Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi mặt đều thất sắc.
Chỉ thấy ánh mắt của Yến Trừng nheo , chỉ Mạnh Dương gấp gáp tiếp:
"Thật mà! Lúc thuộc hạ còn tưởng nhầm, mượn cớ giúp nàng tìm khuyên tai liền kỹ thêm mấy , đúng thật là bớt hình bướm gáy mà Vân Lăng đang tìm! Chỉ là sự việc liên quan đến riêng tư nữ nhi, thuộc hạ dám hỏi nhiều, nhưng thể khẳng định đó chính là nàng !"
Yến Trừng đặt quyển binh thư xuống bàn, Lão Từ liếc mắt đầy thâm ý:
"Nếu thật như , thì đúng là trùng hợp đến mức khéo léo."
Ánh mắt Yến Trừng tối , chậm rãi :
"Không sai, nhưng cũng là vô cùng nguy hiểm."
Hai , khiến Mạnh Dương mơ hồ hiểu , vội hỏi:
"Công tử, Lão Từ, hai rốt cuộc đang điều gì ? Tìm chẳng là chuyện ? Dạo gần đây Vân Lăng vì tìm , suýt nữa lật tung cả kinh thành. Công tử chẳng còn , thể để mặc loạn như thế mãi ?"
Yến Trừng thế đành đưa tay day trán.
Lão Từ liền cuộn quyển trúc trong tay , gõ một cái lên đầu :
"Tiểu Mạnh, ngươi ngốc thật ? Lão phu hỏi ngươi, ngươi gặp bằng cách nào?"
"Đương nhiên là hôm nay tình cờ chạm mặt, vô tình gặp gỡ..." Nói tới đây, thanh âm Mạnh Dương đột ngột dừng , chợt tỉnh ngộ:
"Ý hai vị là, nàng cố ý để chúng thấy? Nàng chúng đang tìm nàng?"
"Không sai."
"Vậy công tử là hiểm họa? Một nữ tử mù thôi, cho dù tâm cơ gì, cũng đến mức gọi là nguy hiểm chứ?"
Thấy Mạnh Dương mặt mày thật thà, Lão Từ khỏi hoài nghi đầu óc Phúc Bảo gặm mất .
"Nếu chỉ là một nữ tử mù bình thường, dĩ nhiên đáng ngại. ngươi quên mất phận của nàng ? Là Quý Thái phi đích nuôi dưỡng, Nhu Mẫn Quận chúa. Nàng chúng đang tìm trong hoàng thất tiền triều, điều đó nghĩa gì?"
Mạnh Dương sững sờ một lúc, đập mạnh đầu :
"Lão Từ lắm! Tức là nàng bí mật thế của Vân Lăng, còn quan hệ giữa chúng và Vân Lăng đơn giản. Chuyện nếu truyền ngoài, quả thật là họa sát diệt tộc! Công tử, là chúng dứt khoát—"
Hắn động tác cắt cổ, Lão Từ trừng mắt suýt lật ngửa:
"Được đấy, ngươi tay . Hôm nay g.i.ế.c , ngày mai Vân Lăng chắc chắn sẽ đoạt mạng ngươi!"
Mạnh Dương nghẹn lời, vội :
"Vậy đây? Rõ ràng là chuyện của Vân gia, kéo chúng vòng xoáy ..."
"Ai là kéo giữa?" Yến Trừng mở miệng, giọng trầm lạnh:
"Đã thì, nếu nàng mượn tay chúng để đưa nàng đến mặt Vân Lăng, cứ theo ý nàng . khi truyền lời, ngươi kể tường tận việc hôm nay. Vân Lăng kẻ ngu, tin rằng tự hiểu rõ."
Mạnh Dương lĩnh ý rời . Lão Từ do dự chốc lát, vẫn lên tiếng:
"Công tử, chuyện Nhu Mẫn Quận chúa còn là chuyện nhỏ, lão phu vẫn lo lắng cho phu nhân..."
Lời còn dứt, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng hỗn loạn, ngay đó Doãn Thuận vén rèm lao :
"Ai da, Thủ phụ đại nhân còn đây nữa? Hoàng thượng cùng cái vị gọi là Đại Lương tiên sư ngoài, kết quả giữa đường tập kích, giờ bên ngoài rối loạn hết cả !"
Yến Trừng giả vờ hoảng hốt:
"Thế Hoàng thượng thì ?"
"Hoàng thượng cả! Nghe một thiếu niên hiệp nghĩa cứu giúp! Hoàng hậu nương nương tin Hoàng thượng ám sát, liền ngất xỉu tại chỗ. Công chúa Gia Huệ thì đòi cứu phụ hoàng, bá quan văn võ đang tranh luận ồn ào. Tấu Quốc công thì đòi chạy hộ giá, Sở Quốc công thì bảo lập tức phong sơn, cho thích khách chạy thoát. Giờ loạn thành một khối, như nồi cháo nóng, đều trông chờ Thủ phụ chủ trì đại cục!"
