Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Câm miệng!” Sắc mặt Phùng lão thái công u ám, ngón tay suýt nữa chỉ thẳng mặt . “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ? Nếu con gái của ngươi dạy dỗ , sống c.h.ế.t đắc tội Thủ phụ, Phùng gia đến nỗi sa sút như thế ?”
Phùng Hoán sắc mặt đại biến: “Ngài... Ngài chuyện của Tiểu Đái thật sự là do Anh nhi sai bảo? Sao thể chuyện như ?”
Phùng lão thái công lạnh một tiếng: “Ngươi là đồ ngu ? Một tiểu nha nho nhỏ, nếu chủ tử sai khiến, nàng gan to bằng trời cũng dám vu cáo Thủ phụ!”
Phùng Hoán chân mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế. Nhị phòng Phùng Thước thấp giọng khuyên giải: “Phụ , chuyện đến nước , trách cứ Anh nhi cũng chẳng còn ích lợi gì. Chi bằng nên nghĩ xem bước tiếp theo nên thế nào mới , dù chuyện năm đó...”
Hắn chỉ thốt bốn chữ, Phùng lão thái công lập tức nhíu mày, quát lớn: “Lão đại, ngươi mau ngoài mà suy nghĩ cho thật kỹ!”
Đợi Phùng Hoán thất thần rời , ông mới hạ giọng xuống: “Ngươi đoán sai, tên Yến tam quả thực phái tân khoa Thám hoa Tạ Tri Sở, lấy danh nghĩa tuần tra sông ngòi, bắt đầu điều tra chuyện tham ô ngân quỹ cứu tế và nhận hối lộ năm xưa. May , vi phụ sớm cho che đậy dấu vết. Vả sự việc lâu, hẳn là sẽ tra gì...”
Phùng Thước thể lạc quan như : “Phụ , nhi tử cảm thấy ngài quá xem thường Yến tam .”
Phùng lão thái công cau mày, Phùng Thước tiếp: “Ngài ngẫm mà xem, từ khi đại ca hồi kinh, đầu tiên là thất thế tại Khúc Giang Yến, tiếp đó đến chuyện nhà họ Lâm, hy sinh Phùng Vân cũng đồng nghĩa với việc mất mối giao hảo với phủ Bình Tây bá. Sau đó, hôn sự của Anh nhi và Tần vương cũng tan vỡ, nàng còn gây chuyện ầm ĩ ở Thuận Thiên phủ, thanh danh bại hoại, còn mong gì gả hào môn thế gia nữa?”
“Những chuyện , tất thảy đều bóng dáng của Yến tam giật dây!”
Phùng lão thái công trầm giọng: “Ngươi rốt cuộc bày tỏ điều gì?”
Phùng Thước quanh bốn phía xác nhận ai rình rập, mới kề tai mật báo: “Yến tam đường đường là Thủ phụ đầu trăm quan, vô thù vô oán với nhà , hà cớ gì cứ nhằm ngớt? Sau lưng e là...” Hắn chỉ tay lên trời, “Là ý chỉ của vị !”
Phùng lão thái công trừng to mắt, hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi... ngươi dám chắc?”
Nếu thật là ý chỉ của vị tay, nhà họ Phùng còn đường nào để phản kháng?
Phùng Thước phân tích: “Vị lẽ định động đến nhà ngay, nhưng đạt đến cực hạn chịu đựng . Nếu , ngài thử xem trong kinh thành phủ tướng quân nào cấm túc mà ngay cả nô bộc mua sắm cũng khỏi phủ? Nhi tử e rằng, đợi Tạ Tri Sở gom đủ chứng cứ, đến lúc đó mới danh chính ngôn thuận mà thu hồi tấm ‘Đan thư thiết khoán’ của ngài!”
Giọng trầm xuống, trong mắt Phùng Thước lộ sát ý: “Đã thì chi bằng một mẻ cho triệt để! Nửa tháng nhân dịp buổi săn b.ắ.n của hoàng gia, chúng liền—”
Hắn động tác cắt cổ, Phùng lão thái công kinh hãi tột độ: “Ngươi điên ! Ngươi quên Trưởng công chúa An Thịnh bỏ mạng thế nào ? Ngay cả bà còn thành công, ngươi cũng dám ôm vọng tưởng đó ?”
“Phụ ! Chúng còn lựa chọn nào khác ? Ngài cấm túc, đến cả gia nô chợ cũng ngoài, nếu cứ cấm mười ngày nửa tháng, chẳng cả nhà đều sẽ chịu cảnh bần hàn đói kém ?”
Phùng lão thái công trầm mặc, Phùng Thước nhấn giọng: “Hắn đ.á.n.h thẳng mặt mũi của ngài đến mức , ngài nghĩ cái ‘Đan thư thiết khoán’ còn thể bảo Phùng gia bao lâu nữa? Huống hồ Trưởng công chúa c.h.ế.t tay tên gian thần Yến tam, mà kế hoạch của chúng một ai . Đến lúc đó chỉ cần đổ hết tội lên đám dư nghiệt tiền triều, vị băng hà, triều đình đại loạn, Yến tam cũng khó lòng yên!”
Phùng lão thái công quả thật đến lung lay, nhưng hành động , nếu thất bại chính là họa diệt tộc.
Do dự hồi lâu, ông vẫn lắc đầu: “Không... chuyện quá hệ trọng, chi bằng hãy chờ thời cơ. Nếu như sát thủ phái thể thủ tiêu Tạ Tri Sở đường hồi kinh, Hoàng thượng chứng cứ, khi cũng dễ tay với nhà họ Phùng…”
“Phụ !”
