Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trọn một cái bạt tai giáng xuống, tai Tước Linh lập tức ù , tiếng vang văng vẳng.

 

Tạ Tri Châu quát lớn:

 

“Tổ mẫu!”

 

Bất chấp trọng thương, gắng gượng dậy, nhưng chân chạm đất khuỵu xuống.

 

Lão phu nhân Tạ thị đau lòng lao tới:

 

“Tri Châu, con ?”

 

Tạ Tri Châu nắm chặt cổ tay bà, thần sắc nghiêm nghị:

 

“Tổ mẫu, Tước cô nương vì cứu mà hy sinh danh tiết! Nếu còn dám động thủ buông lời khinh thị với nàng, chính là Tạ gia vong ân phụ nghĩa, cũng chẳng còn mặt mũi sống tiếp đời !”

 

Lão phu nhân Tạ thị giật :

 

“Được , tổ mẫu trách nàng nữa, quan trọng là thương thế của con!”

 

trừng mắt ngoài, lập tức ngự y trong phủ tiến lên.

 

Tạ Tri Châu chẳng hề để ý đến việc trị thương, ánh mắt gắt gao dõi theo Tước Linh:

 

“Tước cô nương, nàng chứ?”

 

Tước Linh thấy sắc mặt trắng bệch mà vẫn còn lo lắng cho , liền mím môi, cuối cùng nhịn xuống:

 

“Ta ngại, nay công tử đến, Tước Linh xin cáo lui.”

 

Nàng xoay rời , nào ngờ Tạ Tri Châu lấy sức lực, thoát khỏi tay ngự y mà lao tới.

 

“Tạ công tử?”

 

Tước Linh kinh ngạc nắm lấy cổ tay , đó đầu, trầm giọng :

 

“Tổ mẫu, quyết, đời ngoài Tước Linh sẽ cưới hỏi ai khác, mong tổ mẫu tác thành cho tâm nguyện !”

 

Lão phu nhân Tạ thị giận dữ:

 

“Con điên ? Lúc nào còn nghĩ đến mấy chuyện ?”

 

Tạ Tri Châu trong lòng rõ ràng, hôm nay nếu buộc tổ mẫu chấp thuận, một khi Tước Linh rời khỏi đây, hôn sự tất nhiên sẽ chẳng bao giờ thành!

 

Vì thế, c.ắ.n răng cố nhịn cơn đau xé buốt phía lưng, từng chữ thốt rõ ràng, quả quyết:

 

“Nếu đêm qua nàng, sớm mất mạng trong tay bọn cường đạo; hôm nay nếu thể cho nàng một lời công đạo, thì đành lấy mạng báo đáp nàng !”

 

Đứa cháu mà cố chấp lên, mười con trâu cũng kéo về.

 

Lão phu nhân Tạ thị tranh cãi nữa, chỉ lạnh lùng sang Tước Linh:

 

“Tước cô nương, chẳng lão xem thường nàng, nhưng xuất của cô… Nếu như Tào đại nhân — nhận nuôi nàng — còn tỉnh táo, thì còn thể thương nghị, nhưng nay hai nhà vốn cách biệt quá xa, cô cũng nên tự lấy chứ?”

 

Tước Linh nắm chặt tay.

 

Từ khi phụ ngã xuống, bao nhiêu gió lạnh lòng nơi kinh thành nàng đều từng nếm trải, nhưng kẻ kiêng dè gì mà thẳng như , bà đầu tiên!

 

Hơn nữa hai chữ “nhận nuôi” , rõ ràng là nhắc nhở nàng đừng quên cha ruột nhơ nhớp !

 

“Lão phu nhân Tạ cứ yên tâm, Tước Linh đây dù xuất thấp hèn thế nào, cũng đến mức bám víu một phủ Bá gia!”

 

Dứt lời nàng xoay rời , nhưng cổ tay giữ chặt.

 

Vừa định quát thì tiếng trầm lạnh cất lên:

 

“Tổ mẫu, lời , vẫn hiểu ?”

 

Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống:

 

“Những việc khác thể do con chủ, nhưng riêng chuyện thì ! Tri Châu, đừng quên con là tân khoa Thám hoa, là môn sinh Thiên tử! Tương lai lục bộ đều chỗ cho con, chẳng lẽ con cưới một kẻ chẳng giúp ích gì cho con — một tiểu nữ nhà Hầu phủ ruồng bỏ ?”

 

“Tổ mẫu!” Tạ Tri Châu thở dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo kiên quyết:

 

“Ta nhiều với , buông lời mạo phạm nàng. Nếu như tuổi cao mà lọt, thì đành hồi phủ bẩm báo với mẫu , nhờ bà mặt sang cầu .”

 

“Ngươi—” Lão phu nhân Tạ thị trừng mắt, giận kinh:

 

“Ngươi dám?!!”

 

Phải rằng việc cầu vô cùng hệ trọng, từ xưa đến nay chỉ đích mẫu trong phủ mới mặt.

 

Hiện nay, Nam Bình Bá phủ do bà chủ, mà Tạ Tri Châu định qua mặt bà, mời mẫu ốm yếu mặt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-272.html.]

 

Chuyện nghĩa là gì? Là đoạt quyền chưởng gia của bà ?

