Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:53:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiểu Lục cứu giá

 

Tần Vương nghiến răng, xoay quỳ xuống mặt Hoàng đế:

 

“Hoàng ! Loại yêu nhân như , họa quốc hại dân, tuyệt đối thể dung thứ! Lời Thủ phụ chẳng sai, nhà họ Phùng tâm thuật bất chính, thỉnh Hoàng minh giám!”

 

“Hừ!” Hoàng đế lạnh:

 

“Chớ tưởng trẫm , ngươi là bởi nữ nhi Phùng gia yêu hóa thành hận, mới giận lây đến lão ái khanh Phùng Hoán! Lão Cửu lão Cửu, trẫm coi ngươi như cánh tay trái , học theo cái thói của Yến Tam, vì nữ nhân mà quên cả đại cục?”

 

Tần Vương quỳ gối nhích tới hai bước:

 

“Hoàng ! Thần tuyệt chẳng vì tình sinh oán, mà là yêu nhân tuyệt thể giữ, Phùng gia càng thể dung! Nếu Hoàng lo lắng chiến sự Bắc cảnh, thần nguyện chinh dẫn binh xuất chiến, chỉ mong Hoàng nghiêm trị yêu đạo, xử lý Phùng gia!”

 

Hắn dập đầu thật mạnh, sắc mặt kiên quyết đến độ khiến Hoàng đế cũng kinh động.

 

Phùng Hoán thấy thế, ánh mắt tối sầm, vội vàng :

 

“Tần Vương điện hạ, Anh Nhi thể gả cho ngài, lão thần cũng thấy tiếc nuối. vị tiên sư Đại Lương là cao nhân đắc đạo, đến là vì chúc thọ Hoàng thượng, ngài vạn thể đắc tội với !”

 

Hoàng đế đến hai chữ "thiên thu vạn thọ", lập tức xua tan do dự:

 

“Lời Phùng ái khanh lý. Tần Vương, niệm tình ngươi một mảnh trung tâm, trẫm tạm tha tội ngươi mạo phạm tiên sư. Trở về tịnh cư nửa tháng, hảo hảo phản tỉnh !”

 

“Hoàng !!”

 

Tần Vương còn khuyên can, Hoàng đế liếc mắt hiệu cho thị vệ hai bên. Lập tức kéo xuống.

 

Những đại thần vốn còn nghi hoặc vị tiên sư , nay thấy cả Vương gia cũng xử phạt, một ai dám tiến thêm nửa bước.

 

Phùng Hoán nhân cơ hội nháy mắt hiệu, chỉ thấy vị Đại Lương tiên sư vuốt râu bước :

 

“Hoàng thượng, tôn trưởng của bần đạo là Xích Tùng tiên sư, khéo vân du tới nơi …”

 

Hoàng đế vội hỏi:

 

“Xích Tùng tiên sư nguyện ý gặp trẫm chăng?”

 

Đại Lương tiên sư nhắm mắt niệm chú một hồi :

 

“Tôn trưởng truyền lời, Hoàng thượng hữu duyên với tiên đạo, nguyện ban Trường Sinh Đan, giúp Bệ hạ thiên thu vạn thọ. Hiện giờ pháp giá đang ở trong sơn lâm , xin Hoàng thượng theo bần đạo nghênh tiếp.”

 

Hoàng đế thấy “thiên thu vạn thọ”, lập tức xoay .

 

Phó hậu gọi giật:

 

“Hoàng thượng! Còn buổi săn!”

 

Hoàng đế hất tay, tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

 

“Hôm nay săn b.ắ.n cứ như năm. Kẻ nào bắt nhiều thú nhất, trẫm thưởng cho trăm lượng hoàng kim, vài con tuấn mã. Chư khanh cứ tùy ý!”

 

Nói đoạn, liền theo Đại Lương tiên sư rời . Quần thần đồng thanh:

 

“Cung tiễn Hoàng thượng!”

 

Phùng Hoán trong lòng vui như mở cờ, đợi cuộc săn bắt đầu, bèn lén đến một góc khuất:

 

“Thế nào, Yến Tam theo chứ?”

 

Tâm phúc thấp giọng:

 

“Lão thái công cứ yên tâm, bên phía Thủ phụ vẫn của theo dõi, đảm bảo Yến Trừng can dự chuyện của Bệ hạ.”

 

Phùng Hoán gật đầu:

 

“Toàn triều văn võ, chỉ cần Yến Tam tay, lão phu lòng tin đại sự tất thành! Bảo Thiếu gia động thủ cho nhanh, vị tiên sư cũng thể lưu mạng sống, hiểu rõ chứ?”

 

“Thuộc hạ hiểu!”

 

Cùng lúc , Hoàng đế theo Đại Lương tiên sư non nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến một khu rừng rậm âm u.

 

Đại Lương tiên sư thưa:

 

“Hoàng thượng, tôn trưởng của tiểu đạo đang ở sâu trong rừng, nhưng ngài chỉ chịu diện kiến một Bệ hạ…”

 

Chưa dứt lời, Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Ty Việt Thiên Trùng bước , hành lễ :

 

“Hoàng thượng là ngọc thể tôn quý, tuyệt đối thể đơn tiến nơi nguy hiểm!”

 

Hoàng đế còn đang do dự, thì gió lớn bỗng nổi lên trong rừng, kế tiếp khói mù dày đặc tràn ngập khắp nơi.

 

Đại Lương tiên sư vội vàng kêu lên:

 

“Hoàng thượng! Tôn trưởng ngài lòng cầu trường sinh đủ vững vàng, pháp giá sắp rời !”

 

Hoàng đế giật kinh hãi, lập tức trầm giọng :

 

“Thỉnh tiên sư dừng bước, trẫm lập tức ngay!”

