Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đôi mày kiếm của Yến Trừng khẽ nhíu , tay vòng qua ôm lấy eo nàng:

 

“Ngày đầu năm mới, cứ nhắc đến những chuyện may như ?”

 

Y cũng chẳng rõ bản vướng mớ rắc rối từ lúc nào. Sớm ngày , ngay từ đầu y nên tay giúp đỡ Phùng Anh.

 

Sở Nhược Yên mỉm , ghé sát bên tai thì thầm:

 

“Không nhắc đến, mà là cái ‘chuyện may’ tự tìm tới đó chứ!”

 

Trong lúc trò chuyện, Trấn Bắc tướng quân dẫn Phùng Anh bước tới.

 

Chẳng rõ nàng cách gì mà thể khiến phụ tự dẫn đến:

 

“Thừa tướng, Trường Lạc huyện chủ, đây tiểu nữ lòng tham che mờ lý trí, từng lời lẽ vô lễ với huyện chủ. Nay xin dâng ba chén rượu nhạt để tạ tội, mong Thừa tướng cùng huyện chủ rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với tiểu nữ.”

 

Vừa dứt lời, Phùng Hoán liền ngửa cổ uống cạn liền ba chén.

 

Khuôn mặt vốn đỏ gay, lúc càng như tôm luộc.

 

Sở Nhược Yên thầm nghĩ bậc phụ mẫu trong thiên hạ đều thương con như thế, nhưng nàng cũng nhận chén rượu , chỉ thản nhiên đáp:

 

“Nếu Phùng cô nương tạ , hà cớ gì để phụ mặt?”

 

Nói xong, Yến Trừng bên cạnh liền uống ba chén cho lễ rượu của Phùng Hoán.

 

Vị tướng quân từng chinh chiến sa trường, lúc khuôn mặt già nua cũng thoáng ửng hồng:

 

“Anh nhi, còn mau qua đây?”

 

Một phen náo động khiến ít chú ý, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ.

 

Phùng Anh cúi đầu bước lên, rụt rè nâng chén:

 

“Thừa tướng, Trường Lạc huyện chủ, Phùng Anh đây nhiều điều thất lễ, mong hai vị...”

 

“Á!” Chưa dứt lời, thể nàng bỗng nghiêng về phía , lao thẳng về phía Yến Trừng.

 

Phải, chính là Yến Trừng!

 

Giữa yến tiệc đầu năm, bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo, chỉ cần y đưa tay đỡ nàng, dẫu chỉ là khoảnh khắc, danh tiết của nàng cũng xem như hủy hoại!

 

Phụ ắt sẽ tìm cách ép Yến Trừng thu nhận nàng, dù cũng cửa Yến phủ. Còn Sở Nhược Yên, tính sổ cũng chẳng muộn!

 

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tràn đầy hân hoan, tưởng như kế hoạch thành.

 

Nào ngờ, Yến Trừng bỗng siết chặt đôi mày kiếm, ôm lấy eo Sở Nhược Yên, tung vọt lên, bay thẳng lưng Phùng Anh.

 

Giữa lúc , tiếng kinh hô vang lên khắp yến tiệc.

 

“Trời ơi!”

 

“Cẩn thận!”

 

“Đừng để hủy dung mạo!”

 

Chỉ thấy thế ngã của Phùng Anh quá gấp, Yến Trừng và Sở Nhược Yên đột ngột tránh , khiến cả nàng lao thẳng về phía bàn tiệc.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay thô ráp vươn , đỡ lấy ngang eo nàng, đồng thời bàn tay còn níu chặt cổ tay nàng, giọng lo lắng vang lên:

 

“Phùng cô nương, cẩn thận!”

 

Ngay đó, cả yến tiệc rơi sự tĩnh lặng tuyệt đối.

 

Chỉ còn tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi.

 

Phùng Anh cứ ngỡ mưu kế thành, mừng rỡ ngẩng đầu lên, nào ngờ bắt gặp ánh mắt hí hửng của Thế tử phủ Tề Quốc công – kẻ hoang đàng phóng đãng, mang tật thể hành phòng – lúc đang ôm lấy nàng với vẻ mặt hân hoan.

