Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Canh khuya, núi Thúy Bình.

 

Một cỗ xe ngựa phi nhanh quan đạo, bốn bánh xe ma sát mặt đất gần như bốc cháy.

 

“Đại nhân yên tâm, chúng nhất định thể kịp hồi kinh triều sớm ngày mai—”

 

Lời còn dứt, một sợi dây thừng chặn ngựa đột ngột giăng ngang đường.

 

“Rắc” một tiếng!

 

Ngựa khụy gối , phu xe hất văng khỏi xe, ngất lịm tại chỗ.

 

Trong rừng rậm hai bên, vài bóng hắc y nhân tung nhảy , tay cầm trường đao, chậm rãi áp sát cỗ xe.

 

Kẻ cầm đầu trầm giọng quát: “Tạ thám hoa, chỉ cần giao sổ sách, chúng thể tha cho ngươi một con đường sống!”

 

Xung quanh yên lặng như tờ mùng.

 

Người nọ nhíu mày, liếc mắt hiệu, một tên hắc y nhân vén màn xe lên, hô lớn: “Không !”

 

Sắc mặt dẫn đầu đại biến: “Hỏng , trúng kế ve sầu thoát xác! Đuổi theo!”

 

Trên một sơn đạo khác, Tạ Tri Châu ôm chặt sổ sách trong tay, bước chân loạng choạng chạy về phía chùa Ngọa Phật...

 

Nửa canh giờ , tâm phúc từ bên cạnh Thủ phụ đến tìm y.

 

Người tủm tỉm bảo rằng, một toán tử sĩ đang mai phục giữa đường chực ám sát y. Lại bọn họ thể lộ diện tương trợ, y chỉ thể tự cầu phúc cho chính .

 

Tạ Tri Châu xong ngây , đành bày kế "ve sầu thoát xác", nhưng dù vẫn tránh khỏi thế trận chia binh mai phục của đối phương.

 

“Tạ thám hoa, ngươi chờ lâu .”

 

Đám hắc y nhân hiện , thoạt cũng đến hai ba chục .

 

Tạ Tri Châu trầm giọng hỏi: “Các ngươi do ai phái tới? Chẳng lẽ ám sát mệnh quan triều đình, là trọng tội khó thoát khỏi cái c.h.ế.t ?”

 

Đối phương lạnh lùng : “Tạ thám hoa, đêm nay dù ngươi vỡ trời cũng thể sống sót rời khỏi đây. Tất nhiên, nếu ngươi chịu giao sổ sách , bọn thể lưu thây cho ngươi.”

 

Phương thức hành sự như thế , quả thực là tử sĩ!

 

Tạ Tri Châu nghiến răng trong bụng, thầm nghĩ vị Thủ phụ họ Yến đ.á.n.h giá y quá cao ?

 

Tuy từ nhỏ tập võ, nhưng y là văn thần, là văn thần đó!

 

Làm thể lấy một địch chúng, một đối chọi hai ba chục tên sát thủ?

 

“Tạ thám hoa, ngươi nghĩ kỹ ?”

 

Đối phương khinh miệt, hiển nhiên coi y là cá thớt.

 

Tạ Tri Châu hít sâu một : “Lên .”

 

Nếu may mắn còn sống sót, hồi kinh y nhất định sẽ tố cáo Yến Tam!

 

Còn nếu bất hạnh vong , thì đến điện Diêm Vương y cũng kêu oan thấu trời!

 

Rầm!

 

Một tiếng sấm rền vang dội, mưa lạnh tiết Lạp Bát đến là đến, lạnh thấu xương.

 

Phòng phía chùa Ngọa Phật. Trong gian tịnh thất nhỏ, Tước Linh mơ màng tỉnh dậy, khẽ gọi: “Tiểu Sam…”

 

Tỳ nữ đang ngủ ở phòng kế bên vội vã châm đèn bước : “Tiểu thư, chuyện gì ?”

 

“Bên ngoài… đang mưa ?”

 

Tiểu Sam ghé mắt ngoài cửa sổ, vội vàng đóng : “Dạ, mưa lớn lắm, tiểu thư lạnh ?”

 

Tước Linh khoác áo choàng dậy, hồi lâu mới : “Không, chỉ là gặp ác mộng, ngủ … Tiểu Sam, ngươi đây trò chuyện với một lát .”

 

Tiểu Sam thấy trong lòng chua xót, từ khi lão gia hôn mê, phu nhân suýt nữa cũng gặp chuyện, tiểu thư thường gặp ác mộng.

 

Có khi nửa đêm bừng tỉnh, ngây đến tận sáng.

 

Nàng xuống cạnh Tước Linh: “Tiểu thư, vẫn nên yên tâm một chút, lão thần y chẳng ? Phu nhân và hài nhi đều , còn lão gia cũng khả năng sẽ tỉnh .”

 

“Lời thì là , nhưng mấy tháng trôi qua, phụ vẫn chẳng dấu hiệu tỉnh ...”

 

Lời còn dứt, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động nặng nề “rầm” một cái.

 

Chủ tớ hai chỉ nghĩ là mưa gió đổ vật gì trong viện, để tâm.

 

Nào ngờ một tiếng “phập” vang lên, cánh cửa đập vỡ một góc.

 

Tước Linh lập tức dậy, Tiểu Sam hô lên: “Tiểu thư, để nô tỳ xem!”

 

Nàng lắc đầu, từ bọc hành lý lấy hai cây kéo, mỗi một cái: “Cùng !”

 

Hai rón rén bước đến cửa, chỉ thấy đất một quyển sổ dính máu…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-270.html.]

 

“Tiểu thư mau xem, chẳng là… ?”