 

Tạ Tri Châu lạnh nhạt:

 

“Như tổ mẫu từng , tiền đồ rạng rỡ, hộ môn Tạ gia về cần gánh vác. Nếu , chuyện hôn nhân, tự thể chủ…”

 

Đứa cháu đích tôn mà bà khổ công dạy dỗ, giờ dám uy h.i.ế.p bà?

 

Lão phu nhân Tạ thị tức đến đau ngực, nhưng chẳng tìm lời nào mắng chửi, bên cạnh bà, một bà v.ú già vội vàng hòa giải:

 

“Lão phu nhân, thế tử cố chấp đến , chi bằng cứ thuận theo? Dù tương lai vẫn giữ quyền chưởng gia…”

 

Chờ nàng bước cửa, cổng lớn khép, đến lúc đó chuyện gì xảy , ai mà ?

 

Ánh mắt lão phu nhân tối sầm :

 

“Được, tổ mẫu đáp ứng!”

 

Vừa lời , Tạ Tri Châu hai mắt tối sầm, thể trụ nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh.

 

Tước Linh vội vàng đỡ lấy hình đang ngã xuống của , trong lòng trăm mối ngổn ngang.

 

Hắn vì tiếc trọng thương, tranh đấu một phen như , thể cảm động? cưới đắc tội với tổ mẫu, ngày tháng về chỉ e... Thôi, binh đến tướng cản, nước đến đất chặn, cũng nên vì mà tranh đấu một !

 

Tại Kinh thành, phủ Yến gia.

 

Mạnh Dương đem chuyện xảy tại chùa Ngọa Phật kể đầu đuôi, Sở Nhược Yên xong khẽ mỉm :

 

“Biểu tỷ rốt cuộc cũng chốn nương .”

 

Yến Trừng liếc mắt nàng:

 

“Ta còn tưởng nàng sẽ lo lắng cho tương lai của tỷ …”

 

Ngọc Lộ cũng gật đầu:

 

thế cô nương, lão phu nhân Tạ chẳng hề cam lòng mà đưa cửa, chẳng lẽ khiến biểu cô nương chịu khổ ?”

 

Sở Nhược Yên liếc hai một cái. Yến Tam gia là kẻ giả vờ hồ đồ, còn Ngọc Lộ là thật sự ngu ngơ!

 

Nàng đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán Ngọc Lộ:

 

“Ngốc Ngọc Lộ, ngươi nghĩ kỹ xem, trong hậu cung của Thánh Thượng, Lương phi nương nương vốn xuất tiện tịch, lúc mới nhập cung Thái hậu còn hận thể đoạt mạng nàng, nhưng hiện giờ thì ? Vẫn an sống tại hậu cung, đây là vì lẽ gì?”

 

Ngọc Lộ ngơ ngác hỏi :

 

“Quả thật, vì chứ?”

 

Mạnh Dương lĩnh hội đôi chút:

 

“Ý phu nhân là, địa vị của chính thê thất, vốn dĩ do trượng phu một nhà định đoạt, do bề . Thái hậu tôn trọng Hoàng thượng, nên can thiệp sâu hậu cung; tương tự, nếu Tạ thám hoa một lòng kiên định, thì Lão phu nhân Tạ cũng sẽ cơ hội khó dễ Tuyết cô nương.”

 

Ngọc Lộ bừng tỉnh, Sở Nhược Yên khẽ gật đầu:

 

“Mạnh hộ vệ chẳng sai. Người đời thường bảo nữ nhân hậu viện đấu đá, kỳ thực đều là do nam nhân mắt nhắm mắt mở. Nếu thật lòng bảo hộ, cớ gì để yêu chịu khổ?”

 

Mọi đồng loạt gật đầu tán thành. Yến Trừng đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng:

 

“Ta thì chẳng nỡ để nàng chịu khổ sở.”

 

Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ cong lên. Nàng gả đây thì phụ mẫu hai bên đều chẳng còn, khổ cũng ai thể cho nàng khổ !

 

“Chàng khiến nhớ , Tết Nguyên Đán sắp tới, nên nghênh đón Lão Thái Quân hồi phủ? Dù đây là năm đầu tiên khi nhậm chức Thủ phụ, mấy ngày nữa là Tiệc Nguyên Đán đại yến, nếu để bà theo Nhị phòng nhập cung thì e điều bất tiện.”

 

Đêm Nguyên Đán, Hoàng đế sẽ đại yến thiết đãi thể bá quan văn võ.

 

Đến lúc gia quyến các quan đều nhập cung, mà Yến gia cũng chỉ còn vài . Nàng để kẻ khác cớ .

 

Yến Trừng nhàn nhạt:

 

“Nàng cứ tự quyết định .”

 

Trong ba phòng Yến gia, ngoài sân viện của đại ca, những nơi khác đều bận tâm.

 

Sở Nhược Yên dáng vẻ hờ hững của liền hiểu đang nghĩ gì, khẽ thở dài, nắm lấy tay :

 

“Danh tiếng vốn là vật ngoài , nhưng nay thời thế đổi , nên cân nhắc cho Văn Cảnh một chút. Chuyện cứ giao cho xử lý.”

 

Yến Trừng gật đầu. Mạnh Dương lúc mới lấy một vật:

 

“Còn nữa, công tử, đây là sổ sách Tạ thám hoa mang về, lệnh cho thuộc hạ Sở Viễn giao nộp cho ngài. Hắn còn thêm một câu—”

 

Nói đến đây, sắc mặt Mạnh Dương phần kỳ quái...

 

---

Loading...