 

Ánh mắt nàng chuyển sang bên cạnh, thấy Yến Thừa Vũ đang nắm chặt cổ tay , vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng.

 

Một tiếng "Ầm" vang lên trong tâm trí, tựa như đất trời sụp đổ.

 

Xung quanh nàng, những tiếng bàn tán xì xào vang lên khe khẽ.

 

“Đó chẳng là ái nữ của Trấn Bắc tướng quân ?”

 

“Thật thất thố! Sao để hai nam nhân xa lạ cùng lúc đỡ lấy thể?”

 

“Thanh danh e rằng hủy hoại . Chẳng , rốt cuộc là hủy trong tay Tề Quốc công phủ, là Nhị phòng Yến gia?”

 

Nghe đến đây, Phùng Anh hận thể tìm ngay một cái lỗ chui xuống mà c.h.ế.t. Phùng Hoán giận dữ quát lên:

 

“Còn mau buông tay !”

 

Thế tử Tề Quốc công luyến tiếc buông tay. Dẫu , khi Diêu Tình hủy hoại danh tiếng, tìm khắp kinh thành cũng chẳng thấy danh môn tiểu thư nào nguyện ý gả cho. Nếu may mắn cưới ái nữ của Trấn Bắc tướng quân, há chẳng là một chuyện ngoài mong đợi ?

 

Yến Thừa Vũ nỡ buông, còn cúi đầu hỏi han:

 

“Phùng cô nương, chân cẳng chứ? Vừa ngã đến thất thố như ?”

 

Cố tình nhắc chuyện quả thực là...

 

Khắp tiệc sắc mặt đều biến hóa vi diệu.

 

Ai nấy đều là cáo già nơi quan trường, há chẳng tâm tư nhỏ nhen của nàng?

 

Rõ ràng là nhào lòng Thủ phụ, nào ngờ Thủ phụ thủ nhanh nhẹn như thần, chẳng để nàng đạt mục đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-277.html.]

 

Phùng Anh giận đến phát điên, mà phát điên hơn cả là Tào thị.

 

Chỉ thấy bà bước nhanh đến, giáng thẳng một bạt tai thật mạnh mặt nàng:

 

“Tiện tỳ! Tần vương ruồng bỏ ngươi, ngươi còn định bám lấy con trai ? Giữa chốn đông bày trò bại hoại , ngươi còn chút lễ nghĩa liêm sỉ nào hả?!”

 

Câu mắng như d.a.o cắt, rõ ràng là cực độ tức giận.

 

Phùng Anh ôm mặt bật nức nở. Yến Thừa Vũ toan mở miệng bênh vực, Tào thị liền trở tay tát thêm cái nữa:

 

“Ngu xuẩn! Hả? Loại đàn bà dơ bẩn thế mà ngươi cũng dám đỡ? Buông tay ngay! Về với !!”

 

Dứt lời, bà kéo phăng con trai bỏ , phu nhân Tề Quốc công cũng kéo thế tử nhà nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.

 

Cả bàn tiệc rộng lớn, chỉ còn Phùng Hoán ôm con gái, .

 

lúc , thái giám Doãn Thuận, thị giả bên cạnh Hoàng đế, khoan thai bước đến. Giọng âm dương quái khí vang vọng:

 

“Ôi chao, nơi đây thật náo nhiệt! Tướng quân, Hoàng thượng sai nô tài chuyển lời: nếu yến tiệc đầu xuân khiến Tướng quân cảm thấy hài lòng, thì xin miễn thứ cho, khỏi cần lưu . Đến đây để rước giận , chẳng phiền , phiền cả triều đình ?”

 

Sắc mặt Phùng Hoán trắng bệch, lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy dập đầu:

 

“Bệ hạ thứ tội! Cúi xin Bệ hạ thứ tội!”

 

Doãn Thuận thêm lời nào, chỉ liếc mắt hiệu cho thị vệ hầu hai bên.

 

Lập tức các thị vệ tiến lên, cưỡng chế kéo hai cha con họ Phùng rời khỏi đại yến.

 

Cách hành xử dứt khoát , hề để cho họ bất cứ lời thanh minh nào, đủ để thấy rõ thánh nhan đang đại nộ.