Phùng Thước tức giận đến giậm chân, một Tạ Tri Sở thì nghĩa lý gì? Hắn c.h.ế.t chẳng lẽ Hoàng thượng thể phái thứ hai, thứ ba?
Phụ quyết, đành nén cơn phẫn nộ, lui xuống.
Tại Yến phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-269.html.]
Bởi vì trò náo loạn bắt gian tại tửu lâu Cát Tường hôm , Hoàng đế đại xá, đặc biệt ban cho Thủ phụ ba ngày nghỉ phép.
Cho nên khi Ảnh Tử trở về, Yến Trừng đang ở trong phòng Sở Nhược Yên, nàng trêu đùa Phúc Bảo.
“Phúc Bảo, Phúc Bảo, khi Nhị đưa ngươi về trong lòng nàng là ai ? Nếu là vị Vương gia khiếm thị , thì sủa một tiếng; nếu là biểu ca đáng thương, thì sủa hai tiếng…”
Nàng cầm một miếng xương sườn ninh giòn, lắc lư mặt Phúc Bảo.
Nào ngờ, con ch.ó nhỏ “gâu, gâu, gâu” — sủa đến ba tiếng!
Sở Nhược Yên sững sờ, Yến Trừng nhịn kéo nàng lòng: “Là Ảnh Tử tới .”
Ngoảnh đầu , thiếu niên câm gật đầu, đoạn giao cuốn sổ nhỏ trong lòng cho Mạnh Dương.
Mạnh Dương nghiêm giọng : “Không ngoài dự đoán của công tử, Nhị phòng Phùng Thước nhận định rằng Hoàng thượng diệt nhà họ Phùng, đang xúi giục Phùng Hoán mưu đồ tạo phản trong buổi săn b.ắ.n của hoàng gia nửa tháng tới. Có điều Phùng Hoán nhát gan, đáp ứng, chỉ phái tử sĩ thủ tiêu Tạ Tri Sở, cho mang chứng cứ về kinh.”
“Sát thủ?” Sở Nhược Yên đôi mắt long lanh chớp nhẹ, ngẩng đầu Yến Trừng: “Trong triều tướng quân nuôi tử sĩ, chẳng là tội c.h.ế.t ?”
“Nếu Đan thư thiết khoán, thì tru di cửu tộc tám trăm .” Yến Trừng thản nhiên đáp, chút đau đầu xoa mi tâm: “Tên Phùng Hoán là một con rùa rụt cổ , sỉ nhục bao mà vẫn nhịn chịu tạo phản?”
Khóe miệng Mạnh Dương khẽ run, Sở Nhược Yên bật khe khẽ: “Yến đại nhân, ngài đường đường là Thủ phụ, phần bất nhã đó chăng.”
Yến Trừng cúi đầu hôn lên trán nàng: “Hồi phu nhân, bức nhà họ Phùng tạo phản, thể danh chính ngôn thuận mà diệt sạch cả tộc?”
Sở Nhược Yên , là vì chuyện Phùng Anh vu khống danh dự của nàng mà tức giận đến độ .
Chỉ tiếc là hứa để xử lý việc còn , nàng cũng đành giữ im lặng.
Chỉ thấy Yến Trừng trầm ngâm một lát: “Nếu bọn chúng mạng Tạ Tri Sở, thì cứ để lập tức hồi kinh, đường còn vẻ truy sát thật giống, để tránh đ.á.n.h rắn động cỏ. Người của chúng tuyệt đối tay…” Nói đến đây chợt nhớ điều gì, cúi đầu thê tử: “A Yên, nhớ biểu tỷ của nàng là Tước Linh, mấy ngày nữa nàng sẽ đến chùa Hộ Quốc dâng hương?”
Sở Nhược Yên mí mắt khẽ giật, lập tức hiểu ý đồ của : “Chàng để Tạ Thám hoa chạy đến chùa Hộ Quốc, để biểu tỷ tay cứu giúp, nhân đó se duyên cho hai ?”
Yến Trừng gật đầu, nhưng thấy nàng lắc đầu: “Tạ Tri Sở là , nhưng tổ mẫu chẳng dễ đối phó, mấy tháng còn đón một biểu họ Lưu từ quê lên, biểu tỷ gả đó, họa phúc khôn lường, chi bằng thôi .”
Yến Trừng cũng ép: “Vậy thì bảo Tạ Tri Sở theo đường chùa Ngọa Phật, đến lúc đó xin các hòa thượng trong chùa tương trợ mới mong an .”
Mạnh Dương tuân lệnh.
Hai ngày , cửa phủ họ Tào.
Tào lão phu nhân nắm tay Tước Linh, : “Đứa nhỏ ngoan, mẫu con thai, xương cốt già yếu, chịu nổi dằn xóc, đành để con khổ cực mặt gia tộc cầu đảo .”
“Lão tổ quá lời , Tào gia chịu cưu mang cháu, cháu cảm kích hết, dâng mấy nén hương chẳng đáng là gì. Chỉ là…” Tước Linh ngập ngừng, Tào lão phu nhân vội : “Có gì cứ .”
Tước Linh thưa: “Vậy cháu xin thật. Cháu biểu , chuyện lão phu nhân nhà họ Phùng mất hôm cũng liên quan đến việc hòa thượng chùa Hộ Quốc lơ là trách nhiệm tụng niệm, nên cháu đổi sang chùa Ngọa Phật, ?”
Tào lão phu nhân gật đầu: “Được, chùa nào cũng thế, quan trọng là thành tâm. Trên đường con nhớ cẩn thận, bảo trọng .”
“Vâng, cháu ghi nhớ lời lão tổ dạy.”
---