 

“Hoàng thượng, xin nghĩ !” Việt Thiên Trùng còn can gián, Hoàng đế ngắt lời:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-289.html.]

“Đây là liệp trường hoàng gia, điều tra kỹ lưỡng nhiều , thể xảy chuyện ? Huống hồ bên ngoài Dự Vương trấn thủ, nơi ngươi hộ vệ, thể xảy sơ suất?”

 

Dứt lời, ngài sải bước thẳng rừng. Việt Thiên Trùng chau mày lo lắng, nhưng cũng thể gì khác ngoài việc đợi.

 

Càng sâu trong rừng, khí càng thêm âm lãnh quỷ dị.

 

Hoàng đế quan sát bốn phía, vẫn thấy tung tích của “Xích Tùng tiên sư” .

 

Ngài bắt đầu sinh nghi:

 

“Đại Lương tiên sư, tôn trưởng hiện đang ngụ tại nơi nào… Đại Lương tiên sư?”

 

Ngoảnh đầu , vị tiên sư ban nãy chẳng còn bóng dáng!

 

Hoàng đế kinh hãi tột độ, định lưng bỏ chạy khỏi rừng, nào ngờ mấy bóng đen từ trời giáng xuống, vây chặt lấy ngài.

 

“Cuồng đồ! Các ngươi là ai?!”

 

Ngài cố giữ bình tĩnh, đối phương quát lên đầy căm phẫn:

 

“Hôn quân! Vân gia bọn tới lấy mạng ngươi!”

 

“Vân gia? Các ngươi là dư nghiệt tiền triều ư?” Hoàng đế đại kinh thất sắc, hối hận đến đứt ruột.

 

Sớm ngày , ngài nên lời Thủ phụ và Tần Vương, cầu trường sinh chi, giờ ngay cả mạng sống cũng khó giữ!

 

Đối phương thêm lời nào, vung đao c.h.é.m thẳng tới.

 

May mà Hoàng đế từ nhỏ luyện võ, những năm gần đây tuy mê tửu sắc nhưng vẫn còn chút căn cơ, vội vàng tránh một chiêu nguy hiểm.

 

lưng một nhát đao nữa, xẹt một tiếng, cắt rách long bào.

 

Hoàng đế nghiến răng:

 

“Nếu các ngươi đầu là bờ, trẫm thể tha tội!”

 

Đáp ngài chỉ là ánh đao lạnh buốt sắc lẻm.

 

Cánh tay lập tức rách toạc, m.á.u tươi chảy đầm đìa.

 

Hoàng đế kinh hồn bạt vía, hét lớn:

 

“Cứu giá mau cứu giá!!”

 

nơi đây cách rìa rừng mấy chục dặm, tiếng kêu cứu t.h.ả.m thiết thể vọng ?

 

Nhìn thấy đại đao bổ thẳng xuống đỉnh đầu, ngài tuyệt vọng nhắm chặt mắt .

 

“Hoàng thượng chớ hoảng hốt, tội thần xin cứu giá!”

 

Choang!

 

Một cây trường thương xẹt ngang trung, chặn đại đao.

 

Hoàng đế mở mắt, thấy một thiếu niên chắn mặt , khỏi sửng sốt:

 

“Đại tướng quân?”

 

Bóng dáng , giống hệt Yến Ngũ Lang qua đời năm xưa!

 

Thiếu niên một lời, thương pháp như giao long xuất hải, chớp mắt giao chiến cùng địch nhân.

 

Hắn võ công cao cường, tên Phùng Thước mang mặt nạ chỉ đỡ hai chiêu chịu nổi, xoay chạy, mũi thương quét bay mặt nạ.

 

“Phùng Thước?!! Hảo a, là bọn nghịch thần tặc tử các ngươi!!”

 

Hoàng đế giận dữ đến cực điểm, ngài chợt nhớ tới đường liệp trường, Yến Trừng từng khuyên ngài nên tin Phùng gia!

 

Còn ngài thì ?

 

Lại cho rằng Yến Trừng vì nữ nhân mà đố kị Phùng gia…

 

Thân phận bại lộ, Phùng Thước còn đường lui, bèn liều c.h.ế.t xông tới…

 

Tại doanh trại, bên trong trướng của Yến Trừng.

 

Khi ảnh tử báo tin, Yến Trừng đang chăm chú xem binh thư.

 

Hứa lão xem xong thủ thế liền :

 

“Công tử, Lục công tử bên tình thế nguy cấp, thương vài chỗ. Ảnh tử hỏi cần kinh động Việt Thiên Trùng, để tiến giải vây?”

 

Yến Trừng ngẩng đầu:

 

“Tình thế nguy nan, Hoàng đế thể ghi nhớ ơn cứu giá của ? Lại càng dung thứ cho việc từng mưu nghịch? Huống hồ, đến vài tên Phùng gia còn đối phó nổi, thì cũng xứng mang họ Yến.”

 

Ảnh tử lúc mới rút lui. Hứa lão :

 

“Công tử quả nhiên cao minh, kế sách trừ khử Phùng Hoán, cứu Lục công tử, mà bởi đó Hoàng đế bãi miễn chức vụ, nay thể đẩy tội hộ vệ bất lực cho kẻ khác, thật là nhất cử tam tiện, lão phu bội phục vô cùng.”

 

Yến Trừng khẽ hé môi như điều gì, chợt Mạnh Dương xông , thần sắc hoảng loạn:

 

“Công tử! Thuộc hạ phát hiện của Vân Lăng chính là dấu bớt hình bướm gáy, chính là Nhụy Mẫn Quận chúa!”

 

---

Loading...