 

Bách quan và gia quyến đều hoảng sợ, chẳng rõ thánh ý . May , Yến Trừng dìu phu nhân Sở Nhược Yên bước lên phía , :

 

“Phiền Công công chuyển lời tới Bệ hạ, là hạ thần xử trí chu , kính mong Bệ hạ bớt giận.”

 

Doãn Thuận khi nãy còn mặt lạnh như băng sương, giờ lập tức tươi :

 

“Thủ phụ nặng lời ! Bệ hạ còn lời phán: Thủ phụ suýt nữa vấy bẩn, nếu cảm thấy thể chút khó chịu, thể lui tiệc sớm để nghỉ ngơi.”

 

Xung quanh lập tức ồ lên.

 

Đại yến đầu xuân do Thiên tử mở tiệc, từ đến nay từng tiền lệ triều thần nào phép lui về .

 

Chỉ riêng đặc ân thôi cũng đủ thấy địa vị của Thủ phụ trong lòng Hoàng đế!

 

Thế nhưng Yến Trừng chỉ khẽ chắp tay, cúi đầu đáp:

 

“Hạ thần cảm tạ Hoàng ân, song thể hạ thần sạch sẽ trở , còn trở ngại gì, xin tiếp tục dự yến.”

 

Doãn Thuận gật đầu mẽm mĩm , trong lòng thầm than: Vị Thủ phụ quả nhiên là thông tuệ, chẳng hề nhận lấy đặc ân phép rời yến tiệc sớm.

 

Phải , những thứ là Hoàng thượng ban thưởng thì , nhưng nếu thật sự nhận lấy, thì hậu quả là chuyện khác.

 

Ở một nơi khuất nẻo, Tần vương Mộ Dung Cẩn chứng kiến bộ màn kịch, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Rất lâu , y mới ngơ ngác cất tiếng:

 

“Bổn vương… thật sự là một tên ngu xuẩn ?”

 

Người nữ nhân mà y nâng niu như trân bảo suốt bao năm qua, là hạng liêm sỉ, dám ngay giữa đại yến nhảy lòng nam nhân khác!

 

Thường Hoa , khóe môi giật giật, chẳng nên đáp lời thế nào cho .

 

Chẳng lẽ thể thẳng: Vâng, Vương gia quả thật ngu xuẩn?

 

“Vương gia quá khiêm tốn, chỉ là quá trọng tình cũ…”

 

“Trọng tình cũ?” Tần vương lạnh lùng, “Chỉ vì cái gọi là tình xưa nghĩa cũ, bổn vương suýt chút nữa liên lụy cả Hoàng thất Đại Yến! Thật đúng là ngu dốt như heo, mà còn tự !”

 

Nếu đó thật sự cưới Phùng Anh về Chính phi, chẳng còn rước lấy tai họa kinh khủng gì nữa!

 

Tần vương nghiến răng ken két, rõ là đang giận nàng giận chính bản . Mãi hồi lâu , y mới giận dữ hất tay áo:

 

“Lui!”

 

“Vương gia ạ?”

 

“Yến tiệc kết thúc, sẽ khỏi cung, trực tiếp tới Sở Quốc công phủ!”

 

gặp Sở Nhược Âm, y cũng tới tận nơi cảm tạ Sở gia!

 

Ở bên , tới kính rượu Yến Trừng tăng gấp bội phần so với lúc .

 

Sở Nhược Yên khẽ kéo tay áo phu quân, hiệu đừng uống thêm nữa. Hắn liền thản nhiên :

 

“Hảo ý của chư vị, tại hạ xin ghi nhận. Chỉ là lát nữa tại hạ còn công vụ cần xử lý…”

 

Những tới kính rượu đều đáp rằng công vụ quan trọng hơn, Thủ phụ lấy nước rượu cũng là lẽ .

 

Vậy là uống thêm mấy chén nước, cũng lượt tản .

 

Sở Nhược Yên chút lo lắng:

 

“Phu quân thật sự chứ? Có cần gọi mang giải rượu?”

 

Yến Trừng khẽ lắc đầu, còn kịp đáp lời thì một giọng mang theo quyền uy vang lên từ phía :

 

“Yến Thủ phụ, Ai gia riêng vài lời với Trường Lạc huyện chủ…”

 

---

Loading...