"Chẳng đó là… Lục lang nhà Yến gia ? Kẻ hành thích hôm nay là y ư?"
Hoàng đế lắc đầu:
"Không , y là công cứu giá. Kẻ hành thích thực sự là Phùng Thước…"
"Phùng Thước? Nhị công tử của Phùng Hoán ư? Chẳng trách thần lúc thấy vội vã rời . Thì là gây tội tày trời!"
Thái tử chắp tay hành lễ, đoạn lập tức dẫn thị vệ đuổi bắt theo hướng Phùng Thước chạy.
May mà đó Sở quốc công cảnh báo, khu vực phụ cận trường săn sớm phong tỏa nghiêm ngặt, dù Phùng Thước mọc cánh cũng khó thoát khỏi lưới trời lồng lộng!
Hoàng đế quanh, nheo mắt hỏi:
"Yến Tam ở ? Trẫm gặp thích khách, y là đầu bá quan mà dám vắng mặt?"
Lời mang hàm ý truy cứu tội trạng.
Quần thần ai dám lên tiếng đáp lời, chỉ Doãn Thuận ghé sát tai Người bẩm báo. Hoàng đế xong khẽ giật , trong lòng dâng lên đôi phần áy náy:
“Thì , trẫm hiểu lầm … Than ôi, giá như hôm nay, năm xưa trẫm lời xử trí Phùng gia, đến nỗi …”
Lời dứt, nhớ đến long bào rách lưng, Hoàng đế cất cao giọng:
“Thủ phụ hiệp trợ trẫm giữ vững đại cục, lập công lớn, lập tức phục chức nguyên vị! Doãn Thuận, ngươi trẫm đích đến mời .”
Doãn Thuận lĩnh mệnh, bá quan trướng bắt đầu len lén trao đổi ánh mắt.
Giờ Ngọ cách chức, đầy ba canh giờ phục vị.
Đủ thấy vị Thủ phụ trong tâm Hoàng thượng địa vị trọng yếu đến mức nào!
Chẳng bao lâu, Yến Trừng bước .
Hắn tiên quỳ xuống hành lễ. Thoáng thấy Yến Chiêu bất tỉnh bên cạnh, liền biến sắc, lập tức quỳ sụp:
“Bệ hạ, vi thần tội!”
Hoàng đế nhướn mày:
“Thủ phụ tội gì? Trẫm thích khách tập kích, nếu Thủ phụ định cục diện triều chính, sẽ loạn lạc đến mức nào!”
Yến Trừng :
“Là lục của vi thần, Yến Chiêu… Năm xưa mang tội hành thích, tội đáng vạn tử, chính vi thần dung túng, thả cho một con đường thoát . Tuy trong việc ẩn tình, song vi thần thiên vị, bất tuân phép nước, tội thể nào tha thứ, kính xin Hoàng thượng giáng tội!”
Từng lời vang vọng trong chính điện, Hoàng đế cố tình giữ uy, đáp lời ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-291.html.]
Song bá quan bên đều hiểu rõ, nếu Hoàng thượng thực sự định hỏi tội, chẳng chuyện phục chức .
“Hoàng thượng! Nếu năm đó Thủ phụ tha mạng, thì hôm nay lấy phản tặc đầu cứu giá?”
“Lời Hứa Thượng thư lý. Lại Lục lang nhà Yến gia là duy nhất của Thủ phụ, cốt nhục tình thâm, việc cũng là nhân tình thế thái!”
“Phải đó! Huống hồ Thủ phụ là ẩn tình, khi năm đó hành thích vốn chẳng là Yến Lục lang!”
Ngươi một câu, một lời, như thể rửa sạch tội danh cho Yến Trừng.
Dự vương vội vã quỳ tâu:
“Hoàng ! Yến Trừng phạm tội khi quân! Hơn nữa, ai dám chắc Yến Lục thật sự là cứu giá? Giả như cùng thích khách diễn trò khổ nhục kế thì …”
Lời dứt Trương viện phán ngắt ngang:
“Dự vương quá lời ! Trên Yến Lục lang, vết thương nào cũng chí mạng, nếu là khổ nhục kế, ai dám dùng chính tính mạng đ.á.n.h cược?”
Dự vương nghẹn họng, còn định gì thêm, Hoàng đế phất tay:
“Đủ ! Thủ phụ cùng Phùng gia trở mặt như , ngươi còn họ cấu kết, trẫm tin! Còn tội khi quân… Trẫm ngược xem Thủ phụ ẩn tình là chuyện gì?”