Yến Trừng ngẫm nghĩ một lát, :
"Công công, hiểu ý ngài. bãi miễn chức Thủ phụ, lúc mặt quả là thỏa đáng. Thế , xin phiền công công tạm thời trấn an bá quan. Dự Vương dẫn hộ giá, Hoàng thượng tạm thời lo ngại. Kế đến, mời Thái y theo hầu đến xem bệnh cho Hoàng hậu. Công chúa Gia Huệ hiếu tâm đáng quý, càng nên túc trực bên cạnh. Còn về mối lo của Sở Quốc công, cũng sai, xin công công vất vả thêm nữa, báo cho Tần Vương, mời lập tức phong tỏa núi rừng!"
Một phen phân phó dứt lời, trong trướng lặng như tờ.
Yến Trừng thấy ngẩn thì bụng nhắc:
"Công công nhớ kỹ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-290.html.]
Doãn Thuận vội vàng gật đầu:
"Nhớ , nhớ ! Thủ phụ sắp xếp kín kẽ, chút sơ hở, nô tài lập tức !" Trong lòng khỏi cảm thán, quả hổ là Thủ phụ, còn trẻ tuổi mà chu đến !
Chờ khỏi, Lão Từ cũng nhắc đến Nhu Mẫn Quận chúa nữa, chỉ hỏi:
"Công tử thực sự mặt ?"
Giữa lúc hỗn loạn như thế , chính là cơ hội lập công lớn.
Yến Trừng thản nhiên:
"Doãn Thuận là bên cạnh Hoàng thượng, gì, tất sẽ bẩm báo từng chữ. Chẳng cần tự bày tỏ."
Khóe môi Lão Từ lộ ý .
Như , Hoàng đế chỉ càng thấy công tử màng danh lợi, càng cảm thấy mắc nợ, chừng còn đền bù nhiều hơn. An Thịnh Trưởng công chúa sai, tâm cơ của công tử, quả thật sâu hơn bất kỳ ai trong Yến gia!
Trong rừng rậm, chuyện an bài.
Phùng Thước cùng bọn mang đến đều bắt sạch, Việt Thiên Trùng dẫn thị vệ bao vây quanh Hoàng đế.
Hoàng đế nổi giận:
"Vây quanh trẫm gì? Còn mau xem vị ân nhân cứu giá của trẫm thế nào ?"
Việt Thiên Trùng lập tức lĩnh mệnh, tới bên thiếu niên đang tựa gốc cây.
Tuy đeo mặt nạ nên thấy rõ diện mạo, nhưng vai, tay, ngực, bụng đều thương, đặc biệt là vết c.h.é.m nơi bụng m.á.u chảy đầm đìa, đủ thấy mức độ hung hiểm lúc nãy !
Việt Thiên Trùng liền sai băng bó cầm máu. Thiếu niên dần tỉnh từ hôn mê, nhưng cố gượng dậy chống trường thương mà bước .
"Anh hùng! Xin dừng bước!" Việt Thiên Trùng vội ngăn :
"Ngươi thương tích đầy , e rằng xa. Hơn nữa, ngươi cứu Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
Thiếu niên để tâm, hai bước liền phịch một tiếng ngã xuống đất.
Hoàng đế thất kinh. Ngay lúc , Dự Vương dẫn theo Giám chính Thượng Lâm Uyển và một vài khác chạy đến, thấy cảnh đó quỳ sụp xuống:
"Hoàng ! Thần đáng c.h.ế.t! Thần bảo vệ chu , để Hoàng kinh động !!"
"Phải đó, Hoàng thượng! Thần tội đáng c.h.ế.t, thần tội đáng c.h.ế.t!"
Hoàng đế sốt ruột thôi xem thương thế của thiếu niên, cản đường liền giận dữ quát:
"Gào thét cái gì? Định tang ư? Cút ngay cho trẫm! Kẻ nào chậm trễ việc cứu , trẫm sẽ đoạt đầu kẻ đó!"
Dự Vương đang định gào lên, thanh âm lập tức nghẹn trong cổ họng.
Hắn đầu, kỹ hình thiếu niên. Chiếc mặt nạ bạc gương mặt khiến ngẩn ngơ chốc lát, chợt nhận , liền lao tới:
"Hoàng cẩn thận! Y chính là thích khách!"
Hoàng đế nghiến răng, một cước hất văng Dự Vương:
"Thích khách cái gì mà thích khách? Nếu nhờ y, trẫm sớm vong mạng lưỡi đao của bọn chúng !"
Dự Vương vẫn từ bỏ, nhào tới ôm lấy chân :
"Hoàng ! Y thật sự là thích khách! Người quên ? Lần trong Quốc yến với Nam Man, Lục lang nhà họ Yến từng mưu sát Hoàng , chính là y đó!"
Hoàng đế sắc mặt đại biến, kỹ thì quả nhiên vài phần tương đồng.
Ông liếc Việt Thiên Trùng, y lập tức tiến lên, gỡ chiếc mặt nạ bạc của thiếu niên.
"Hả?!"
"Quả nhiên là y!!"
"Y chẳng c.h.ế.t ? Sao còn sống ?"
Xung quanh chợt rộ lên tiếng kinh hãi xôn xao, Dự Vương hân hoan ngẩng đầu :
"Hoàng ! Việc nhất định mưu đồ! Kẻ từng dám hành thích Người, nay giả vờ cứu giá, chắc chắn là cấu kết với địch nhân, định thừa cơ thoát tội!"
---