 

Tiểu Sam kinh hô, đưa tay che miệng. Tước Linh nhặt quyển sổ lên, theo hướng tay nàng chỉ , chỉ thấy giữa sân ngập mưa, một bóng sấp bất động, dường như tắt thở từ lâu.

 

Nàng chăm chú kỹ một hồi, chợt hỏi: “Tiểu Sam, ngươi thấy ảnh quen mắt ?”

 

“Dạ? Có ạ?”

 

Tỳ nữ dụi dụi mắt, hồi lâu vẫn nhận đang giữa màn đêm lạnh giá, mưa tầm tã là ai.

 

Lòng Tước Linh chấn động kịch liệt, như ma xui quỷ khiến mà bước vội ngoài…

 

“Tiểu thư, mau ! Trời đổ mưa lớn thế , dầm mưa sẽ cảm lạnh mất thôi!”

 

Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu thư bỗng phắt đầu , đôi mắt sáng rực: “Là Tạ công tử! Mau, mau đỡ trong!”

 

Tiểu Sam giật , vội vàng giúp tiểu thư nâng dậy, nhưng tới cửa, nọ như chợt tỉnh, đột ngột đẩy nàng , kiếm trong tay chĩa thẳng cổ họng tiểu thư.

 

“Ngươi… là ai?”

 

Dẫu thở mong manh, song ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng giá.

 

Tước Linh hề né tránh: “Chẳng lẽ ngươi nhận ?”

 

lúc đó, một tia sét xé rách màn mưa, soi rọi khuôn mặt nữ tử.

 

Tạ Tri Châu lẩm bẩm: “Tước cô nương…”

 

Chẳng lẽ… là mộng?

 

“Dĩ nhiên là tiểu thư nhà ! Ngươi thật quá đáng, nửa đêm xông viện của , chẳng chẳng rằng còn rút kiếm dọa nạt, còn là trượng phu hả?”

 

Tiểu Sam chống nạnh quát mắng, Tạ Tri Châu sững giây lát, thu kiếm: “Xin .”

 

Tước Linh khẽ lắc đầu, thều thào: “Sổ sách…”

 

“Ngươi cái ?” Nàng đưa quyển sổ nhặt cửa. Tạ Tri Châu chỉ liếc mắt một cái, liền trầm giọng: “Tước cô nương, phiền … giao vật tận tay Thủ phụ đại nhân…”

 

Nói đoạn, , lảo đảo bước màn mưa.

 

Tước Linh kinh hô: “Ngươi ?”

 

“Thích khách… dẫn …”

 

Hắn chẳng còn chút sức lực nào, gần như dùng kiếm gậy chống, từng bước gian nan lê lết ngoài.

 

Lòng Tước Linh như băng giá siết chặt, nguy kịch đến nông nỗi , mà còn định dụ địch rời — hành động chẳng khác nào chịu c.h.ế.t?

 

Cắn răng một cái, nàng vớ lấy chiếc bình sứ đặt gần đó, xông lên.

 

Bốp!

 

Tạ Tri Châu mềm nhũn ngã xuống, Tước Linh vội vàng đỡ lấy.

 

Vừa chạm mới phát hiện lưng nhuộm m.á.u gần như đầm đìa.

 

“Tiểu Sam, thương nặng! Mau đỡ trong!”

 

Khó khăn lắm mới đặt lên giường, Tước Linh : “Thuốc trị thương !”

 

Đó là thứ tổ mẫu ép nàng mang theo khi lên đường, giờ phút nàng vô cùng cảm kích sự cẩn thận của tổ mẫu!

 

Tiểu Sam vội lấy , đổ t.h.u.ố.c lên lưng . Nam tử chau mày, khẽ rên lên một tiếng…

 

m.á.u vẫn ngừng tuôn, gần như tức khắc thấm đỏ nửa tấm chăn.

 

Tiểu Sam sợ đến thất sắc: “Tiểu thư… là để nô tỳ gọi ? Trong chùa lẽ hòa thượng y thuật, thể cứu Tạ công tử…”

 

“Không !” Tước Linh lập tức ngăn .

 

Thân phận Tạ Tri Châu là thế tử Nam Bình bá, là tân khoa thám hoa, nhân vật Thánh thượng vô cùng coi trọng.

 

Thế mà vẫn kẻ dám xuống tay ám sát, chỉ sợ đối phương chính là tử sĩ huấn luyện bài bản!

 

Chưa đến những hộ vệ theo nàng đều chỉ là bình thường, mà chùa Ngọa Phật nào danh tiếng gì lớn, sánh với chùa Hộ Quốc võ tăng trấn thủ? Dù dốc lực, chỉ e cũng chẳng chống nổi đám tử sĩ !

 

Huống hồ còn dẫn dụ… nghĩa là bọn chúng đến gần nơi !

 

Tước Linh trầm tư một hồi: “Tiểu Sam, đem hết hương liệu chúng mang theo , châm lên, đặt ở bốn góc phòng.”

 

“Đều châm cả? Lần mang theo chính là long diên hương, vô cùng quý giá…”

 

“Chính là dùng long diên hương! Chỉ loại hương mới đủ nồng để át mùi m.á.u tanh! Mau lên!”

 

Tiểu Sam lời theo. Tước Linh sai nàng đặt thêm hai hộp quanh màn giường.

 

Sau khi bố trí xong xuôi, Tước Linh : “Ngươi lui về phòng . Một lát dẫu thấy động tĩnh gì, cũng tuyệt đối bước !”

 

Tiểu Sam tim đập thình thịch. Vừa đến cửa, thấy tiểu thư cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng xuống bên cạnh giường…

 

---

Loading...