Yến Trừng kịp mở lời, thì Yến Chiêu từ từ tỉnh , cố gắng chống dậy, khấu đầu run giọng:
“Bệ hạ… chuyện liên quan đến Tam ca… Là thần… thần trúng ‘Khôi Lỗi thuật’ của công chúa Nam Man nên mới hành thích… Dù c.h.é.m g.i.ế.c, thần cũng oán thán… Chỉ xin Bệ hạ… đừng liên lụy đến Tam ca của thần…”
Mỗi lời , sắc mặt thêm tái nhợt.
Đến cuối cùng gần như ngã quỵ, khiến Hoàng đế cũng đành lòng:
“Thôi, trẫm từng sẽ hỏi tội. Ngươi tuy tội ngày , nhưng hôm nay công cứu giá. Nể tình phụ của ngươi, trẫm chuẩn ngươi công tội tương đương, về dưỡng thương .”
Yến Chiêu do mất m.á.u mà dần mê man, vẫn cố gắng hỏi:
“Vậy… Tam ca của thì …”
Hoàng đế bật :
“Hắn là Thủ phụ của trẫm, trẫm xá tội cho ngươi , lẽ nào còn nỡ trị tội ?”
Lời dứt, Yến Chiêu liền hôn mê bất tỉnh.
Phía bên , nơi khe suối giữa núi.
Sở Nhược Âm một phiến đá lớn, thất thần ngẩn ngơ.
Bích Hà nàng mà thầm thở dài, bèn lặng lẽ tránh xa một quãng, để tiểu thư yên tĩnh một .
Đột nhiên phía gần vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, kế đó một lão nhân tóc bạc phóng ngựa lao đến, thẳng hướng Sở Nhược Âm.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Bích Hà chỉ kịp hét một tiếng, thì lão nhân nhảy xuống ngựa.
Tuy chân trái lão thọt, nhưng vẫn dễ dàng tóm lấy Sở Nhược Âm, dùng đao kề cổ nàng.
“Phùng Hoán! Buông nàng !!”
Thái tử thúc ngựa tới, phẫn nộ quát lớn.
Phùng Hoán lạnh:
“Buông? Ngươi tưởng lão phu là kẻ ngốc ? Thái tử, nếu nàng thương, thì ngoan ngoãn nhường đường, bằng …”
Lời dứt, lưỡi đao rạch một vệt m.á.u cổ nàng.
Thái tử mắt đỏ ngầu:
“Dừng tay!! Chẳng lẽ ngươi g.i.ế.c chính nữ nhi ruột thịt của ?!”
Phùng Hoán hề lay chuyển:
“Nữ nhi ruột? Nó chẳng qua là đứa con hoang do lão phu nhất thời cao hứng sinh , ngươi tưởng lão phu sẽ thừa nhận ?”
Sở Nhược Âm run rẩy vì nhục nhã, giọng nghẹn ngào:
“Ngươi… đến nước … vẫn chút hối hận nào với mẫu ?”
“Hối hận? Nó là thứ gì mà đáng để lão phu hối hận?”
Phùng Hoán ánh mắt âm trầm, tàn độc ,
“Nếu năm đó tiện nhân đó tráo đổi xe ngựa với nó, thì lão phu sớm cưới nó, trở thành rể nhà họ Giang, cần liều lĩnh vơ vét của cải để bịt lỗ thủng! Lão phu lâm tình cảnh hôm nay, đều do tiện nhân đó… và ngươi!”
“Tiểu tiện nhân! Ngươi an phận thủ thường, tranh phu quân với chính cháu gái ruột của ! Nếu ngươi xen , thì Anh Nhi đ.á.n.h mất hôn sự với Thái tử? Nếu mất hôn sự , Phùng gia đến nông nỗi sụp đổ ngày hôm nay?!”
Mỗi câu mỗi chữ đều như đao kiếm đ.â.m tim Sở Nhược Âm.
Nàng buồn nôn đến phát run, chỉ vì mang dòng m.á.u của kẻ như .
Bất chợt, nàng ngẩng đầu, sâu Thái tử.
“Không !” Mộ Dung Cẩn quát lớn, nhưng thấy khóe môi nữ tử nở một nụ .
Nụ thê lương, mà cũng tuyệt mỹ vô ngần.
---